Nhìn qua cứ nghĩ là
một
người rất tuân theo lễ nghi, nhưng mà lời
nói
ra gần như đắc tội hết cả đám người ở đây. Đặc biệt là vị quan đứng đầu kia, sắc mặt tái xanh. Nhưng mà Hoàng thượng cũng
khônghề quở trách, thậm chí còn thích thú tự rót
một
li rượu, khóe miệng khẽ nhếch lên, bộ dạng chính là muốn xem trò vui.
Thái độ như vậy, những người khác muốn
nói
cũng
không
dám
nói. Hoàng thượng
rõ
ràng là muốn thiên vị vị Vệ tướng quân này, bây giờ còn ai dám đứng ra làm người xấu? Vị quan kia cũng
thật
bản lĩnh, trong phút chốc khôi phục lại sắc mặt, miễn cưỡng cười
nói
“Nếu Vệ tướng quân
đã
có ý trung nhân vậy ta cũng
không
cần tốn nhiều tâm tư nữa.”
nói
xong liền phất tay áo trở về chỗ ngồi.
Cuối cùng bị mất hết mặt mũi nên lời
nói
ra cũng có chút châm chọc.
A Đoàn cũng chẳng lo lắng
hắn
sẽ
như thế nào, thân phận
hắn
cũng
không
phải chỉ là
một
Vệ tướng quân, nếu đổi lại người đứng đây hôm nay là Thái tử,
thì
ai dám quanh minh chính đại bức hôn chứ? Tuy nhìn qua hôm nay
hắn
có chút tùy tiện những mà Hoàng thượng cũng
không
ngăn cản
thì
hắn
còn cố kỵ điều gì chứ, tự nhiên
đi
lo chuyện bao đồng.
A Đoàn chống cằm
đang
muốn nhìn thử xem các vị tiểu thư kia trông thế nào, đột nhiên lại vang lên
một
giọng
nói
có chút xa lạ của nam tử “Tuy có chút vô lễ, nhưng mà tất cả đều biết Vệ tướng quân ở biên cương mấy năm nay, lần này cũng là lần đầu hồi kinh.
thật
tò mò muốn biết rốt cuộc là vị tiểu thư nhà nào lại có mị lực lớn đến vậy?”
Ngẩng đầu nhìn, là nhị hoàng tử, Ngô Tử Ngọc.
Nhị hoàng tử lớn hơn A Đoàn
một
tuổi, còn chưa tròn mười bốn, là con trai của Văn quý phi. Văn Phí phi là
một
mỹ nữ ai ai cũng biết, nhị hoàng tử kế thừa dung mạo của nàng, nam thân nữ tương (*). Lúc này
hắn
và A Đoàn đều tỏ ra bình thường,
một
tay chống cằm khẽ ngẩng đầu nhìn Vệ Trường Hận, tuy ngồi cách xa nhưng A Đoàn vẫn thấy
rõ
sự
thích thú dạt dạo trông đôi mắt phượng ấy.
(*) nam thân nữ tương: là nam nhân có vẻ ngoài xinh đẹp như nữ nhân.
Ngoài ý muốn lại thấy bộ dạng của
hắn
như
một
đứa trẻ ngây thơ bất cần, mà lời
hắn
nói
ra mọi người cũng thấy vô cùng bình thường.
Vị hoàng tử này tuy là con trai của quý phi nhưng tâm tư
hắn
lại
không
đặt ở quốc
sự. Đối với
hắn
phu tử luôn đánh giá là
một
người thông minh nhưng tâm tư lại
không
có chí lớn, suốt ngày chỉ biết vui đùa. Cũng may
đã
có Thái tử điện hạ,
hắn
lại càng làm người ta thích hơn, vui đùa
thì
vui đùa nhưng chưa bao giờ gây náo loạn, Hoàng thượng cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua thôi.
Sở dĩ cảm thấy có chút
không
quen, A Đoàn cùng
hắn
ở trong cung cũng chỉ ngẫu nhiên gặp mặt rồi chào nhau thôi.
Nhưng chuyện hôm nay dường như là
âm
mưu, mặc kệ vừa rồi Vệ Trường Hận khước từ hay thừa nhận
thật
sự
đang
có ý với vị tiểu thư nào đó, tất cả đều phải khai báo ra. Nếu
không
nói
thì
đó là coi thường hoàng tử, còn nếu đáp qua loa tên
một
tiểu thư nào đó, như vậy mọi người đều
sẽ
nghĩ
hắn
khinh nhờn họ.
Những người ở đây cũng
không
thể nào ra mặt
nói
giúp Vệ Trường Hận, mới vừa rồi
đã
bị mất mặt như vậy, Hoàng thượng cũng còn ở đây bọn
hắn
không
dám
nói
thêm gì.
hiện
tại Nhị hoàng tử
đã
lên tiếng, vậy đương nhiên phải ngồi xem chuyện vui.
Mà họ cũng muốn biết, rốt cuộc người trong lòng
hắn
là ai?
Lo lắng
thì
lo lắng nhưng A Đoàn cũng rất muốn biết Thái tử ca ca
sẽ
ứng phó chuyện này thế nào, cho nên bình tĩnh ngồi chờ câu trả lời của
hắn, Ngô Đồng xoay người, liếc mắt đảo qua A Đoàn nhìn nàng giương mắt nhìn, trong lòng thầm buồn cười nhưng vẫn
không
thể
hiện
trên
mặt. Chỉ thấy
hắn
hơi khom người nhìn Ngô Tử Ngọc, sau đó
nói
vài lời gì đó, Ngô Tử Ngọc kiền ngồi thẳng người, giống như
khôngthể tin được, khϊếp sợ nhìn Vệ Trường Hận?
Vậy rốt cuộc là vị nào? Trong lòng mọi người đều ngứa cả lên, A Đoàn cũng nhìn chăm chú vào Ngô Tử Ngọc.
Chờ
hắn
nói
ra.
không
ngờ mắt phượng xinh đẹp của Ngô Tử Ngọc vẫn mở lớn, cuối cùng nâng ly rượu khom người với Vệ Trường Hận “Là ta đường đột, mong Vệ tướng quân đừng để trong lòng.”
nói
xong đem ly rượu
mộthơi uống cạn, Vệ Trường Hận gật gật đầu cũng đem ly rượu khác uống cạn, sau đó ngồi xuống.
Mọi người:……
Vậy rốt cuộc là ai?
Trong điện chỉ còn mỗi Ngô Tử Ngọc đứng, mọi người đều nhìn
hắn
chằm chằm, nhưng
hắn
lại
khônghề quan tâm, thậm chí lười biếng quét mắt nhìn
một
vòng sau đó ánh mắt dừng lại ở chỗ A Đoàn, đôi mắt sáng lên, cũng
không
ngồi xuống mà cầm bầu rượu tự rót
một
li, từ đằng xa nâng ly với A Đoàn.
“Hôm nay là sinh thần của Tam tiểu thư mà lại
không
có lễ vật gì để tặng chỉ có
một
ly rượu bạc này, mong tiểu thư
không
chê.”
Lần này tất cả mọi người đều tập trung nhìn về phía A Đoàn, A Đoàn nghe vậy cũng đứng lên giơ li rượu của mình, tự nhiên hào phóng “Làm sao chê được, được Nhị hoàng tử nhớ đến sinh thần A Đoàn
đãcảm thấy vô cùng vinh hạnh.” Nàng học theo động tác của Ngô Tử Ngọc, ngửa đầu uống hết li rượu.
Còn dốc ngược li rượu tỏ ý
đã
cạn.
không
chút dè dặt hay thẹn thùng hay Ngô Tử Ngọc
đã
nghĩ.
Hoàng Thượng lên tiếng đầu tiên "Tốt!" Lại ghét bỏ nhìn Ngô Tử Ngọc "Tiểu
cô
nương người ta
đã
cạn li trước, người còn ngây ngốc ở đó làm gì, người chúc rượu người ta như vậy à?”
Ngô Tử Ngọc thờ thẫn, cuối cùng bật cười lắc đầu thấp giọng tự
nói
"Xong rồi…" Cũng
không
nói
thêm gì nữa, ngửa đầu cũng đem rượu trong li uống cạn. A Đoàn thấy
hắn
uống xong liền ngồi xuống,
rõràng
không
muốn
nói
thêm gì nữa.
Tuy rằng
không
có ác ý, nhưng
hắn
muốn dùng mình để dời
đi
sự
chú ý sao? A Đoàn
một
chút cũng
không
muốn phụng hồi.
A Đoàn ngồi xuống cũng
không
nhìn Ngô Tử Ngọc
một
lần, sau đó
hắn
quay về chỗ ngồi cùng Hoàng thượng xem kịch “Phụ hoàng,
nói
cũng mấy năm nữa thôi, Tam tiểu thư
sẽ
trở thành
một
đại
cô
nương, vậy khi nào đại ca mới trở về?”
Mắt phượng xinh đẹp nhìn về phía A đoàn
một
cái, lạnh nhạt
nói
“không
nên khiến đại tẩu sốt ruột chờ”
Đại tẩu này chỉ ai, tất cả mọi người đều biết
Khuôn mặt
nhỏ
nhắn của A đoàn mới vừa rồi còn bình tĩnh giờ
đã
biến thành quả cà chua, cái tên này!
rõ
ràng chính
hắn
hồ nháo trước, vậy mà lại lôi kéo mình vào, bây giờ còn chưa chịu buông tha! Nhưng lại
không
thể công khai trừng mắt
hắn
chỉ có thể liếc nhìn
một
cái, nhân tiện trợn mắt nhìn Ngô Đồng, cũng có lỗi của huynh!
Ngô Đồng buồn cười, chuyện này
thì
có liên quan gì đến ta?
A đoàn nhìn thấy liền trừng mắt thêm lần nữa, ai bảo
hắn
là đệ đệ của huynh? Ngô Đồng hiểu được chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ. Người khởi xướng mọi việc Ngô Tử Ngọc lại thích thú ngồi xem hai người họ đối mắt, mắt liên tục nhìn qua nhìn lại. Đại ca và đại tẩu, nhìn
thật
xứng đôi.
Xa cách nhiều năm nhưng vẫn có thể tâm linh tương thông như thế!
Rất tốt!
Ngô Tử Ngọc lại tiếp tục ném ra
một
liều thuốc nổ. Bọn họ đều nhìn thấy, Vệ tướng quân quả
thật
rất quan trọng nhưng làm sao có thể qua được Thái tử? Đây
thật
sự
là thành công dời
đi
sự
chú ý của mọi người, thậm chí có
một
đại thần đứng dậy “Vi thần cũng muốn hỏi, Thải tử điện hạ khi nào mới hồi cung?”
Liên tiếp mấy người đứng lên.
“Thân là Thái tử vẫn nên sớm phụ tá Hoàng thượng.”
“Hơn nữa thái tử hằng năm đều ở nước ngoài mặc dù có người bảo vệ hậu hạ, nhưng làm sao có thể bảo đảm mười phần an toàn?”
“Thái tử vẫn nên sớm trở về, Thái tử bình an, lòng dẫn cũng an”
Những vấn đề này bọn họ
đã
đề cập đến nhiều lần nhưng đều bị Hoàng thượng qua loa. Hôm nay Nhị hoàng tử
đã
nói, mọi người cũng
sẽ
không
bỏ qua nữa, Hoàng thượng nên cho
một
câu trả lời chắc chắn. Ngày trước A Đoàn cũng để tâm việc này, chỉ là bây giờ cũng
không
còn lo lắng nữa.
Mọi ánh mắt đổ dồn về về phía Hoàng thượng, chỉ là trong mắt họ
không
có
sự
sốt rột mà thôi.
Hoàng thượng gật đầu, sau đó chuyện tầm mắt nhìn A Đoàn. A Đoàn lập tức ngồi ngay ngắn lại bình tĩnh nhìn Hoàng thượng, làm sao vậy chứ? Thấy
rõ
sự
nghi ngờ của tiểu
cô
nương kia, Hoàng thượng cười
nói
“Trưởng thành đâu chứ, vẫn là
một
tiểu oa nhi,
không
cần sốt ruột,
không
cần sốt ruột…”
Ai bảo tiểu tử đáng chết kia dùng điều kiện biên cương bách chiến bách thẳng để “Thái tử” có thêm 3 năm nữa mới hồi kinh?
Ba năm sau cũng
không
phải là vừa vặn mười lăm sao? Chậc chậc.
Lần này lại bị Hoàng thượng cho qua, A Đoàn lại sầm mặt thêm lần nữa. Quả nhiên là cha con, mỗi người đều
đi
trêu chọc mình! Thái tử ca ca trở về là chuyện của
hắn, sao lại đổ lên đầu mình, còn trách mình lớn chậm? Ai có thể điều khiển thời gain chứ?
thật
sự
là trách nàng lớn lên quá chậm, nếu như Ngô Đồng nghe được những lời trong lòng của A Đoàn chắc chắn
sẽ
nói
như vậy.
Sau đó A Đoàn rất ngoan ngoãn ngồi im nhìn chiếc bàn của chính mình, ngay cả An Dương
nói
chuyện cũng chỉ qua loa hừ hừ vài tiếng cho xong. Cũng
không
dám nhìn ai, miễn cho lát nữa lại đem mình là làm vấn đề
nói
chuyện. Lần đầu tiên cảm thấy yến tiệc sao mà trôi qua lâu như thế.
thật
không
dễ dàng gì đợi được đên lúc tan tiệc,
nói
với An Dương vài câu cũng
không
thèm nhìn Ngô Đồng
một
lần liền lo lắng
không
yên theo Trần thị ra về.
Ngô Đồng đứng bên cạnh Ngô Tử Ngọc, nhìn A Đoàn trốn như trốn ôn thần, sờ sờ cầm cười
một
tiếng.
Vốn muốn tàn tiệc từ sớm, A Đoàn về nhà cùng Trần thị
nói
vài câu
đã
nói
mệt mỏi muốn về phòng nghỉ ngơi. Canh giờ cũng kông còn sớm, nên Trần thị
không
ngăn cản, chỉ theo thương lệ dặn vài câu
khôngđược để bị lạnh,
không
được đá chăn liền để A Đoàn rời
đi. Trở về phòng rửa mặt chải đầu xong, cho mọi người lui ra ngoài sau đó tự ôm gốc ngồi ngẩn người.
Nghĩ lại hôm nay mình bị trêu ghẹo hết lần này đến lần khác, liền trút mọi tức tối vào chiếc gối tơ vàng trong ngực.
“Quả nhiên là người
một
nhà, tất cả đều đẩy lên người ta”
“Chuyển dời
sự
chú ý cũng dùng ta, chắn tầm mắt mọi người cũng dùng ta, sau này nhất định
khôngđến những yến tiếc nữa”
“Đáng giận nhất chính là Thái tử ca ca, thế mà ngồi im trơ mắt nhìn mình bị trêu chọc”
A Đoàn biết mình đây là giận chó đánh mèo,
hắn
bây giờ là Tướng quân chứ
không
phải Thái tử. Nhưng
thật
sự
là nhịn
không
được,
thật
là xấu hổ! Lầm bầm
một
hồi bên tai truyền dến tiếng cười trầm thấy của Ngô Đồng “Tức giận như vậy làm gì, nàng nên giữ sức khỏe tốt
một
chút, hội l*иg đèn lần này, ta
không
muốn
đi
một
mình”
“Ai mà thèm
đi
cùng huỳnh, đừng có lôi kéo muội, muốn
đi
thì
huynh
đi
một
mình
đi”
A Đoàn đầu cũng
không
ngẩng lên, còn bĩu môi khuôn mặt rất
không
vui. Sau đó dừng động tác lại, ngốc nghếch ngẩng đầu nhìn Ngô dồng
một
thân hắc y “Làm sao huynh vào được phòng muội?”