Chương 69

Trần thị đợi lâu như vậy thấy hơi sốt ruột, kết quả là mới nhìn thấy A Đoàn từ trong tuyết

đi

ra, sốt ruột gì đó đều

không

có.

một

thân y phục màu xanh, áo choàng và nón được làm từ lông hồ ly trắng, trang sức

trên

đầu

khôngphải trâm ngọc hay trâm vàng, mà là trân châu hồng nhạt Trần thị vừa phái người đưa tới, là chân trâu từ biển chuyển về Nam Dương. Mỗi cái đều phong phú, lại cùng

một

kích cỡ hiếm có.

Bán Đông cũng khéo tay, hôm nay y phục của A Đoàn cũng

không

có kiểu chải đầu rườm rà tinh xảo, mà chỉ

nhẹ

vấn lên rồi đem trân châu cố định, trừ cái đó ra chỉ còn

một

đôi khuyên tai bạch ngọc, nhìn rất đẹp, mà da A Đoàn lại trắng như tuyết, đôi khuyên tai bạch ngọc nếu

không

nhìn kĩ

thì

sẽ

tưởng như

không

có.

Ai

nói

mình

không

nuôi con

gái

tốt? Kéo tay A Đoàn giúp nàng sửa lại mấy nếp nhăn

trên

quần áo, tay dừng lại ở lông hồ ly trắng

đang

quàng

trên

cổ "Quen rồi sao?" A Đoàn sợ lạnh mùa đông cũng

khôngcó thói quen che khuất cổ áo nên Trần thị mới hỏi cái này. Con

gái

mẫn cảm với lông hồ ly, chỉ sợ nàng

không

quen.

Ngộ nhỡ tại bữa tiệc trong cung thỉnh thoảng kéo cổ áo cũng là thất lễ.

Mắt A Đoàn mở to, như làn nước trong veo có gió thổi, nổi lên

một

tầng hơi nước, cần cổ trẳng nõn rụt xuống cọ cọ vào lớp lông mềm mại, đáng

yêu

lại dí dỏm "Quen rồi ạ, mẫu thân người

không

cần lo lắng." Lúc này Trần thị mới yên tâm, bắt đầu dặn dò như thường lệ.

A Đoàn ngoan ngoãn đứng bên gật đầu nghe lời, nhìn như

đang

chăm chú lắng nghe nhưng thực ra suy nghĩ

đã

chạy

đi

đâu mất.

Vành tai trắng nõn

đã

lặng lẽ

hiện

lên sắc đỏ.

Tuy Giang Vạn Lí

đã

cực lực giấu diếm nhưng A Đoàn cũng

không

thể

không

thể kinh ngạc cùng

mộtchút tức giận. Mặc dù còn chưa hiểu



ý nhưng cũng đoán được là tình huống gì. Ai bảo lúc trước khi ở cạnh Hoàng hậu nương nương, lúc các phi tử kia đến thỉnh an,người nào

trên

cổ có dấu vết này

sẽ

đắc ý

một

lúc lâu với mọi người.

Những người khác cũng

sẽ

hâm mộ nhìn người nọ.

Hoàng hậu cũng

không

giải thích cái này cho mình và An Dương, hai người lại hiếu kì, cũng chỉ biết là lúc trời tối Hoàng thượng ngủ ở tẩm điện của nàng ta.

Lúc ấy còn trẻ, nghĩ mãi

không

ra nên bỏ qua, ngược lại bây giờ biết rất



là cái gì rồi.

Khẽ cắn môi, xấu hổ đến cực điểm.

Tất nhiên là vết tích của gian tình giữa ta và ngươi để lại rồi...

Trần thị lấy áo choàng to choàng vào cho A Đoàn, đêm nay gió lớn, yến hội lại được tổ chức

trên

lưng chừng núi, A Đoàn lại sợ lạnh từ

nhỏ, tất nhiên phải chuẩn bị cho tốt. Ai dè mới cúi đầu

thì

nhìn thấy khuôn mặt

nhỏ

nhắn của khuê nữ nhà mình đỏ rực, hai má màu hồng, đưa tay chạm vào thấy rất nóng.

"Nóng?"

Vừa

nói

vừa cởϊ áσ choàng to xuống, gọi nha hoàn đổi

một

cái khác mỏng hơn.

A Đoàn hoàn hồn, nhanh chóng đưa tay lên mặt vỗ vỗ,

không

dám nhìn Trần thị, thấp giọng trả lời "Hơi nóng..."

Cũng may Trần thị

không

phát

hiện

ra A Đoàn có gì khác thường, chỉ trách mình sơ ý. Phân phó nha hoàn của A Đoàn cho nàng thay đổi trang phục phù hợp, lại cầm áo choàng khoác lên,

một

thân mấy tầng quần áo. A Đoàn sợ lạnh, nhưng cũng

không

phải rất sợ. Thò tay nhéo

nhẹ

vào chóp mũi A Đoàn, thân mật

nói.

"Nha đầu lười biếng này, nóng cũng

không

biết

nói

một

tiếng, mặt con có thể luộc được trứng gà rồi đó!"

A Đoàn ngây ngô cười, vẫn

không

dám nhìn Trần thị, ánh mắt nhìn lung tung. Đều là tại tên Thái tử ca ca hỗn đản kia làm hại! Vừa nghĩ tới dấu vết

trên

cổ

thì

cảm thấy vừa xấu hổ giận dữ, vừa oán trách,

trên

mặt càng nóng hơn. Càng

không

dám nhìn mẫu thân nhà mình, giả bộ

không

kiên nhẫn quay người

đi

tránh ánh mắt của Trần thị.

Trần thị vừa muốn cười mắng, lại nghe được tiếng A Đoàn "Nhị tỷ tỷ."

Vừa

nói

vừa khom người làm lễ.

Hứa Tâm Dao từ chỗ gấp khúc hành lang

đã

nghe thấy tiếng A Đoàn, bước chân nhanh hơn, khom người thỉnh an Trần thị "Đại bá mẫu tốt." Thấy Trần thị gật đầu mới làm bán lễ với A Đoàn "Tam muội muội tốt." Vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như thường ngày, khóe miệng khẽ cười,

không

xa cũng

không

gần.

A Đoàn nâng mắt nhìn, y phục của Hứa Tâm Dao hôm nay

không

có gì đặc biệt, cùng ngày thường cũng

không

khác nhau là mấy. Y phục đơn giản, đơn giản nhưng lại

không

mất

đi

sự

xinh đẹp, Hứa Tâm Dao

đã

trưởng thành, dung mạo xuất sắc, tươi đẹp động lòng người, khí chất trong trẻo lạnh lùng,

khôngcần y phục cầu kì càng có khí chất tiên tử.

Hứa Tâm Dao bây giờ cùng trước kia

không

có gì khác nhau, đây là tổng kết của A Đoàn kể từ khi gặp lại nàng.

Nàng thoạt nhìn

đã

khôi phục lại như trước. Hai đầu lông mày như trước có chút buồn, nhưng lại

khôngrõ

ràng như lần trước, cũng

không

vội vàng xao động như khi đó.

sự

việc của Hứa Tĩnh Ngữ đối với nữ nhân chưa gả ở Quốc công phủ có chút ảnh hưởng,

không

đúng, chỉ ảnh hưởng đến mình Hứa Tâm Dao, A Đoàn

không

giống như những người này.

Cái này cũng đúng với ý của Hứa Tâm Dao, cuối cùng cũng có chút thời gian để nghỉ ngơi.

Có thể kéo dài ngày nào hay ngày đó, đợi

sự

việc của Hứa Tĩnh Ngữ lắng

đi

cũng phải cần nửa năm, trước hết để mình thảnh thơi

một

thời gian sau đó

sẽ

tính kế sau. Cười

nói

với Trần thị vài câu, ánh mắt khẽ đưa về phía A Đoàn

đang

im lặng nhìn mình, đồng tử đen nhánh

không

nhìn ra bất kì cảm xúc gì.

Nở nụ cười thản nhiên, cũng giống như mình,

không

gần

không

xa.

Cười với A Đoàn

một

cái, sau đó nhanh chóng nghiêng đầu nhìn về nơi khác.

Đến cùng vẫn oán giận nhưng cũ, tuy nhiên, trước đây là mình

không

đúng.

Hai tiểu thư đều

đã

chuẩn bị xong, có người thông báo các lão gia cùng các thiếu gia

đã

lên ngựa, Trần thị cũng

không

trì hoãn nữa, mỗi bên kéo

một

người

đi

về phía cửa. Trước cửa ra vào có ba chiếc kiệu, A Đoàn cùng Hứa Tâm Dao đưa Trần thị lên kiệu sau đó mới

đi

về phía kiệu của mình,

không

ai nhìn ai.

Chưa

nói

đến thất vọng hay lạnh tâm, A Đoàn

đã

quyết định việc gì

thì

chắc chắn

sẽ

không

hối hận, chỉ là có chút bất đắc dĩ, xoay người bỏ

đi.

Ba người ổn định chỗ ngồi trong kiệu, kiệu phu dùng sức nâng kiệu lên

đi

về phía trước, A Đoàn đưa tay vén rèm lên nhìn cảnh bên ngoài. Hôm nay là Trung thu, bên ngoài đâu đâu cũng giăng đèn kết hoa,

trên

đường

đi

đều thấy nhà nào cũng treo đèn l*иg to màu đỏ ở cửa lớn. Nơi này đều là nơi ở của quan viên nên

không

có dân chúng ồn ào.

Đầu phố bên kia

đang

tổ chức chợ đèn hoa nên náo nhiệt dị thường, khắp nơi chỉ nhìn thấy đầu người di chuyển qua lại. Thương nhân reo bán hàng ầm ĩ, cách

một

đầu phố A Đoàn cũng có thể nghe thấy

rõràng. Hôm nay là Trung thu nên đêm nay

không

cấm bán hàng ban đêm, vì vậy thương nhân đều mang hàng đủ để bán đến tận sáng mai. A, so với tham gia yến hội, A Đoàn muốn

đi

chợ đèn hoa nhiều hơn.

Lát nữa phải làm nũng với Đại ca để

hắn

mang mình

đi

chơi, chỉ là lúc từ trong cung

đi

ra nhất định

đãmuộn,

không

biết mẫu thân có đồng ý hay

không.

trên

đường

đi

A Đoàn luôn suy nghĩ nên

nói

như thế nào để Trần thị đồng ý cho mình ra ngoài chơi nên

không

để ý đến thời gian, lúc hoàn hồn

đã

thấy kiệu

đang

đi

về phía cửa cung cực lớn màu đỏ son. Vội vàng buông rèm xuống, cúi đầu chỉnh sửa y phục của mình, xác định

không

có gì bất ổn mới ngồi thẳng người.

một

lát sau

đã

nghe được giọng

nói

bén nhọn chỉ có thái giám mới có.

"Ngừng kiệu, tất cả mọi người

đi

bộ lên đài ngắm trăng."

Thái giám vừa dứt lời, cung nữ

đã

sớm chuẩn bị tốt khom người vén màn kiệu nghênh đón các vị chủ tử

đang

ngồi bên trong. A Đoàn nhìn thấy

một

cung nữ mặt tròn rất quen

đang

đứng khom lưng ngoài kiệu,

đang

muốn quay đầu tìm Trần thị

thì

cung nữ kia

đã

cúi đầu

nói

"Hứa tiểu thư, An Dương công chúa

nói

lát nữa

sẽ

cùng ngài ngồi chung,

sẽ

đến tìm ngài."

A Đoàn cũng

không

cảm thấy bất ngờ, chỉ cười

nói

"Được rồi, ngươi lui xuống

đi."

Sau đó nhìn qua chiều cao của lầu trước mắt, chỉ có thể nhìn thấy trăng rằm lúc

ẩn

lúc

hiện



một

chút ngói đỏ của lầu. Mặc dù

đã

tham gia yến hội Trung thu nhiều lần nhưng chưa từng

đi

qua nơi này, toàn là

đi

theo Hoàng hậu nương nương cùng An Dương

đi

đường khác,

không

cần phải trèo lên thang đá.

Hai bên thang đá đều được treo những đèn l*иg đỏ xinh xắn. Mặc dù hôm nay ánh trăng

không

quá sáng nhưng cũng đủ để chiếu sáng con đường phía trước. Chỉ có chút ánh đỏ đơn điệu nên

không

được đẹp. Đột nhiên nghĩ đến chợ đèn hoa náo nhiệt, nếu như ở đây cũng treo nhiều đèn màu như thế, chắc chắn

sẽ

rất đẹp mắt.

Trần thị

đang

cùng các phu nhân khác

nói

chuyện, thấy A Đoàn kinh ngạc nhìn thang đá đến ngẩn người

thì

đành quay sang cười thứ lỗi với người bên cạnh sau đó

đi

đến bên người A Đoàn, kéo tay nàng

nói

"Đứng ngẩn người ở đây làm gì, chúng ta nên

đi

thôi, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương sắp đến rồi."

Vừa

nói

vừa

không

quên kéo áo choàng của A Đoàn lại.

A Đoàn kéo cánh tay Trần thị làm nũng "Nhiều người như vậy, con lại lười

đi

tìm mẫu thân nên mới đứng đây chờ người nha, dù sao người nhất định

sẽ

tới tìm con mà ~ " cằm cọ

nhẹ

trên

bả vai Trần thị, mắt to cười thành hình trăng lưỡi liềm, nhìn rất đáng

yêu. Trần thị vừa bực mình vừa buồn cười,

thật

sựrất thích lúc A Đoàn làm nũng với mình.

Sao có thể

không

nói

con

gái

là áo bông

nhỏ

tri kỉ của mẹ đây?

"Con nha,

thật

là lười!"

một

tay điểm

nhẹ

lên chóp mũi A Đoàn, tay kia cầm tay A Đoàn

không

buông.

Lúc Hứa Tâm Dao tìm thấy hai mẹ con

thì

chứng kiến hai người

đang

thân mật

nói

chuyện, cảnh đó có

một

sự

hài hòa mà

không

ai có thể xen vào được. Môi hơi mấp máy, cúi đầu

không

để người khác nhìn thấy hâm mộ trong mắt mình.

một

lúc lâu sau, sau khi

đã

khôi phục lại tâm tình mới cười nhạt

đi

qua "Đại bá mẫu, Tam muội muội."

Thấy hai người khác

đi

qua mới

nói

tiếp "Chúng ta nên lên thôi." Vừa

nói

vừa ra hiệu về phía thang đá.

Trần thị nghe vậy

thì

quay lại nhìn.

đã



không

ít người lên rồi, cũng đến chính giữa rồi. Cũng

không

trì hoãn nữa,

một

tay dắt A Đoàn,

một

tay dắt Hứa Tâm Dao, cất bước lên bậc thang.

Đài ngắm trăng ở giữa núi A Đoàn

đã

sớm biết. Có chút mệt nhìn lên, quả nhiên giống với mấy lần trước. Khí chất hoàng gia cùng phú quý vô cùng tinh tế, tráng lệ. Tất cả mọi người đều có vị trí xung quanh đài, tạo thành

một

vòng tròn.

hiện

tại Hoàng thượng chưa tới, ở giữa đài

đã

có ca vũ giúp mọi người tiêu khiển.

Ba người theo cung nữ dẫn đường

đi

đến chỗ ngồi, A Đoàn ngồi còn chưa nóng chỗ, trà cùng điểm tâm lót bụng Trần thị đưa qua chưa kịp đυ.ng vào

đã

có người tới, thỉnh an với A Đoàn xong mới

nói

"Mời tiểu thư theo nô tài, Công chúa

đang

chờ ngài."

A Đoàn nâng tầm mắt lên, thấy An Dương

đang

ngồi vị trí chủ vị vẫy tay với mình.

Cười với nàng

một

cái, sau đó nhìn về phía Trần thị, còn chưa kịp

nói

gì Trần thị

đã

phất phất tay

nói"Mau

đi

đi."

Cũng

không

nhìn A Đoàn, chỉ nhìn chằm chằm vào vũ nữ. A Đoàn

đã

trở về nhà, chút chuyện này Trần thị

sẽ

không

ghen tị.

"Muội

đi

đây Nhị tỷ." Vừa đứng dậy vừa

nói

một

tiếng với Hứa Tâm Dao, Hứa Tâm Dao gật đầu cười nhạt.

Còn chưa

đi

đến nơi

thì

An Dương mặc cung trang màu hồng

đã

nôn nóng chạy tới đón, kéo tay A Đoàn

đi

nhanh đến chỗ ngồi, đợi cung nữ bên cạnh rời

đi

lập tức phàn nàn "Mẫu hậu cũng

thật

là! Người biết



hôm nay sinh nhật ngươi ta bận như thế nào còn triệu ta đến!"

"Ta còn tưởng có việc gì gấp, hóa ra là thảo luận xem tối nay mặc cái gì!"

Khuôn mặt

nhỏ

được trang điểm tinh xảo tràn đầy tức giận, mẫu hậu hôm nay

thật

sự

hơi quá đáng! "Ngươi

nói

nàng có phải rất quá đáng hay

không?

một

bộ y phục thôi mà, còn nữa yến hội trong

mộtnăm

không

biết tổ chức đến bao nhiêu lần, chỉ có chuts việc mà gọi ta đến! Có người mẫu hậu như vậy sao?"

không

gọi ngươi về

thì

sao Thái tử ca ca về được?

Lời này tất nhiên A Đoàn

sẽ

không

nói

ra.

không

phải

không

tin tưởng An Dương, An Dương là người tốt, chỉ là

không

giữ kín được chuyện này, hơn nữa tính cũng dễ xúc động. Nếu để cho nàng biết Vệ Trường Hận chính là Thái tử ca ca,

không

chừng tí nữa nàng

sẽ

chạy đến trước mặt người ta giật mặt nạ xuống mất. Hoàng hậu

không

nói, A Đoàn đương nhiên cũng

sẽ

không

nói.

Chỉ cười cười đưa rượu trái cây đưa cho An Dương "Uống chút nước thấm giọng

đi, nãy giờ ngươi

nóikhông

ngừng nghỉ nha." An Dương

không

nhận lấy, A Đoàn cũng

không

ép, trực tiếp để xuống bàn.

"Hoàng hậu nương nương tất nhiên có đạo lí của nàng."

An Dương

không

phục, A Đoàn cũng

không

thể để nàng

nói

mẫu hậu nàng như vậy, tuy những lời này

không

có ảnh hưởng gì.

nói

thẳng "Hôm nay tình hình bên ngoài ngươi cũng thấy đấy, nhiều người như vậy, toàn bộ đều là

đi

đón Vệ tướng quân đấy. Nhiều người nên rất dễ xảy ra

sự

cố, Hoàng hậu nương nương cũng là lo lắng cho an toàn của người. Hơn nữa mẫu thân cũng

sẽ

lập tức gọi ta về nhà, cũng vì lo lắng cho ta."

Thuận tiện đem trách nhiệm đổ lên

trên

người Vệ Trường Hận, dù sao cũng chính là tại

hắn

nên mới có chuyện này!

An Dương cũng biết A Đoàn

nói

đúng, nhưng trong lòng lại bất mãn, liếc A Đoàn

một

cái, chỉ biết

nói

tốt cho mẫu hậu! Thò tay cầm chén dạ quang xinh xắn

trên

bàn, rót đầy rồi nhanh chóng uống cạn. A Đoàn cũng

không

ngăn cản, dù sao cũng chỉ là rượu trái cây, tửu lượng của An Dương cũng

không

kém. Để nàng uống mấy chén sau đó mới đưa khăn gấm cho nàng lau miệng.

Cười chịu thua.

"Được rồi, ta biết ngươi vì sinh nhật của ta nên mới tức giận, đừng tức giận nữa, chúng ta có rất nhiều thời gian để chơi mà. Sinh nhật hay

không

không

quan trọng, sinh nhật cũng như những ngày thường thôi mà."

"Ngươi quan tâm ta như thế, ta thấy rất vui nha ~ "

Cho tới bây giờ, chỉ cần A Đoàn chịu thua

thì

tất nhiên An Dương

sẽ

mượn cái bậc thang này để

đixuống, hôm nay cũng như vậy, huống chi việc này cũng

không

phải do A Đoàn. Lầm bầm

một

hồi, sau đó có chút tò mò nhìn xung quanh, nghi hoặc hỏi "Í, sao Vệ tướng quân còn chưa tới? Phụ hoàng cùng mẫu hậu sắp tới rồi."

A Đoàn

không

khống chế được lại đỏ mặt, ngón tay để lên cổ mình.

nhỏ

giọng đáp lại An Dương "không

biết, chắc

một

lát nữa là đến."

"Ngươi

nói

cái gì, ta

không

nghe thấy." An Dương quay đầu lại. Sau đó ánh mắt chăm chú nheo lại, càng ngày càng ghé sát vào A Đoàn, thấp giọng hỏi "Ngươi

nói

thật

cho ta biết, có phải ngươi thích người này rồi

không??" Vừa

nói

vừa nghiến răng nghiến lợi, chỉ cần A Đoàn dám

nói

có nhất định

sẽ

cho người nọ sống

không

bằng chết!

A Đoàn mở lớn mắt, mặt càng đỏ hơn "Làm sao có thể như thế được, ngươi làm sao lại nghĩ đến chuyện đó?"

"Ngươi chớ gạt ta!" An Dương thấp giọng phản bác.

"Ngươi nhìn ngươi bây giờ

đi, mắt long lanh như hồ nước, má ửng hồng như hoa đào còn chối, giống các phi tử ngóng phụ hoàng sủng hạnh như đúc! Từ

nhỏ

đến lớn ta

đã

thấy nhiều rồi, tuyệt đối

khôngcó

nói

sai!" Túm lấy cánh tay A Đoàn, hung ác

nói

"Là ai

đã

câu dẫn ngươi?"

Dám câu dẫn Thái tử phi tương lai,

không

muốn sống sao, dám động tâm với người của Thái tử!

Là ca của ngươi câu dẫn ta đấy, ngươi có thể làm gì sao?

A Đoàn bỏ tay An Dương ra, mắt chuyển về phía vũ nữ, kiên định phản bác "nói

quá vô lí, ta cùng ngươi ngày nào cũng ở cùng

một

chỗ với nhau,

không

phải ở trường

thì

cũng ở nhà, ngay cả

đi

chơi cũng là

đicùng ngươi, ai có thể câu dẫn ta? Ta có thể gặp ai? Cả ngày chỉ biết nghĩ ngợi lung tung."

Lời lẽ có căn cứ, An Dương cũng

không

biết phản bác lại như thế nào.

Thế nhưng lại nhìn chằm chằm vào vẻ mặt bình tĩnh của A Đoàn, An Dương càng cảm thấy quái dị hơn, càng chắc chắn rằng A Đoàn có việc gạt mình, chỉ là

hiện

tại chưa có chứng cứ thôi! Vừa hạ quyết tâm nhất định phải biết người nọ là ai, vừa thầm cầu nguyện ca ca nhà mình về nhanh, đừng ở bên ngoài nữa.

Ca, nếu ngươi

không

nhanh trở lại

thì

nương tử cũng

đã

chạy theo người khác rồi!