Chương 79

Editor: An Nhiên

Ngô Đồng nghiêng đầu, đồng tử đen lẳng lặng nhìn A Đoàn,

không

có bỏ qua kinh ngạc của A Đoàn, khϊếp sợ cùng cuối cùng

ẩn

ẩn

phẫn nộ. Khóe miệng nghiêng, cười như trước ôn nhu "Như thế nào, muội cảm thấy như vậy

không

tốt?"

Trực giác

nói

cho A Đoàn biết,

hiện

tại Ngô Đồng có chút

không

thích hợp,

không

giống biểu

hiện

của

hắn

đang

hiện

ra vô hại như vậy. Nhưng mà cảm xúc của A Đoàn cũng bất ổn. Lý trí tự

nói

với mình,

không

phân nhà, nhị phòng

sẽ

vẫn luôn như vậy làm sâu mọt. Có thể

trên

mặt tình cảm lại có chút bất công, nhị phòng quả

thật

không

tốt, cũng

không

đến tình trạng hoàn toàn

không

thể nhịn được.

"Ta biết

nói

như vậy

không

tốt, nhưng mà, nhị phòng tuy rằng vô liêm sỉ, nhưng mà phân nhà sau chính là hai gia

đình, bọn họ rốt cuộc cũng

không

có nhiều thời giờ như vậy đến quấy rầy nhà chúng ta,

thậtsự

muốn đem những thứ này toàn bộ đều làm rối mù hết lên?" Trong tay nắm

thật

chặt tờ giấy kia.

Mặt

trên

không

khác biệt lắm, tất cả đều là chuyện vô liêm sỉ nhị thúc làm mấy năm qua. Hôm nay chiếm cửa hàng nhà kia, ngày hôm qua thu nhà kia bạc, nhiều vô số mấy chục điều, trong lòng tính

mộtphen, nhị thúc mấy năm nay bản thân

hắn

đi

"Cướp", người khác đưa lễ vật, đều

đã

trên

mười ngàn lượng bạc...

Nếu như việc này

thật

sự

nháo ra ngoài, cha nếu như hợp lực lại muốn bảo vệ nhị thúc, cũng bảo vệ thận phận, muốn làm quan cũng đừng nghĩ tới, về sau cũng đừng nghĩ yên ổn.

Hơn nữa cũng

không

biết Thái Tử ca ca có phải hay

không

cũng đoán được kết cục như vậy, thậm chí ngay cả nhị thím đều điều tra



ràng. Mấy năm nay nhị thím

không

biết trợ cấp nhà mẹ đẻ nàng bao nhiêu. Đương nhiên, trợ cấp nhà mẹ đẻ là

không

sai, vậy nếu như là chỉ có mười lượng bạc nhưng lại lại tăng thêm hai mươi mấy phần cho nhà mẹ?

Thử nghĩ

một

chút, nhị thúc

không

làm quan, cha bảo vệ

hắn

sẽ

hết lòng quan tâm giúp đỡ, chắc chắn

sẽ

không

lại để cho

hắn

dùng y phục phô trương cơm canh đến tận miệng sinh hoạt xa xỉ, nhiều nhất chính là cho

hắn

không

chết đói. Nhị thúc

không

có tiền, trong nhà cũng

không

có tích góp gì, sau đó phát

hiện

nhị thím đem tiền gần như đều cho nhà mẹ đẻ...

Nhị phòng liền

thật

sự

là vĩnh viễn

không

ngày yên bình.

Ngô Đồng

không

có trả lời vấn đề của A Đoàn, bên trong đồng tử đen thậm chí có chút nụ cười thản nhiên, hai tay khép khép đem A Đoàn ôm càng chặt hơn, hai người dựa vào rất gần, hơi thở ra lập tức quấn quanh nhau: "Cảm thấy ta quá mức tàn nhẫn?"

A Đoàn lắc đầu.

Mi mắt hơi rũ, qua

một

hồi lâu mới

nhẹ

giọng

nói

"Nhị phòng quả

thật

không

tốt, nhưng cái này trừng phạt nặng hơi

một

chút. Hơn nữa, nếu như nhị phòng

thật

sự

như chúng ta suy nghĩ, nháo là nháo, nhị thúc nhất định

sẽ

lại đến cầu cứu cha. Cha mặc dù

sẽ

lạnh tâm, nhưng cũng

không

thể mặc kệ

khôngquản."

Sau đó, vẫn là đại phòng thu thập cục diện rối rắm chứ sao?

Ngô Đồng trực tiếp hộc ra

một

câu "Hoặc là chết, hoặc là lăn ra khỏi Kinh Thành vĩnh

không

được hồi kinh." A Đoàn

không

dám

nói

lời nào, nhìn chằm chằm Ngô Đồng

đang

cười có chút

yêu

nghiệt, hiểu được,

không

có thứ ba cái lựa chọn. Nuốt nước miếng

một

cái,

không

sợ chết lần nữa hỏi "Nhất định phải như vậy sao? Muội nghĩ tính toán phân nhà là được..."

"Ừm." Ngô Đồng bình tĩnh gật đầu "Nếu như

không

phải là cố kỵ cảm nhận của muội,

đã

sớm chết

không

toàn thây."

A Đoàn trầm mặc,

không

nói. Lẳng lặng tựa vào ngực Ngô Đồng, đôi mắt dại ra, lại bắt đầu ngẩn người. Ngô Đồng cúi đầu nhìn lại, tiểu nha đầu mặt

không

chút thay đổi, chỉ là đôi môi hơi hơi bĩu.

Rốt cuộc, vẫn có chút

không

vui.

"Mềm lòng

không

được."

"Đuổi tận gϊếŧ tuyệt càng

không

được, hơn nữa bọn họ cũng

không

có tội ác tày trời gì." A Đoàn nghĩ cũng

không

nghĩ trực tiếp phản bác.

"Như thế nào

không

có?" Ngô Đồng lập tức từ trong tay A Đoàn đem tờ giấy kia cầm tới, hầu kết động đậy, mờ hồ có tức giận.

"Muội thấy những thứ này, đều chỉ

một

phần đơn giản trong tối

không

dơ bẩn nhất. Ta nghĩ tuổi muội còn

nhỏ,

không

muốn muội tiếp xúc với việc khác. Nhưng bây giờ xem ra, tâm ý tốt lại thành lòng lang dạ thú. Cũng được, dù sao sớm muộn gì muội cũng phải trải qua những việc này, biết càng sớm càng tốt, là do ta đem muội bảo hộ quá tốt."

A Đoàn mơ hồ cảm thấy muốn

sự

tình mình hoàn toàn

không

muốn

đang

phát sinh, trực tiếp đứng dậy nhấc chân liền muốn hướng

đi

tới chỗ khác. Vừa đạp ra

một

bước

trên

thắt lưng liền bị

một

cánh tay dùng lực ngăn cản, sau đó toàn thân bị khống chế trực tiếp ngã trở lại trong ngực Ngô Đồng.

"Huynh..." Ngẩng đầu trừng Ngô Đồng, Ngô Đồng lại

không

để ý A Đoàn, đường nét



ràng của sườn mặt ở trong ánh nến như

ẩn

như

hiện,

hắn

trực tiếp nhìn về phía trang giấy trong tay,

nhẹ

giọng đọc lên chứng cứ phạm tội thứ nhất

trên

giấy "Phần lớn chín năm, dùng 20 lượng bạc mua

một

cửa hàng ở thành phía Nam.

20 lượng mua

một

cửa hàng? Cho thuê thôi cũng phải hơn số tiền ấy nhiều! Tuy rằng Ngô Đồng

khôngcó nhấn mạnh ở bất kỳ chữ nào, A Đoàn lại cảm thấy càng thêm xấu hổ, đây



ràng chính là quang minh chính đại cướp! Ngô Đồng cúi đầu, trong mắt cũng

không

có chút cười nhạo nào như A Đoàn tưởng, ngược lại

một

mảnh bình tĩnh, chỉ là như cười như

không

hỏi "Muốn biết nữa

không?"

Trực giác lần nữa tự

nói

cho mình nhất định

không

phải chuyện tốt, nhưng mà A Đoàn lần này

không

có trốn tránh, giương mắt nhìn thẳng ánh mắt của Ngô Đồng. Cố gắng khống chế,

trên

mặt vẫn là

hiện

lên

sự

bất an, khẳng định

không

phải việc gì tốt.

Nhị thúc, lại vô liêm sỉ như thế, cũng mong ngươi ngàn vạn lần

không

động đến mạng người…..

Hai người im lặng đối mặt, Ngô Đồng trong mắt xẹt qua tia

không

đành lòng, cuối cùng vẫn là biến thành kiên định.

"Vốn dĩ chủ tiệm là người làm nông mới vào kinh,

một

nhà 3 người bán của cải, sản nghiệp tổ tiên để lại cùng ruộng đất,dùng tất cả tiền tích góp mua cửa tiệm kia, thời điểm mới vừa làm ăn khởi nghiệp sinh liền bị nhị thúc muội vừa ý mua mất,

đi

bạo qua nhưng ngược lại bị đánh cho

một

trận đuổi ra khỏi Kinh Thành.

trên

đường trở về quê nhà gặp phải giặc cỏ..."

Chân mày nhíu lại cúi đầu nhìn cổ tay của mình, là A Đoàn. Nắm

thật

chặt cổ tay của mình, đầu ngón tay đều trắng toát. Thở dài

một

tiếng, phủ

nhẹ

tay lên tay A Đoàn trấn an, nhắm mắt "một

nhà 3 người, đều chết hết." Những việc này, A Đoàn phải biết,

hiện

tại buông tha nàng, về sau

sẽ

càng khổ sở.

Hô hấp của A Đoàn lập tức thay đổi dồn dập, hít thở sâu mấy lần mới ổn định lại, gắt gao cắn môi dưới, qua nửa ngày hơi thở

không

yên hỏi "Nhị thúc

hắn, biết chuyện này sao?"

Chợt ngẩng đầu, mắt cũng phiếm hồng.

"hắn

biết, nhà này bởi vì

hắn

chiếm đoạt nên

đã

chết chứ?"

Mi tâm Ngô Đồng nhíu chặt, trong đầu lóe lên lời bẩm báo của thuộc hạ khinh thường cùng tức giận bất bình: Hứa nhị lão gia, cướp người tiệm người khác còn chưa tính,

một

nhà 3 người bởi vì cái này chết,

hắn

không



một

điểm áy náy ngược lại cười

nói

chết càng tốt,

nói

cái gì ai bảo bọn họ

không

biết điều, sớm

một

chút đem tiệm giao ra đây sớm

một

chút ra Kinh Thành

thì

sẽ

không

gặp phải giặc cỏ!

Cổ tay truyền đến khí lực làm cho Ngô Đồng hồi thần, nhìn ánh mắt A Đoàn phiếm hồng, thở dài "Biết,

không

làm bất kỳ sửa chữa nào."

Nước mắt A Đoàn lập tức rơi xuống.

Biết nhị thúc vô liêm sỉ, cũng biết

hắn

trước giờ đều

không

biết chừng mực, nhưng mà

không

nghĩ tới

hắn

thế nhưng coi thường mạng người đến trình độ này! Ba cái người sống sờ sờ bởi vì

hắn

chết, thế nhưng

không

có sửa chữa? Nếu

hắn



một

chút lương tâm, cũng nên đem thi thể đưa về lập bia mộ

thật

tốt mới đúng!

Ngô Đồng đưa tay muốn vuốt lên lông mày

đang

nhíu chặt của A Đoàn cùng gạt

đi

nước mắt, tay duỗi được

một

nửa lại bị A Đoàn kéo lại. Nâng mắt nhìn lại, nước mắt A Đoàn sớm

đã

rơi xuống, ánh mắt ngày xưa



ràng đen trắng giờ cũng bịt kín sương mù.

"Cha muội, cha muội có biết chuyện này

không?"

Gần như là cắn răng nghiến lợi hỏi ra vấn đề này. Nếu như cha biết, cũng đồng dạng coi thường lời

nói, vậy mình nên làm cái gì đây! Gắt gao nhìn chằm chằm Ngô Đồng, gần như là khẩn cầu, cầu huynh, ngàn vạn lần

không

cần

nói

ra những lời tàn nhẫn như vậy! Ngô Đồng gần như

không

có bất kỳ trì độn trả lời.

"không

có, quốc công gia

không

biết những việc này."

"Ông ấy cũng giống như muội, cho rằng ngươi nhị thúc chỉ là có chút vô liêm sỉ, cho nên chưa từng có điều tra những thứ này."

Tuy rằng vừa tra liền có thể tra ra hết. Có thể nịnh hót nhị lão gia bản thân liền

không

có nhiều bản lĩnh lớn, cho dù có chút quan hệ, cũng

không

có khả năng làm sạch

sẽ, có lòng muốn vừa tra liền có thể tra ra hết.

A Đoàn nới lỏng thân thể, toàn thân trực tiếp ngồi phịch trong ngực Ngô Đồng. May mắn, may mắn cha

không

biết, may mắn cha

không

phải là người như thế.

thật

sự

không

dám tưởng tượng, nếu như cha cũng giống nhị thúc coi thường mạng người, mình nên làm như thế nào? Toàn thân đều thở hổn hển, đầu óc đều trống rỗng, hoàn toàn

không

biết nên nghĩ cái gì.

Ngô Đồng trực tiếp dùng tay lau mặt cho A Đoàn, đau lòng

nói

"Ta biết muội khó chịu, nhưng nhị thúc muội

thật

sự

không

phải người tốt. Tuy rằng

hắn

không

có trực tiếp gϊếŧ người, nhưng mà gián tiếp bởi vì

hắn

mà chết,

đã

có hơn mười người." A Đoàn toàn thân đều ngây ngốc, mắt cũng

không

chớp,

không

biết nên nghe hay

không

nghe lọt lời

nói

của Ngô Đồng.

đã

mở đầu, liền

không

quay đầu lại, hôm nay tốt nhất

một

lần

nói

ra sạch

sẽ.

"hiện

tại cũng

đã

là cái dạng này, tương lai muội gả cho ta, trở thành Thái Tử phi, về sau trở thành Mẫu Nghi thiên hạ, ai cũng

không

thể cam đoan nhị thúc muội

sẽ

làm ra

sự

tình gì vô liêm sỉ hơn. Nếu như thời điểm đó mới đem việc này làm

rõ, ngay cả muội cũng

sẽ

bị ảnh hưởng, tốt nhất chính là

hiện

tại."

"Cách muội lớn lên còn có thời gian vài năm, khi đó cũng

sẽ

phai nhạt dần."

"Ta biết muội khó chịu, chung quy

hắn

vẫn là nhị thúc của muội, cho nên ta tha cho

hắn

một

lần. Ta

đãđem những việc này đều xử lý sạch

sẽ

, nháo ra nhiều nhất chính là chuyện cướp cùng tham ô,

sẽkhông

lấy mạng của

hắn. Nhưng mà

hắn

người này

thật

sự

không

giữ được, để tại bên người quá

không

an toàn..."

Còn chưa

nói

xong A Đoàn đột nhiên liền hồi thần, sau đó

nhẹ

nhàng tựa vào trong ngực Ngô Đồng.

"Thái Tử ca ca, tối nay huynh ngủ cùng muội được

không..." Thanh

âm

vô lực làm cho vướng mặc trong Ngô Đồng dịu lại.

" Được, ta ngủ cùng muội."

không

dám gọi nha đầu tiến vào, Ngô Đồng liền trực tiếp dùng khăn cho vào nước ấm giúp A Đoàn miễn cưỡng đắp lên mặt, ít nhất làm cho nàng thời điểm ngày mai dậy ánh mắt

không

bị sưng. Giúp A Đoàn đắp chăn xong, tự mình cởϊ áσ khoác xong cũng lên giường.

không

có ý tứ triền miên, chỉ là nửa ôm A Đoàn,

nhẹ

nhàng vỗ lưng cho nàng.

A Đoàn cũng

không

ngủ, chỉ là tựa vào l*иg ngực Ngô Đồng, mở mắt

không

biết

đang

suy nghĩ cái gì.

Cuối cùng vẫn là Ngô Đồng

không

thể nhẫn tâm "Muội yên tâm, tuy rằng đem nhị phòng đuổi ra ngoài, ít nhất

sẽ

cho

hắn

không

lo ăn uống..." Tuy rằng tên khốn kia căn bản là

không

xứng với điều này!

Ai biết A Đoàn thế nhưng lắc đầu, ánh mắt lẳng lặng nhìn về phía gian phòng nơi nào đó, qua lúc lâu mới nghe được nàng

nhẹ

giọng

nói

"Gϊếŧ người, liền nên đền mạng. Những thứ tay chân kia

không

cần làm,

sự

thật

là như thế nào chính là như thế đấy, nhị thúc nợ bọn

hắn

, mặc kệ người có ở đó hay

không, đều phải cho người ta

một

cái công đạo."

Mi tâm Ngô Đồng nhíu lại "Nhưng mà cứ như vậy, đại phòng chịu ảnh hưởng cũng

không

nhỏ."

A Đoàn ở l*иg ngực Ngô Đồng

nhẹ

nhàng cọ "Nhị thúc biến thành như vậy, đa phần đều do cha buông thả, đại phòng, cũng có trách nhiệm."

Lúc Ngô Đồng còn chưa hồi thần, A Đoàn cười,

nhẹ

nhàng nâng đầu nhìn Ngô Đồng, sau đó chống thân mình tại khóe miệng Ngô Đồng

nhẹ

nhàng ấn

một

nụ hôn "Đây là thù lao. Huynh

nói

, trời mà sập cũng có huynh đỡ,

hiện

tại cái này là thù lao cho huynh, huynh nhất định phải giúp muội đỡ." Ngô Đồng buồn cười khóe miệng của mình mình bị hôn trộm, đưa tay ấn cổ A Đoàn trở về hôn

thật

sâu.

"Hết thảy đều có ta, muội muốn cái gì

thì

làm cái đó.’’