Editor: An Nhiên
Dựa vào trong ngực Ngô Đồng, mùi hương quen thuộc cùng tiếng tim đập trầm ổn, A Đoàn rốt cuộc chậm rãi an tĩnh lại. Khóc quá lâu, ánh mắt khô khốc vừa chua xót vừa sưng, khó chịu nhìn vạt áo trước ngực của Thái Tử ca ca bị mình làm ướt
một
mảng lớn... Dừng
một
chút, lặng lẽ xê dịch vị trí, mặc dù là mình gây ra, nhưng mà dính ở
trên
mặt rất khó chịu...
Ngô Đồng còn chuyện biết chuyện
đã
xảy ra, chỉ là nghe được tin tức
nói
hiện
tại cảm xúc của nàng thực
không
ổn định. Vội vàng chạy tới, khi nhìn thấy A Đoàn yên lặng ngồi bên cửa sổ, tuy rằng khi đó nàng
không
khóc
không
có
nói, nhưng im lặng bi thương làm cho tâm Ngô Đồng như bị siết chặt.
Chỉ có thể ở bên nàng,
không
thể hỏi.
Nhận thấy được động tác
nhỏ
của người trong ngực, cũng nhìn thấy vành tai nàng hồng hồng, giả vờ như cái gì cũng
không
biết, tránh làm cho A Đoàn ngượng ngùng, tiếp tục im lặng ôm nàng. Cuối cùng vẫn là A Đoàn chịu
không
được, cũng
không
thể mãi trốn trong ngực Thái tử ca ca như vậy? Từ từ dịch ra, nâng mí mắt sưng ngượng ngùng nhìn Ngô Đồng.
Ngô Đồng vẫn cúi đầu nhìn A Đoàn, A Đoàn vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt
hắn
mang nụ cười, từ ánh mắt trong veo nhìn thấy mặt đầy nước mắt chật vật của mình, mắt
đã
sớm đỏ, mặt cũng đỏ bừng theo, nhanh chóng cúi đầu.
"Huynh đến vào ban ngày như vậy, bị người phát
hiện
sẽ
không
tốt..."
nói
xong liền muốn cho mình
một
cái bạt tai, lời này như thế nào giống như qua cầu rút ván?
một
mảnh xiêm y ướt kia chính là chứng cớ.
Ngô Đồng
không
nói
gì, chỉ là l*иg ngực
không
tiếng động rung rung, A Đoàn tức giận ngẩng đầu, còn cười! Lời còn chưa
nói
hết, người liền trực tiếp bị ôm ngang bế dậy, hai người cùng nhau ngồi
trên
ghế quý phi, A Đoàn ngồi lên đùi Ngô Đồng. Hai người đầy thân mật, A Đoàn vẫn là
không
thích ứng được động tác như vậy,
không
an phận ngọ nguậy người.
Ngô Đồng
không
giận càng
không
cản trở, mày kiếm tuấn lãng hơi hơi nhếch lên, thanh thản mở miệng "Tuy rằng ta rất thích muội nhích tới nhích lui
trên
người ta, thế nhưng
không
có nghĩa là muội có thể dùng cái này để chuyển đề tài."
Như thế nào đều là trong tính toán, mà Ngô Đồng càng là vẻ mặt thản nhiên.
Chính là ý tứ này.
A Đoàn lộn xộn thân mình ngừng
một
lát, căn bản
không
muốn dùng cái này để chuyển đề tài nha! Nâng mắt lên trừng trừng, sau đó nhìn thấy con người của Ngô Đồng đen tối
không
rõ, sắc mặt cũng
đãsớm trầm xuống, đuôi mắt có tia
không
rõ
ràng vội vàng xao động xẹt qua. Vừa rồi khí thế trừng người của A Đoàn giờ
đã
sớm mất, cả người mềm nhũn ra, ánh mắt lơ lửng
không
dám nhìn Ngô Đồng nữa.
Đem A Đoàn giống khi còn bé ôm vào trong ngực, cong ngón tay sờ
nhẹ
lên mặt A Đoàn. Khóc quá lâu, môi hồng có chút khô, A Đoàn
không
tự giác mím môi liếʍ liếʍ, sau đó liền bị người đè gáy xuống, hơi hơi ngửa đầu, trừng to mắt nhìn Ngô Đồng cứ như vậy hôn lên.
Nụ hôn này cùng trong quá khứ
không
giống nhau,
không
ôn nhu cũng
không
nhiệt tình, mà là mang theo ý vị trừng phạt
nhẹ
nhàng gặm nuốt, từng điểm từng điểm đem toàn bộ môi A Đoàn ăn hết, từng điểm tăng thêm lực, cuối cùng có chút đau nhói. A Đoàn
không
dám giãy dụa, chỉ là ủy khuất nhìn Ngô Đồng gần trong gang tấc.
Quá gần, gần đến nỗi chớp mắt cũng có thể đυ.ng tới mi mắt của nhau, gần đến hoàn toàn thấy
khôngrõ
cảm xúc trong mắt của Ngô Đồng, thâm trầm tới tận cùng đen như mực, đem toàn thânA Đoàn đều hít vào, chỉ có thể bị động tiếp nhận.
thật
lâu sau hai người tách ra, nhìn đôi môi A Đoàn
một
lần nữa trở nên kiều diễm, Ngô Đồng hài lòng.
Đưa tay
nhẹ
nhàng điểm điểm lên hai gò má hồng của A Đoàn, còn sót lại ý vị cùng thanh
âm
trầm thấp vang lên.
"Còn
không
nói?"
rõ
ràng là uy hϊếp, chỉ cần A Đoàn dám
không
nói
một
chữ, lập tức
sẽ
nhào đến.
Người A Đoàn vội vàng ngã ngửa ra sau, trực tiếp đem môi bịt lại, liên tục
không
ngừng gật đầu "Muội
nói!"
Muốn đối nhân sử thế
thì
phải hiểu
rõ
sự
việc, Ngô Đồng am hiểu sâu đạo lý này. Thấy nàng nghe lời cũng
sẽ
không
ép, bằng
không
lại
sẽ
thành mất nhiều hơn. Đem A Đoàn dựng thẳng người trở về, để cho A Đoàn khoảng cách an toàn có thể hô hấp. Thấy thế A Đoàn quả nhiên
không
vùng vẫy, tự cho là
không
dấu vết thở phào
nhẹ
nhõm
một
hơi, ngoan ngoãn ngồi trong ngực Ngô Đồng.
Ngô Đồng khẽ nâng cao khóe miệng,
không
nói
gì.
A Đoàn thở dài
một
hơi, qua
một
hồi lâu trực tiếp
một
hơi đem lời
nói
của mình cùng đại ca toàn bộ đều
nói
cho Ngô Đồng, cuối cùng cắn môi dưới, thanh
âm
có chút hơi run "Muội sai sao?"
Nếu như muội
không
có đem mọi thứ náo loạn,
không
có làm
rõ, có phải hay
không
không
cần biết chân tướng.
không
cần biết hóa ra cha
thật
sự
sẽ
vì quan hệ người nhà,
không
cần biết hóa ra địa vị của mình trong lòng cha
không
sánh bằng nhị thúc.
nói
không
thất vọng là giả, vừa rồi ngồi bên cửa sổ ngây người, trong đầu nghĩ lại tất cả khoảng thời gian qua sống với cha.
Nữ nhân lo chuyện nhà nam nhân bôn ba ở ngoài, nhà mình cũng là như vậy. Cha thượng triều, cha có công
sự
phải xử lý, ở bên mình nhiều nhất kỳ
thật
là nương. Nhưng mà cha đối với mình
thật
sự
rất khá, ban ngày
hắn
muốn xử lý việc mình cũng phải đọc sách cả hai đều
không
có thời gian, đến buổi tối nhất định
sẽ
cùng mình dùng bữa, sau đó hỏi chuyện ở nữ học.
nói
rất nhiều lần, chẳng sợ mỗi lần đều là chỉ có hai chữ rất tốt, mỗi ngày cha
sẽ
vẫn hỏi. Hàng năm bắt đầu mùa đông mình đều thường xuyên sinh bệnh, mỗi ngày cha cũng
sẽ
không
phiền
không
chán hỏi thăm. Quan tâm đó đều
không
phải giả. Nhưng chính là bởi vì
không
phải giả, cho nên mới khó chịu như vậy…..
Suy nghĩ
một
chút lại thấy buồn, lại muốn khóc.
"Muội mà khóc nữa, ta
sẽ
làm cho cha muội khóc theo."
Nước mắt vừa muốn chảy ra liền bị những lời này làm cho hít trở về. Làm cho cha muội khóc? Chất vấn ngẩng đầu, đây là ý gì? Đây mà là an ủi sao!
không
nói
gì, ánh mắt phẫn nộ
đã
truyền đạt hết. Ngô Đồng nhìn chằm chằm vào mắt A Đoàn,
không
tránh
không
né.
"Muội cũng
không
vì ta mà khóc lâu như thế, dựa vào cái gì vì
hắn
khóc nhiều như vậy?"
Vẻ mặt trấn định đương nhiên,
không
chút nào cho rằng lời này có gì sai.
A Đoàn trực tiếp cười vui vẻ, vừa rồi u sầu đều
không
có, dở khóc dở cười cùng Ngô Đồng tranh cãi "Đó là cha muội,muội vì cha khóc khóc
thì
thế nào? Huynh còn cùng cha muội ghen sao?
không
có cha
thì
sẽkhông
có muội đâu." Lại vừa tức vừa buồn cười, trọng điểm là cái này sao? Thế nhưng túm lấy cái này
không
buông.
Mày kiếm Ngô Đồng thoáng nhướn "Ở nhà từ phụ xuất giá tòng phu."
"Muội ở cùng cha chỉ có hơn mười năm,muội ở cùng ta còn có hơn nửa đời người, ta chẳng lẽ
không
thể so với
hắn?"
"Muội còn chưa có gả đâu!"
"Chuyện sớm muộn."
A Đoàn:...
Buông tha cuộc tranh chấp
không
biết xấu hổ này, liếc Ngô Đồng
một
cái,
không
nói, vểnh miệng tự mình tức giận. Ngô Đồng buồn cười đưa tay điểm
nhẹ
lên miệng A Đoàn, mang theo nụ cười thanh
âmrất thỏa mãn "Ủy khuất? Trong lòng cho rằng đại ca muội
nói
không
sai, nhưng mà lại cảm thấy
rõ
ràng là người nhà thân với mình nhất, vì cái gì phụ thân
không
đứng cùng
một
bên với muội?"
"Cảm thấy mất mát, cảm thấy
không
có bất kỳ người nào có thể tin tưởng?"
Động tác bỉu môi ngẩn ngơ, sau đó trực tiếp phất tay đem tay Ngô Đồng vỗ
một
cái, đầu cũng quay qua quay lại, lưu lại cho Ngô Đồng
một
cái gáy.
nói
trúng cho nên liền thẹn quá hóa giận?
Ngô Đồng cũng
không
có tức giận, ngược lại, cả người đều bị cảm giác thỏa mãn kỳ dị bao
thật
chặt, đem A Đoàn trực tiếp giữ trong ngực, cằm tại đỉnh đầu A Đoàn
nhẹ
cọ, gần như là ngữ điệu cảm thán"A Đoàn, ta rất vui."
âm
cuối
nhẹ
nhàng giơ lên, tựa như chủ nhân của câu
nói
đang
cực kì vui vẻ. Lúc nghe được Ngô Đồng
nói
rất vui cơn tức của A Đoàn lại nổi lên, cho dù là ai thời điểm muốn khóc người bên ngoài lại
nói
vui
thì
sẽ
đều tức giận
đi?
Nhưng lại
hắn
vừa
nói
xong cơn tức lại giảm xuống, như là bị nước hắt vậy!
Hận chính mình
không
cố gắng cũng phiền lòng mỗi khi
không
hiểu được ý trọng điểm của Ngô Đồng, cuối cùng chỉ là vô lực "Cái này có cái gì vui..."
"Muội
sẽ
đem tất cả lời
nói
của muội với đại ca ca
nói
cho nương muội biết sao?"
Chớp chớp mắt lắc đầu.
sẽ
nói
cho nương
một
nửa
đi? Còn phải
nói
dối mới được,
không
thể
nói
toàn bộ. Tin tưởng vững chắc, nương nhất định là đứng về phía mình, nương cùng nhị phòng
đã
sớm
không
hợp nhau. Tuy rằng
không
có thỉnh thoảng nhắc tới, nhưng mà mỗi khi nhị thúc làm gì đó nương cũng
sẽ
vô tình
nói
một
hai câu, tràn đầy
không
kiên nhẫn.
Nhưng mà
không
thể
nói
cho nương.
nói
cho nương, nương
sẽ
cãi nhau với cha, đến lúc đó, đại ca khổ tâm cũng uổng phí.
Ngô Đồng tách bả vai A Đoàn ra khỏi người làm cho nàng nhìn mình, cười dị thường thỏa mãn "Muội
không
nguyện ý
nói
cho nương muội biết, muội lại nguyện ý
nói
cho ta biết, đây là vì cái gì?"Ánh mắt A Đòan bị kiềm hãm sau đó nhanh chóng nháy mấy cái. Đúng rồi,
không
nguyện ý
nói
cho nương, thậm chí đại ca nhị ca cũng
không
muốn
nói, vì cái gì dễ dàng như vậy
nói
cho
hắn
biết?
"Bé ngốc." Trán
nhẹ
nhàng điểm xuống, tràn đầy sủng nịch.
"Bởi vì muội tin tưởng ta, cho nên muọi mới có thể
nói
cho ta biết."
sự
phát
hiện
này làm cho Ngô Đồng tâm tình
thật
tốt, vừa rồi ý tưởng
ẩn
ẩn
muốn cho đại lão gia ăn chút đau khổ đều
không
có. Thậm chí muốn khen
hắn
hai câu, nhờ có
hắn, mới biết được tiểu A Đoàn ỷ lại mình như vậy. Khom người hôn hôn A Đoàn
đang
còn ngây ngốc "Lời
nói
của ta vĩnh viễn đều hiệu nghiệm, muốn cái gì
thì
làm cái đó, trời có sập cũng có ta gánh vác.’’
Lại
một
lần nữa
nói
lời như vậy, A Đoàn hồi thần, có chút do dự bất định "Nhưng mà đại ca..."
không
sai, tuy rằng ở mặt ngoài nghe lời Hứa Tiêu Nhiên
không
có lên tiếng, nhưng mà trong lòng A Đoàn
không
nguyện giấu diếm, thậm chí muốn cùng cha giằng co, hỏi
hắn
vì cái gì bao che nhị thúc, hỏi
hắn
thật
sự
không
biết hơn mười mạng người kia sao? Người thân quan trọng, như vậy mạng của người ngoài liền
không
quan trọng?
Trong lòng đè lại tức giận, nhưng mà lời
nói
của đại ca là đúng.
"không
cần để ý lời
nói
của đại ca muội, lời
hắn
nói
quả
thật
không
sai, nhưng mà
không
thể áp dụng lên người muội.’’
Tại
trên
người ta
không
thể áp dụng? Nghi hoặc ngẩng đầu. Ngô Đồng cằm khẽ nhếch, mày đẹp mắt khinh tà, nhìn A Đoàn
nói
đơn giản "Muội có ta." Ba chữ rất đơn giản, nhưng mà A Đoàn lại cảm thấy mình giống như hô hấp có chút khó khăn, đây
không
phải là hứa hẹn, đây là
một
tự thuật.
Tự thuật là
một
sự
thật.
Muội có ta, cho nên muội
không
cần kiêng nể gì hết. Muội có ta, cho nên muội
không
cần trợ lực của gia tộc. Muội có ta, cho nên muội muốn như thế nào
thì
là thế đấy. Hai mắt nhắm nghiền, nhưng mà niềm vui dào dạt đều
không
thể đè ép được là sao? Đều muốn tràn ra. Mở mắt, chống bả vai Ngô Đồng tới gần, chóp mũi dựa vào chóp mũi "Huynh đem muội chiều hư
thì
làm sao đây?"
Ý cười trong mắt so với cả trời đầy sao còn sáng hơn.
Ngô Đồng giống như phiền não suy nghĩ
một
trận, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu "Chiều hư
thì
cứ hư
đi, ai bảo tâm ta ở
trên
người muội."
Phản ứng của A Đoàn là trực tiếp nhào tới, đánh về phía đôi môi tràn đầy nhớ nhung.
Thái Tử ca ca ta biết ta vì cái gì tin tưởng thậm chí ỷ lại huynh
không
.
Tại thời điểm ta cần huynh nhất, huynh xuất
hiện
. Như vậy, huynh chính là người hùng của ta.
Ta
không
tin huynh, còn có thể tin ai đây?