Editor: An Nhiên
Ba tuổi còn đái dầm? Cái này hình như cũng bình thường mà nhỉ? A Đoàn nghiêng đầu nhìn
hắn
bộ dạng kinh hoảng đến đờ đẫn, lại nhớ tới
hắn
vừa rồi đối với mình khó xử, mắt híp lại, khóe miệng nhếch lên, thậm chí còn nghiêng người cách Ngô Tử Ngọc xa
một
chút, bộ dạng mười phần ghét bỏ.
Còn cau cau cái mũi
nhỏ
sau đó lập tức che mũi.
"Trách
không
được cả người đều có mùi!"
Ngô Đồng gật đầu, thầm chấp nhận, giống A Đoàn, cũng nghiêng thân mình cách Ngô Tử Ngọc xa
mộtchút.
Nếu như vừa rồi sắc mặt Ngô Tử Ngọc hơi đen lại, lúc này lại bị động tác của hai người chỉnh triệt để sang đen. Tay run rẩy chỉ chỉ hai người hồi lâu
nói
không
nên lời, hai người vẫn giữ nguyên tư thế bịt mũi, cuối cùng Ngô Tử Ngọc trực tiếp đơ ra,
không
thể nhịn được nữa rống to.
"Đứa trẻ nào ba tuổi mà
không
đái dầm cơ chứ!"
Mới vừa rồi đường phố còn náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Ngô Tử Ngọc
đang
kích động đến nỗi mặt đỏ bừng, toàn bộ thân mình đều phập phồng,
không
ngừng thở hổn hển. A Đoàn có chút
không
đành lòng, vừa định
nói
cái gì đó, cũng
không
biết Ngô Đồng là vô tình hay là cố ý, bước lên
một
bước chặn A Đoàn lại.
Sau đó hai tay buông lỏng sang hai bên,
nói
phi thường bình tĩnh.
"Ta
không
như vậy."
.........
Chung quanh càng thêm an tĩnh, bị Ngô Đồng chắn tầm mắt A Đoàn nhìn
không
tới, lúc nghiêng người qua nhìn chỉ có thể thấy bộ dạng Ngô Tử Ngọc nhanh chóng chạy vội, nhìn kiểu nào cũng thấy ủy khuất, nhìn kiểu nào cũng thấy thê lương. A Đoàn co rút khóe mắt, kéo ống tay áo của Ngô Đồng "Có phải trêu quá mức rồi
không
?"
Tốt xấu gì cũng là đệ đệ của huynh.
Ngô Đồng tỉnh bơ đem A Đoàn
đang
kéo ống tay áo mình kéo xuống dưới sau đó cầm ngược ở lòng bàn tay, thấy A Đoàn
không
có phản ứng gì càng thêm vui vẻ, vuốt ve tóc đuôi ngựa dài thướt tha của nàng, ôn nhu
nói
"không
cần lo lắng, tiểu tử kia từ
nhỏ
chỉ nhớ
đã
ăn cái gì chưa từng nhớ
đã
bị đánh, lúc này khóc lợi hại, ngày mai lại chẳng có chuyện gì xảy ra."
"Hơn nữa..."
Ngô Đồng dừng
một
chút, có chút bất đắc dĩ mở miệng: "hắn
cũng biết ta là tới làm cái gì, còn đòi theo,
rõ
ràng muốn tuyên bố trêu đùa nàng, ta có thể
không
giúp nàng xả giận? Hả?" Lúc
nói
xong tiếng cuối cùng, cả người cúi xuống sát vào A Đoàn, hô hấp ấm áp phả lên mặt.
A Đoàn chớp chớp mắt, sau đó nhanh chóng xoay người trực tiếp cầm lấy mặt nạ heo kia cho Ngô Đồng đội lên.
"Chọn xong rồi, huynh đeo cái này
đi."
Thanh
âm
đã
không
còn lạnh lùng như trước, tuy rằng vẫn là hung dữ, nhưng chỉ như
một
con hổ con làm bằng giấy.
Ngô Đồng
đã
sớm mặc
một
bộ y phục rực rỡ, đương nhiên
sẽ
không
kháng cự, đưa tay sửa sang mặt nạ, xong cũng
không
nói
lời nào, chỉ là hơi hơi nghiêng đầu, dùng mặt nạ đầu heo làm ra
một
động tác dễ thương, dưới mặt nạ mắt nhanh chóng chớp, cố gắng muốn đùa A Đoàn cười.
A Đoàn mím
thật
chặt môi, nén cười làm cho hai gò má đều phồng lên, cố gắng trấn định "Ừm, cũng
không
tệ lắm." Sau đó xoay người đem mặt nạ mỹ nhân
trên
kệ cầm lấy đeo lên
trên
mặt.
Ừm,
một
lúc sau
sẽ
cùng Thái Tử ca ca đổi lại!
Mang mặt nạ cẩn thận xong đầu gật gù nhìn Ngô Đồng, Ngô Đồng cũng nhìn quần áo A Đoàn,
khôngnói
gì, trong mắt tràn đầy tán thưởng. A Đoàn lúc này mới hài lòng, cũng
không
so đo bắt đầu việc vô liêm sỉ vừa rồi, thân mật tiến lên lôi kéo tay Ngô Đồng. Trả tiền mặt nạ xong, Ngô Đồng cùng A Đoàn
đidạo chậm rì rì tại chợ đèn hoa.
Cũng may
trên
đường người đeo mặt nạ cũng nhiều, tuy rằng hai người mặc quần áo có chút hấp dẫn người khác, nhưng mà mang theo mặt nạ nên nhìn cũng
không
rõ
diện mạo, hơn nữa A Đoàn vóc người
nhỏ, còn là
một
đứa trẻ, giống như ca ca nhà nào đó dắt muội muội theo,
không
ai cảm thấy kỳ quái.
Nếu là chợ đèn hoa, dĩ nhiên
sẽ
có đoán câu đố
trên
đèn, phần thưởng chính là đèn l*иg cùng bánh trung thu, đủ loại kiểu dáng đều có. A Đoàn cùng Ngô Đồng vây quanh nhìn mấy cái, đều
không
có tham gia. Ngô Đồng ngược lại cũng có hỏi qua A Đoàn có muốn đèn l*иg hay
không,
sẽ
đi
giúp nàng thắng lợi đem về.
A Đoàn
không
đồng ý.
Tuy rằng hai người mang mặt nạ, vẫn là
không
nên quá mức phô trương.
Ngô Đồng cũng
không
có cưỡng cầu, nửa ôm A Đoàn
đi
chỗ này chỗ kia xem, lúc nào cũng chú ý xung quanh,
không
cho bất kì kẻ nào đυ.ng vào A Đoàn. Hai người trực tiếp từ đầu đường
đi
dạo đến cuối phố, ban đầu A Đoàn thẳng người dạo phố bây giờ lại hơi hơi cong người, thậm chí ngay cả đường cũng
không
muốn
đi
nữa. Là được chống đỡ, trực tiếp ăn hết cả
một
con đường.
Ngô Đồng khom người sờ sờ bụng
nhỏ
của A Đoàn
đang
nổi lên,
không
cần nghĩ cũng biết dưới mặt nạ khuôn mặt
nhỏ
nhắn nhất định là bộ dạng ủy khuất. Làm cho A Đoàn ngốc tại chỗ, tự mình
đi
đến bên cạnh quán
nhỏ
mua hai ngọn đèn l*иg hình hoa sen, còn cầm bút cùng mực.
"Chúng ta
đi
thả đèn hoa sen."
Nơi thả đèn hoa sen cách chợ đèn hoa khoảng hai con đường. A Đoàn ăn quá nhiều, cảm giác đồ ăn vẫn đầy cổ họng, đích thực
không
muốn
nói
chuyện, chỉ là gật gật đầu bước chậm rãi
đi
về phía trước. Ngô Đồng ngược lại là muốn cõng nàng
đi, chỉ là
đi
đường bằng cũng tránh
không
được có chút xóc nảy.
A Đoàn lúc này
không
chịu nổi
một
chút lắc lư. Chỉ khoác vai nàng dìu nàng
đi
từng bước đến bên bờ sông.
Cách chợ đèn hoa ồn ào náo động,
trên
đường ngược lại là có chút vắng vẻ, hai bên quán đều sớm
đãdẹp quầy đóng cửa, có chút ánh nến
ẩn
ẩn
từ bên trong truyền tới.
một
trận gió đêm thổi qua, A Đoàn
đang
nhìn lòng bàn chân dưới ánh trăng có chút dài
trên
đường lát đá, cả người giật nảy. Sau đó bả vai liền bị ôm chặt hơn "Lạnh?"
Lắc đầu, sau đó dựa vào Ngô Đồng sát hơn chút nữa.
không
chỉ có từ
trên
người
hắn
truyền đến
sự
ấm áp, ở bên cạnh
hắn
liền có cảm giác an toàn.
Thấy thế, Ngô Đồng cũng
không
nói
nữa, chỉ là ôm A Đoàn chặt hơn
một
chút, hai người chậm rãi hướng bờ sông
đi
tới.
Sông này hợp với bên ngoài như
một
vòng bảo hộ thành, cuối cùng lượn quanh thành
một
vòng sau đó tụ vào sông lớn. Lúc hai người tới nơi thả đèn hoa sen
thì
đã
rất khuya, chỉ thấy
trên
mặt sông lay động rất nhiều đèn hoa sen lóe sáng ngời, người thả đèn phần lớn đều
đã
rời
đi, chỉ còn tốp năm tốp ba còn tại bên bờ đứng nhìn.
Bên hai bờ sông đều là cây dương liễu, cũng
không
có thứ gì náo nhiệt ở xung quanh, tầm mắt mờ tối, Ngô Đồng liền đem mặt nạ của A Đoàn gỡ xuống. Ngón tay trong lúc vô tình đυ.ng phải mặt A Đoàn dù mang theo mặt nạ cũng có chút lạnh, dừng
một
chút nhanh chóng
nói
"Là ta tính
không
chu toàn, đến cùng gió đêm lạnh người, chúng ta chóng thả đèn, sau đó ta đưa nàng về.’’
"Sau khi trở về cũng
không
được cảm thấy phiền toái nô tài, gọi người làm cho nàng
một
chén canh gừng nóng."
"không
được tùy tiện lấy cớ
không
vâng lời."
A Đoàn cũng
không
có phản bác, thân thể của mình tự mình hiểu
rõ, cho dù là
đi
từ từ tới, tay chân cũng vẫn
sẽ
bị lạnh.
không
cần Ngô Đồng dặn, sau khi trở về cũng nhất định đem Giang Vạn Lí nháo lên làm canh gừng. Tối nay
không
phiền toái bọn họ, theo kinh nghiệm năm năm, sáng mai tuyệt đối
không
dậy được.
Ít nhất
sẽ
nằm
trên
giường vài ngày, đến lúc đó phiền toái càng nhiều hơn,
một
phòng đầy người còn phải bị a nương lẩm bẩm mắng
một
hồi lâu.
Là chính mình
không
chuẩn bị kĩ, thậm chí ngay cả áo choàng cũng
không
mang, biết như vậy Ngô Đồng càng thêm tự trách, khẽ mím môi lôi kéo A Đoàn ngồi xuống ghế đá ở bờ sông, lấy ra giấy bút đưa cho A Đoàn. Đây là viết tâm nguyện, A Đoàn đương nhiên biết, nhưng mà chỉ nhận bút giấy, lại
thật
lâu
không
có viết gì.
Lo lắng thân thể A Đoàn, Ngô Đồng có chút vội vàng nóng nảy"Sao lại
không
viết?"
A Đoàn nhíu mày cắn môi ngẩng đầu nhìn Ngô Đồng. Thái Tử ca ca lúc này cũng gỡ mặt nạ xuống, dung mạo tuấn mỹ bởi vì lo lắng cho thân thể mình cho nên ánh lên
sự
tự trách. Tầm mắt mờ tối thấy
không
rõ
ánh mắt của
hắn, nhưng mà A Đoàn tin tưởng đó nhất định là thẳng thắn quan tâm.
Chỉ cần là việc liên quan đến thân thể của mình, Thái Tử ca ca luôn luôn thẳng thừng.
Đột nhiên nghĩ tới vừa rồi cung yến đầy những gương mặt như hoa đào kia, tính tình nóng nảy lập tức dâng lên, trực tiếp đem bút trong tay ném lên bàn đá, nghiêng đầu nhìn đèn hoa sen trồi
trên
mặt sông, giọng điệu bất mãn tự cho là đúng "Có cái gì để viết, dù sao cũng
không
có khả năng thành
hiện
thực, trực tiếp
không
viết nữa, còn đỡ lãng phí giấy mực."
Đột nhiên nổi nóng cũng làm cho Ngô Đồng có chút trở tay
không
kịp, thò người ra
nhẹ
nhàng giữ chặt tay A Đoàn, cẩn thận lại ôn nhu hỏi "Làm sao vậy?"
A Đoàn biết chính mình đây là giận cá chém thớt, nhưng mà căn bản là khống chế được, lúc này nghe được thanh
âm
ôn nhu của Ngô Đồng, mắt đỏ lên.
rõ
ràng là mình cố tình gây
sự, Thái Tử ca ca vẫn còn nhường nhịn mình. Cúi đầu nhanh chóng chớp mắt mấy cái cuối cùng
nhỏ
giọng
nói
"Nguyện vọng của muội
không
có khả năng thành
hiện
thực,
thật
sự
không
cần thiết viết."
Hoàng đế nào
không
tam cung lục viện, hoàng đế nào
không
lục cung phấn đại. Mình cũng
không
còn
nhỏ
, đương nhiên hiểu này đó. Dù Thái Tử ca ca
không
đặt tâm
trên
người các nàng, nhưng vì con nối dõi cho hoàng thất, xem như là cân bằng triều thần nên cũng là phải Lập phi,
không
có khả năng chỉ có
một
mình mình.
Thanh
âm
là dị thường suy sụp. Mày Ngô Đồng nhíu lại, đứng dậy
đi
tới bên A Đoàn, sau đó ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn ánh mắt của nàng."nói
cho ta biết, nguyện vọng của nàng là gì?"
Bình tĩnh lại tự tin "Tương lai ta, có thể thực
hiện
bất kỳ nguyện vọng nào của nàng."
Chính là bởi vì huynh là Hoàng Đế cho nên mới là
không
có khả năng thực
hiện
nguyện vọng! A Đoàn tự nhiên
không
nói
thành lời, chỉ là gắt gao cắn môi bình tĩnh nhìn Ngô Đồng
đang
ngồi xổm trước mặt mình,
trên
mặt biểu
hiện
sự
quật cường cùng cố chấp
không
bỏ sót cái nào. Hai người nhìn nhau
thậtlâu, Ngô Đồng thở dài đứng dậy.
A Đoàn còn tưởng rằng
hắn
tức giận, kết quả Ngô Đồng chỉ là
đi
tới sau lưng A Đoàn đứng, sau đó khom người ôm lấy A Đoàn. Tay cầm tay A Đoàn cầm lên bút lông. Làm A Đoàn lần nữa cho rằng
hắnsẽ
nắm tay mình viết gì đó, Ngô Đồng lại buông lỏng tay A Đoàn ra.
không
rời khỏi A Đoàn, như trước từ phía sau ôm
thật
chặt nàng.
Thanh
âm
trầm thấp lại trấn định vang lên bên tai.
"Lão tổ tông định xuống quy củ có đôi khi quả
thật
cần thiết phải tuân thủ, cũng đạo lý nhất định."
Tay A Đoàn
đang
nắm bút lông run lên, Thái Tử ca ca
đã
nhìn ra?!
nhẹ
nhàng hôn lên vành tai
nhỏ
bị gió thổi có chút lạnh lẽo của A Đoàn, hài lòng nhìn thấy hai má A Đoàn nổi lên
một
tầng lớp hồng, cọ xát
một
hồi lâu mới
nói
"Tác dụng quy củ của lão tổ tông chính là muốn làm cho hậu bối học tập hoài niệm cùng chiêm ngưỡng, trừ đó ra,
không
có cái khác. Đời này người nào nắm chắc quyền thế mới là đạo lý chân chính."
"Quyền thế của ta rất cứng rắn, đó chính là do ta quyết định."
"Lời ta
nói, chính là quy củ."