Editor: huyetsacthiensu
Lại mở mắt lần nữa, mặt trời
đã
lặn về hướng Tây. A Đoàn mở nửa mắt thấy ánh mặt trời chiều tà xuyên qua khung cửa sổ, đờ đẫn vô thần, còn chưa tỉnh táo hoàn toàn. Lẩm bẩm bò từ
trên
giường dạy, ôm áo ngủ bằng gấm bắt đầu ngồi xuất thần, trong đầu là
một
mảnh mơ hồ, chỉ biết là ngủ cũng
khôngtốt.
Luôn cảm thấy trong lúc ngủ có
một
cái gì đó rất nóng bên người, muốn tránh mà
không
tránh được, bản thân lăn ra chỗ khác nó lại có thể kéo mình trở về! Lặp lại rất nhiều lần thứ đó cuối cùng cũng rời
đi, mình ở trong mơ cũng có thể thở ra
một
hơi.
Tầm mắt bị tối
đi,
trên
mặt cũng truyền đến nhiệt độ ấm áp của tấm khăn. A Đoàn nhắm mắt để cho Ngô Đồng rửa mặt cho mình, sau đó mơ mơ màng màng hỏi “Thái Tử ca ca, huynh có cảm thấy lúc ngủ có cái gì đó rất nóng
không?” Động tác
trên
mặt dừng lại sau đó nghe thấy
âm
thanh trấn định của Ngô Đồng “Có lẽ là nàng ngủ mơ, ta thấy nàng đổ mồ hôi,
đã
lệnh cho người mang lò sưởi ra ngoài.”
“Ừ.” A Đoàn ngây ngẩn gật đầu, sau đó lập tức phản ứng kịp “không
đúng, lò sưởi sao có thể để gần như vậy?”
Động tác lau mặt lại khả nghi dừng lại lần nữa, Ngô Đồng hắng giọng
một
cái “Khụ, ta
không
thấy gì, có lẽ là nàng nằm mơ cũng
không
chừng.” Vừa
nói
vừa rời khỏi mặt A Đoàn, khom người cúi xuống chậu nước vắt khăn. Sau khi rửa mặt, A Đoàn cũng tỉnh táo lại
một
chút, cũng đồng ý với cách
nói
của Ngô Đồng, chắc là nằm mơ thôi.
Xoay người nhìn về phía Ngô Đồng, bộ quần áo mặc buổi sáng
đã
thay ra, bầy giờ mặc
trên
người là
một
chiếc áo dài màu đen, A Đoàn biết bộ quần áo này, lúc Thái Tử ca ca luyện công thường mặc bộ này. Miệng
nói
vẻ
không
vui, mềm mềm lên án “Muội để huynh nghỉ ngơi, sao huynh dỗ ta ngủ rồi lại
điluyện võ?”
không
đi
phát tiết chả lẽ phải
đi
tắm nước lạnh?
không
vắt khăn nữa mà ném về trong chậu, xoay người, vẻ mặt nghiêm túc nhìn A Đoàn.
“Nếu nàng
không
ngồi dậy,
sẽ
không
kịp sửa soạn
đi
tham gia yến tiệc Trung Thu.”
Lúc này A Đoàn mới giật mình, hôm nay có tiệc Trung Thu! Chắc là do hôm nay Vệ Trường Hận trở về, Hoàng Thượng hạ lệnh, tất cả các quan từ tứ phẩm trở lên, các đại thần đều đưa theo người nhà vào cung tham gia tiệc rượu, cũng coi như là làm lễ tẩy trần cho Vệ Trường Hận. Hất chăn lên xuống giường xỏ giầy, sau đó…
Quần áo làm thế nào bây giờ!
Lúc đó bị kép lên giường, giầy chắc là trong lúc vô tình đạp rơi, còn quần áo
thì
sao? Nhăn nhăn nhúm nhúm,
không
thể gặp người, dùng sức kéo mấy góc áo cũng
không
được. Xong đời, phủ tướng quân này lớn như vậy nhưng
không
thấy
một
nha hoàn nào, hôm nay cũng là lần đầu tiên Thái Tử ca ca đến, kiếm đâu ra người đến thay quần áo?
Chỉ có thể để gã sai vặt ra ngoài mua, nếu phái người về nhà lấy, mẫu thân nhất định
sẽ
lo lắng gần chết.
Kéo quần áo bị tay giữ chặt, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn lại, Ngô Đồng cũng
không
giải thích chỉ nắm tay A Đoàn
đi
ra ngoài, A Đoàn vốn định hỏi ra khỏi miệng, nhưng mà ngẩng đầu nhìn thân hình Ngô Đồng hơi gầy yếu, phía sau lưng lại thẳng tắp, tự nhiên lại yên bình. Cảnh tượng này lại trùng khớp kỳ lạ với cảnh tượng khi còn bé.
Khi đó mình cũng với An Dương rất thích trốn các nô tài, lúc các nô tài
không
tìm được,
sẽ
đi
tìm Thái Tử ca ca. Thái Tử ca ca luôn có thể tìm thấy mình rất nhanh, sau đó giống như bây giờ dắt mình về Đông Cung. Điều duy nhất
không
giống là Thái Tử ca ca
đã
cao lên, mình cũng trưởng thanh rồi, hai bóng người kéo dài rất nhiều.
đi
theo Ngô Đồng qua hành lang gấp khúc, A Đoàn đột nhiên nghĩ đến gian phòng mình ở khi còn bé ở Đông Cung, thần kỳ như vậy, kỳ lạ như vậy khiến người ta vui vẻ, ngay cả An Dương cũng ghen tị vì căn phòng này. Còn lần này
thì
sao, có phải lần này cũng
sẽ
có điều ngạc nhiên
không?
rõ
ràng biết Thái Tử ca ca cũng là lần đầu tiên đến đây, nhưng mà vẫn
không
khống chế được chờ mong cùng nhảy nhót.
Ai bảo
hắn
luôn có thể mang đến những ngạc nhiên chứ!
Hai người cũng
đi
không
bao lâu, cuối cùng đứng trước
một
căn phòng, Ngô Đồng
nhẹ
nhàng đẩy cửa phòng
đã
mở ra. A Đoàn nhìn vào thăm dò, mím mím môi. Được rồi, đây cũng có thể nhìn ra được là khuê phòng của
một
tiểu thư, cũng nhìn ra được sắp xếp rất tinh xảo. Nhưng mà, xinh đẹp nữa cũng
không
thể che giấu được đây là
một
căn phòng bình thường.
không
giống với căn phòng trước kia…
Miệng
đang
vểnh lên đột nhiên bị người dùng ngón tay chọc chọc, A Đoàn ngẩng đầu, động tác của Ngô Đồng
không
dừng, vẫn dắt tay A Đoàn
đi
vào trong, vừa nhìn vừa
nói
không
chớp mắt “Phòng của nàng ta
sẽ
tự mình động tay,
sẽ
không
sẽ
người khác nhúng tay vào, lần sau, lần sau nhất định có ngạc nhiên.” A Đoàn còn chưa kịp hỏi Ngô Đồng vì sao biết suy nghĩ trong lòng mình miệng
đã
không
tự chủ mở to ra.
Cười giống như
một
cô
nương ngốc.
Ngô Đồng hơi nhướn mày, dung nhan
anh
tuấn vẫn lạnh lùng như trước, chỉ là trong mắt tràn đầy ý cười.
đi
tới mở tủ quần áo bên cạnh ra, A Đoàn nhìn vào, bên trong đầy các loại màu sắc quần áo, ngón tay Ngô Đồng sờ
nhẹ
vào bên
trên
mặt quần áo, giống như
đang
nghĩ xem
sẽ
lấy bộ nào, vừa chọn vừa giải thích “Đây là những bộ quần áo buổi chiều vừa sai người
đi
ra ngoài mua,
không
kịp để cho người may, mặc vào lúc khẩn cấp này là được.
Lời này có nghĩa là mặc
một
lần rồi có thể vứt
đi.
A Đoàn
không
để ý quần áo
không
có nghĩa là A Đoàn cũng
không
biết bây giờ trong kinh
đang
thịnh hành kiểu quần áo nào hoặc cái nào
đang
nổi danh nhất phường may. Cả
một
tủ tràn đầy quần áo, A Đoàn tiện tay cầm lấy
một
bộ màu xanh thêu Mộc Cận Hoa (hoa râm bụt), kiểu dáng với kỹ thuật thêu này,
rõ
ràng chính là được xuất ra từ trong phường may tốt nhất trong kinh.
Vừa định
nói
còn có thể mặc kết quả vừa ngẩng đầu
thì
nhìn thấy Ngô Đồng cau mày, vẻ mặt ghét bỏ.
Được rồi,
không
được phô trương lãng phí, trong lòng A Đoàn vẫn
không
ngừng lặp lại sáu chữ này.
Nhưng mà, vì sao lại thấy rất vui vẻ chứ.
Cuối cùng Ngô Đồng nhíu mày chọn
một
bộ đưa cho A Đoàn “Cái này còn tạm chấp nhận được.” Bộ dáng còn chưa hài lòng lắm. A Đoàn nhận lấy mở ra, quần áo rất đẹp, nhưng cuối cùng cũng
không
nóinhưng lời này ra khỏi miệng. Sau đó ôm quần áo bình tĩnh nhìn Ngô Đồng vẫn
không
có bất kỳ động tác gì.
Ngô Đồng nhướn mày “Làm sao vậy? Muốn ta thay giúp nàng sao?”
Còn chưa
nói
xong
đã
nghiêm trang tiến lên muốn giúp A Đoàn thay quần áo. A Đoàn vội lui về sau vài bước, ôm quần áo trước ngực phòng bị trừng Ngô Đồng,
nói
không
chút do dự “đi
ra ngoài!”
Tay Ngô Đồng
đang
đưa về phía A Đoàn dừng lại giữa
không
trung,
một
lúc sau mới thu tay lại, bình tĩnh nhìn A Đoàn, lại có chút ủy khuất
nói
“Lúc trước ta còn tắm rửa cho nàng cơ mà, sao bây giờ chỉ thay quần áo cũng
không
được nữa rồi?”
trên
người nàng còn có chỗ nào ta chưa nhìn chưa sờ chứ!
Lại còn nghiêm túc
nói
ra những lời
nói
hạ lưu này! A Đoàn vừa xấu hổ vừa tức giận, ngón tay run run chỉ cửa phòng “đi
ra ngoài!”
Được rồi,
cô
nương ngốc lúc này lạ
không
ngốc, khuôn mặt
nhỏ
nhắn kiên định, hôm nay
không
có đậu hũ để ăn rồi. Ngô Đồng bất đắc dĩ lắc đầu, có chút đáng tiếc nhìn A Đoàn, giống như
đang
nói
nàng
thật
sự
không
cần ta giúp thay quần áo? Chờ A Đoàn tức giận đến mức toàn thân phát run, mới xoay người thanh thản rời
đi.
“Tên vô lại này!”
A Đoàn nắm nắm đấm trắng
nhỏ
tức giận bất bình hướng về tủ quần áo vô tội bên cạnh. Đứng tại chỗ mắng
một
hồi lâ đột nhiên hồi hồi, nhanh chóng cởϊ qυầи áo
trên
người ra, lại nhanh chóng mặc quần áo mới vào, tốc độ rất nhanh, nút thắt còn chưa thắt xong
đã
nghe được tiếng mở cửa.
“A Đoàn, ta vào đây.”
Vừa
nói
vừa
đi
vào, tiếng
nói
vừa dứt người
đã
đứng ở trước mặt A Đoàn. A Đoàn thắt xong nút thắt cuối cùng mới xoay người, nhìn chằm chằm Ngô Đồng. Quả nhiên, trong mắt chợt lóe dự đáng tiếc là sao đây!
thật
là
không
biết vì sao
đi
quân doanh
một
chuyến lại có
sự
thay đổi lớn như vậy, mong Tam ca đừng có biến thành như vậy!
Trắng mắt liếc Ngô Đồng
một
cái, dũng cảm ưỡn ngực qua bên người Ngô Đồng. Ngô Đồng bật cười, bộ dáng
không
muốn cúi đầu trước thế lực gian ác như này là sao? Bản thân
đã
biến thành thế lực gian ác rồi sao? Đưa tay giữ chặt cánh tay A Đoàn, lấy từ trong ngực ra
một
chiếc khăn lụa màu xanh nhạt, khom người quàng lên cổ A Đoàn.
A Đoàn
không
được tự nhiên động động cổ, bởi vì đeo ngọc bội, A Đoàn chưa từng đeo những thứ khác
trên
cổ.
Lần đầu tiên quàng khăn lục như thế này, luôn cảm thấy hơi
không
quen.
Đến rất gần, A Đoàn thậm chí có thể cảm giác được hô hấp ôn nhuận của Ngô Đồng phun
trên
cố mình, ngứa,
trên
mặt lặng lẽ nhiễm
một
vệt phấn hồng, động đậy càng mạnh. Ngô Đồng đưa tay đè bả vai A Đoàn “Đừng nhúc nhích.” Buộc chặt, sau khi xác định chỗ cần che đều
đã
được che mới đứng dậy.
Trong lòng thở phào
nhẹ
nhõm,
trên
mặt
không
thể
hiện
cái gì, bóp bóp khuôn mặt
nhỏ
nhắn của A Đoàn,
âm
thanh dịu dàng.
“Hai hôm nay mặc dù
không
mưa nhưng trời đúng là càng ngày càng lạnh, quàng vào
không
được cởi xuống.”
A Đoàn lại động đậy cổ, có chút khác thường, còn
đang
trong phạm vi có thể chịu đựng được, bèn gật đầu, sau đó nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài,
đã
không
còn nhìn thấy mặt trời, sắc trời cũng giống như bị bịt kín
một
lớp vải đen, vội vàng
nói
“Muội nên trở về, trở về còn phải tắm rửa chuẩn bị, nếu
không
sẽkhông
kịp.”
Thời gian cũng
không
sai biệt lắm, Ngô Đồng cũng muốn chuẩn bị, gật đầu, chuẩn bị xe ngựa đưa A Đoàn ra cửa.
Giống như lúc đến, lúc
đi
vẫn
đi
cửa hông, A Đoàn cầm tay Ngô Đồng để lên xe, vừa muốn chui vào thùng xe lại đột nhiên xoay người bình tĩnh nhìn Ngô Đồng. Ngô Đồng còn tưởng A Đoàn
không
nỡ xa mình, khuôn mặt dưới mặt nạ dịu dàng
đi
rất nhiều, vỗ vỗ khuôn mặt khỏ nhắn của A Đoàn trêu đùa “không
nỡ như vậy à? Đợi lát nữa là có thể gặp rồi, mau trở về
đi
thôi.”
A Đoàn lắc đầu sau đó nhìn Ngô Đồng hỏi nghiêm túc “Thái Tử ca ca, huynh
thật
sự
không
cần tịnh tâm hoàn sao?”
Ngô Đồng cắn răng, hung hăng bóp mặt bánh bao của A Đoàn.
“Nếu ta cần cái thứ đồ kia
thì
sáng nay nàng
đã
đi
gặp Phật rồi!”
Sau khi A Đoàn về đến nhà quả nhiên bị Trần thị dạy dỗ
một
phen, cho rằng A Đoàn với An Dương điên cuồng chơi ở ngoài cả ngày
không
biết về nhà, cũng
không
nhớ buổi tối phải vào cung. A Đoàn đáp lại vài câu rồi chạy về sân của mình, chỉ
nói
là
đi
chuẩn bị. Để lại Trần thị ở tại chỗ dậm chân, lại
không
thể
không
phân phó Cẩm Tú đưa đồ tối nay phải mang theo đưa qua chỗ A Đoàn.
Trở lại sân của mình Bán Đông
đã
sớm chuẩn bị xong, lôi kéo A Đoàn
đi
ra sau tắm rửa. Thời gian khẩn cấp, A Đoàn
không
kịp
nói
chuyện cùng Giang Vạn Lí
đang
chờ trong phòng, chắc
hắn
cũng
đã
biết Thái Tử ca ca
đã
trở lại. Chỉ gật gật đầu với Giang Vạn Lí,
đi
theo Bán Đông ra phía sau.
Giang Vạn Lí đương nhiên biết Thái Tử
đã
trở lại, còn biết người hôm nay tiểu thư ở bên
không
phải là An Dương công chúa.
một
bụng ý muốn trêu chọc chờ A Đoàn trở về để cười nhạo nàng. Kiên nhẫn chờ nửa khắc, A Đoàn vừa
đi
ra Giang Vạn Lí
đã
có thâm ý khác lên tiếng “Sinh nhật hôm nay tiểu thư có vui vẻ
không?”
A Đoàn mặc lớp áσ ɭóŧ
đi
ra, khuôn mặt
nhỏ
nhắn đỏ rực. Nghe được lời của Giang Vạn Lí A Đoàn còn chưa trả lời, Bán Đông lại nghi ngờ hơi hơi kéo cổ áo của A Đoàn chỉ chỉ vào mấy nốt đỏ hỏi Giang Vạn Lí “Giang công công, ngươi hiểu chút về dược lý, ngươi nhìn xem tiểu thư bị làm soa vậy?”
Giang Vạn Lí tùy ý nhìn vào, sau đó mắt trừng lớn!
Bán Đông còn chưa phát
hiện
ra, chỉ là nghi ngờ tiếp tục mở miệng “Lúc đầu ta cũng tưởng rằng tại tiểu thư mẫn cảm, nhưng mà trừ chỗ này ra những chố khác cũng
không
có, cũng
không
đau
không
ngứa, Giang công công ngươi có biết vì sao
không?” A Đoàn cũng
không
rõ
đây là bị làm sao, cũng
không
đau
không
ngứa,
không
giống bị sâu bọ cắn.
Vẫn
không
soi gương, nếu
không
phải lúc tắm rửa bị Bán Đông phát
hiện
thì
bản thân cũng
không
phát
hiện
ra.
Cả người Giang Vạn Lí đều run lên, gắt gao nhìn chằm chằm vết bầm tím
trên
cổ A Đoàn.
Tiểu thư vẫn còn
nhỏ
như vậy, sao Gia lại có thể xuống tay được!