Editor: An Nhiên
Tả Đình Đình
thật
sự
chưa bao giờ nghĩ tới mọi chuyện
sẽ
như thế này.
Cho tới nay vẫn cảm giác
thật
kỳ quái, các nàng khinh thường mình, nhưng mình cũng chưa từng trêu chọc các nàng, cũng
không
có làm cái gì khác như tranh giành người này nọ để mất danh tiếng, vì sao lại thường xuyên làm khó mình đến tình trạng người nào cũng
không
thể nhịn được. Hóa ra, chuyện là như vậy.
Các nàng chỉ là muốn làm nhục mình, nhưng mà lại
không
dám đắc tội chết...
Trách
không
được mỗi ngày mình đến trường, phụ thân
không
vào triều
thì
lại chạy đến phố. Cho nên, phụ thân cũng là nhận thấy được có chuyện gì
đi? Bên môi nâng lên
một
nụ cười khổ, có lẽ hình tượng mình là
một
nha đầu ngốc
đã
cắm rễ
thật
sâu trong lòng cha, cho nên
hắn
mới
không
nhìn ra cái gì?
Đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía A Đoàn
đang
cúi đầu uống trà. Đây là trà mới bọn nha đầu vừa mới thay xong, vẫn còn bốc lên chút khói trà như sương mù. Để sát ly trà vào bên miệng hơi hơi thổi khí, động tác
không
nhanh
không
chậm, ánh mắt cũng toàn bộ tập trung chén trà, giống như
đang
làm việc gì đó đặc biệt quan trọng.
rõ
ràng chính là
đang
uống trà bình thường, lại cứ cảm thấy chút thú vị
không
nói
thành lời.
Đại khái, đây chính quý nữ thế gia
không
để ý đến bất kỳ cái gì mà nương
nói
,
một
cái động tác đơn giản lại có thể làm cho người khác cảm giác rất có khí chất.
Biểu tỷ nhà mình tuy rằng thường hay mắng mình ngốc, cũng
đã
nói
những người đó đều là
không
có ý tốt. Tỷ cũng chỉ
nói
phải ưỡn ngực thẳng người vì thân thế của mình,
không
cần phải cẩn thận như vậy, nhưng tỷ cũng
không
nói
nguyên nhân kết quả như nào, chỉ là đơn thuần cảm thấy mình bị khi dễ
không
trả thù cũng
không
làm gì cả, đặc biệt
không
chịu cố gắng mà thôi.
Muốn
nói
nguyên nhân cho nàng, nhưng tuyệt đối
sẽ
không
giống tam
cô
nương
nói
ra hoàn toàn như vậy.
Tổng cộng gặp mặt hai lần
một
lần còn là vội vàng liếc qua
một
cái, liền có thể gãi đúng chỗ ngứa thế này……. (Editor: Ý Tả Đình Đình là mới gặp thôi mà A Đoàn
đã
biết
rõ
nỗi khổ tâm của mình rồi ấy.)
Gian phòng an tĩnh
không
tiếng động,
âm
thanh ly tra để xuống bàn
nhẹ
vang lên đồng thời cả hai người đều thức tỉnh. A Đoàn cùng Tả Đình Đình cùng nhìn về phía đối phương.
"Xin lỗi "
"Xin lỗi "
Hai người đồng thời
nói
ra những lời này. Tả Đình Đình kinh ngạc nhướn mày, mình
nói
xin lỗi
thì
có thể hiểu được, chính mình ngu dốt đến nỗi phải đem mọi chuyện chỉ cặn kẽ mới có thể nghe hiểu được. Vì sao Tam
cô
nương lại phải
nói
xin lỗi với mình? Tuy rằng những lời nàng ấy
nói
có chút thẳng thắn quá, nhưng mình cũng cần những lời này xem như là đòn cảnh cáo, tại sao xin lỗi?
A Đoàn cúi đầu, đưa tay bóp bóp mi tâm của mình.
"Ta
nói
giúp ngươi, nhưng lại mang quá nhiều tâm tư của mình để
nói,
nói
có chút nghiêm trọng, cho nên xin lỗi."
Sắc mặt như trước bình tĩnh, chỉ là giữa lông mày mang theo vẻ uể oải. Lông mày Tạ Đình Đình nhướn càng cao, tam
cô
nương là
một
người tài giỏi như vậy, còn có chuyện gì làm phiền não sao? Hơn nữa, với thân phận của nàng ấy mà
nói, ai dám phiền nàng? Nhưng vấn đề này Tả Đình Đình hỏi
khôngđược, quan hệ của hai người còn chưa tốt đến mức này.
"sẽ
không, tuy rằng
nói
hơi nặng
một
chút, nhưng mà ta biết ngươi là tốt với ta,
không
cần
nói
xin lỗi."
Suy nghĩ hồi lâu, chỉ
nói
một
câu khô khốc như vậy, ngay cả lời an ủi cũng
không
biết nên
nói
như thế nào.
Lóe qua
một
tia ảo não, thậm chí thiếu chút nữa khống chế
không
được muốn vỗ
một
cái vào đầu mình, như thế nào lại đần như vậy! May mắn trong đầu lập tức chợt nhớ tới lời
nói
nghiêm khắc của nương, tuyệt đối
không
được làm ra việc gì mất mặt, lúc này mới miễn cưỡng khống chế lại cái tay.
Sắc mặt thay đổi rất nhanh, lúc ảo não xong may mắn lại tự trách,
thật
lấy lòng A Đoàn.
A Đoàn cười cười lắc đầu "Ta cũng chỉ là đem
sự
tình phân tích cho ngươi nghe mà thôi, có lẽ
sẽ
có chút
không
chính xác. Ta cũng
không
thể quản được chuyện của ngươi thậm chí
không
thể cho ngươi
một
lời khuyên tốt, bởi vì ta đối với chuyện của ngươi cũng
không
quá
rõ. Ta cho rằng ngươi nên tìm Tả đại nhân bàn bạc
một
chút,
hắn
mới có thể cho ngươi
một
lời khuyên tốt."
Tả Đình Đình đầy ngây ngô trả lời "Ta cũng
không
biết nên làm cái gì đây, muốn trở về tìm cha khóc khóc!"
A Đoàn
không
hứng thú lắm, Tả Đình Đình mặc dù là
một
kẻ
nói
nhiều tốt xấu gì cũng
sẽ
biết nhìn sắc mặt người khác, người
rõ
ràng
không
muốn
nói
chuyện còn gấp gáp lải nhải đó
không
phải là ý định chọc người
không
thoải mái sao? Trực tiếp đứng dậy "Ta đến cũng đủ lâu,
trên
đường đến cũng nghe nha hoàn
nói
ngươi bị phong hàn sáng nay vừa mới khỏe hơn
một
chút."
"Ta cũng
không
quấy rầy, nên về nhà mới phải, ngươi nghỉ ngơi thất tốt
đi."
A Đoàn cũng
không
giữ lại, gật đầu gọi nha đầu tiến vào đem quần áo đều bọc kỹ, còn đem hộp cung hoa cũng mang theo, Tả Đình Đình liền vội vàng tiến lên
nói
không
cần, quần áo có thể cầm, như thế nào lại còn lấy những thứ khác nữa! A Đoàn
không
để ý tới Tả Đình Đình, cau mày suy nghĩ
một
"Ta nhớ
rõ
tiểu cữu của mẹ mấy ngày hôm trước đưa tới mấy bộ kim nạm ngọc trang sức
đang
thịnh hành ở Tô Châu?"
Bán Đông gật đầu, xoay người vào nội thất, chẳng bao lâu ôm hai cái hộp
đi
ra. A Đoàn mở ra nhìn nhìn gật đầu, sau đó giao cho nha hoàn bọc kỹ. Tả Đình Đình trực tiếp nhào tới ngăn trở động tác của nha hoàn, như muốn khóc lên "Tam
cô
nương cái này
thật
sự
không
được, quần áo còn chưa tính, muốn để cho cha ta biết ta lấy mấy vật này,
thật
sự
sẽ
đánh chết ta!"
A Đoàn
không
nói
lời nào, chỉ là mở ra chiếc hộp cho Tả Đình Đình nhìn.
"thật
là đẹp!"
Vốn cho là là thứ gì đó rất quý, nhưng mà lại ngoài ý muốn là Tiểu Xảo dễ thương. Cũng
không
phải là trang sức nặng kia, đều là khắc vào, thậm chí còn tốt tơ vàng, Tiểu Xảo làm cho người ta
yêu
thích
không
muốn buông tay. A Đoàn cài lên nắp đậy lần nữa giao cho nha hoàn đóng gói, lần này Tả Đình Đình
không
cự tuyệt nữa.
"Tôn phu nhân là Tô Châu nhân thị, cái này là do tiểu cữu của nương ta phái người từ Tô Châu bên kia đưa tới,
không
phải vật quý trọng, chỉ là hình dạng rất đẹp mắt,
cô
nương trẻ tuổi đều thích. Nương ngươi là người Tô Châu, ngươi đeo đến nữ học cũng
không
ai
nói
gì được."
Lần này Tả Đình Đình
thật
sự
là bị cảm động, tam
cô
nương quả
thật
quá thân thiết! Vừa kích động liền
không
khống chế được mình, trực tiếp tiến lên lôi kéo tay A Đoàn "Tam
cô
nương ngươi
thật
là người tốt!" Nước mắt ròng ròng,
không
hiểu còn tưởng rằng A Đoàn là ân nhân cứu mạng của nàng ấy!
không
chỉ A Đoàn cảm thấy hết chỗ
nói, ngay cả Bán Đông cùng nha hoàn khác đều tập thể run rẩy khóe miệng.
Trần thị phân phó ở trong phòng tĩnh dưỡng, A Đoàn cho người đưa đến cửa viện liền dừng lại bước chân. Nhìn Tả Đình Đình được bọn nha hoàn vây quanh rời
đi,
cô
nương kia tính tình
thật
tốt, cẩn thận mỗi bước
đi
đều nhìn A Đoàn, cười xinh đẹp sáng lạn. Bị nàng ảnh hưởng, A Đoàn tâm tình bây giờ cũng
không
tệ, khóe miệng vẫn hơi giương lên.
Đến khi đám ngươi
đi
xa
không
còn bóng dáng, A Đoàn cũng xoay người trở về phòng. Ý cười vừa rồi
đã
không
thấy, biến thành
không
hề bận tâm. Tay trái
không
tự giác xoa xoa lòng bàn tay,
đã
rửa tay qua, nhưng dường như còn có thể cảm giác được nước mắt còn dính tại lòng bàn tay mình.
Chính mình là người tốt?
đã
có
một
Hứa Tĩnh Ngữ, lập tức lại muốn
đi
nhị phòng.
Nơi nào, nhìn xem tốt ở chỗ nào……
Đêm đến, A Đoàn trằn trọc trăn trở ngủ
không
được, luôn cảm thấy lòng bực bội, cuối cùng đứng dậy mặc quần áo đơn giản. Lần này lò sưởi thiêu nóng
một
chút, trong phòng lại kín gió cảm giác
một
mảnh ấm áp, kể cả
không
mặc y phục cũng cảm thấy được. Cũng
không
gọi người, tự mình đốt nến, mài mực, luyện chữ tĩnh tâm.
Mới đặt bút liền nghe được tiếng vang
nhỏ
kẽo kẹt từ cửa sổ, chợt quay đầu, liền nhìn thấy Ngô Đồng cầm
một
cái hộp
nhỏ
từ bên ngoài đường hoàng
đi
vào.
A Đoàn......
"thật
đúng là có
một
không
hai, muội có phải hay
không
nên nghe lời Giang công công, đem cửa sổ khóa hết lại?"
Ngô Đồng bị trêu ghẹo
một
chút cũng
không
cảm thấy xấu hổ,
một
thân hắc y
đi
tới trước mặt A Đoàn, trực tiếp khom người, trán kề trán, xác nhận quả
thật
không
có nóng lên mới thở phào
nhẹ
nhõm
mộthơi. Tuy rằng Giang Vạn Lí
đã
bảo đảm vô số lần, vẫn là phải chính mình xác nhận mới có thể yên tâm. Hai người rất gần, có thể
rõ
ràng nhìn thấy con ngươi của A Đoàn
đang
không
bình tĩnh.
Đứng dậy, cười nhạt.
“Ở nhị phòng kia
không
được, muốn ta tìm trở về?
A Đoàn nhướn mày, có chút khó chịu nghiêng đầu, thấp giọng
nói
nhanh "Làm sao huynh biết muội
không
có trở về!" Sau đó lại trợn mắt quay đầu trừng Ngô Đồng, mím môi
thật
chặt "Huynh đừng bảo Giang Vạn Lí theo dõi muội, muội
không
thích!"
rõ
ràng chính là đứa
nhỏ
đang
giận dỗi! Lấy tâm trí của A Đoàn
đã
sớm phải biết mình
rõ
ràng tất cả mọi chuyện của nàng, lại cứ hôm nay mới phát tác ra,
rõ
ràng chính là tra ra. Lắc đầu thở dài
một
hơi, khom người đưa người ôm ngang lên
đi
tới giường. Khẽ đặt tại đệm chăn phía
trên, sau đó chính mình cũng ngồi tiến lên, đem người ôm vào trước ngực.
A Đoàn
không
vui, cũng
không
muốn cùng Ngô Đồng thân mật, chỉ đưa tay chống lên trước ngực Ngô Đồng.
Ngô Đồng trực tiếp đưa tay nắm cằm A Đoàn, hơi hơi dùng sức làm cho nàng ngẩng đầu nhìn mình, trong mắt là thấy
rõ
hết thảy thanh minh."Muội nếu như
đã
quyết định liền
không
nên nhìn trước nhìn sau, do dự như vậy chỉ thêm phiền não mà thôi." Có chút tức giận, tức giận là A Đoàn bởi vì những người này mà tâm tình
không
tốt.
Ánh mắt A Đoàn hơi chậm lại, lập tức phủ nhận "Muội quyết định cái gì?"
"Muội nếu là
không
quyết định
thì
làm sao có thể
đi
khıêυ khí©h nhị thím? Như thế nào
không
tiếp tục giả bộ làm cháu
gái
tốt?"
Ngô Đồng
nói
đúng trọng tâm,
một
điểm lưu tình cũng
không
.
A Đoàn lập tức liền đỏ mặt,
không
phải xấu hổ là tức giận!
không
sai, tuy rằng lúc ấy Giang Vạn Lí
nóichuyện mình
không
có tiếp lời, kỳ
thật
đã
ra quyết định. Bằng
không
đương nhiên
sẽ
không
theo nhị thím
nói
ra những lời như vậy. Chỉ là bị chính mình dọa giật bắn, thời điểm đầu óc còn chưa kịp phản ứng
đã
nói
ra câu kia.
Sau đó, trong đầu liền nghĩ qua
sự
tình có thể phát sinh, thậm chí rất bĩnh tĩnh suy nghĩ mình đến cùng nên phản ứng như thế nào. Nên như thế nào thêm lửa mới có thể làm cho cha đưa ra quyết định tách ra phân nhà...
Đúng vậy, quả
thật
không
muốn chịu đựng nữa.
Bán Đông
không
phải thuộc hạ, nàng muốn nàng ấy ở cùng mình cả đời, Ngô Đồng cũng luôn luôn
không
thể nhẫn tâm đối với A Đoàn. Đem tiểu nha đầu
đang
xuất thần ôm chặt, cúi đầu trực tiếp tại khuôn mặt
nhỏ
nhắn của nàng cắn cắn "không
cần lo lắng, muốn làm gì
thì
làm, hết thảy đều có ta, trời sập xuống ta cũng cho người chống."
Sau đó đem chiếc hộp mình mang tới đặt trong tay A Đoàn.
A Đoàn cũng biết là mình già mồm cãi láo, cũng
không
dám nhìn mặt Ngô Đồng, đỏ mặt mở chiếc hộp ra, bên trong là
một
tờ giấy, cầm lấy vừa nhìn, ánh mắt càng mở càng lớn, sau đó
không
thể tin ngẩng đầu nhìn Ngô Đồng
đang
cười nhạt "Muội chẳng qua là muốn cho nhị phòng phân ra mà thôi, huynh đưa cho muội cái này, chẳng lẽ là muốn cho nhị phòng
không
có ngày yên bình?"
Ngô Đồng bình tĩnh gật đầu,
nói
vân đạm phong khinh.
"nói
đồ của ta là đồ chơi rách rưới, chính mình phải trả giá lớn mới được."
Lần nữa khom người hôn
một
A Đoàn
đang
trợn to mắt, cười rất là ôn nhu "Đương nhiên, quyền lựa chọn là ở muội."
A Đoàn...
Huynh đều
đã
đem đồ vật này cho muội, còn
nói
cái gì mà quyền lựa chọn!