Chương 64

Editor: huyetsacthiensu

Đúng là nàng cố ý, nàng biết

hắn

chưa từng tháo mặt nạ xuống, chính là cố ý xảo quyệt! A Đoàn giống như con gà trống bé

nhỏ

tràn đầy ý chí chiến đấu,



ràng so sánh với

hắn

thì

thấp hơn rất nhiều, ngửa đầu nhưng khí thế

không

thua kém chút nào. Nụ cười ác ý trực ở bên miệng, chờ Vệ Trường Hận

khôngđồng ý, chờ xem hán

không

còn lời nào để

nói!

Vệ Trường Hận dang tay tùy ý để

trên

lan can phía sau lưng, hơi hơi nghiêng đầu cúi đầu nhìn tiểu nha đầu miệng lưỡi sắc bén trước mặt. Nàng đúng là

không

giống với trước kia.

Nàng của kiếp trước, lúc này vẫn

đang

theo mẫu hậu học quy củ, vừa trưởng thành

đã

là có điệu bộ của

một

tiểu thư khuê các, thấy người nào cũng rụt rè lãnh đạm cười, làm sao có biểu

hiện

linh động như vậy? Nhắm hai mắt lại, vừa xót xa vừa vui mừng, rời khỏi mình, quả nhiên nàng

đã

thay đổi.

Hóa ra, cả hai chúng ta đều là gông xiềng giam cầm lẫn nhau.

Ta rời khỏi nàng, ta có thể

trên

chiến trường đánh đâu thắng đó

không

gì cản được, cũng

không

cần kiêng dè điều gì, thậm chí có thể cảm nhận được

một

cảm giác sảng khóai vặn vẹo từ việc chém gϊếŧ. A Đoàn, ta nghĩ ta

thật

sự

điên rồi, gϊếŧ người lại mang cho ta

một

cảm giác

thật

sảng khoái. Loại cảm giác sảng khoái này có thể bổ khuyết nhiều năm khó khăn như vậy…

A Đoàn, ta

không

chỉ điên rồi, ta còn nhập ma.

A Đoàn

không



ràng lắm ngửa đầu nhìn Vệ Trường Hận,

hắn

bị làm sao vậy? Hai mắt nhắm lại

khôngthể nhìn được tâm tình của

hắn, chỉ có thể từ mí mắt nhắm chặt cùng cằm căng cứng để phán đoán,

hắn

có gì đó

không

đúng lắm? Mím mím môi, đưa tay đẩy đẩy cánh tay Vệ Trường Hận “Ngươi làm sao vậy?

không

thoải mái ở đâu?”

Gần như là lúc A Đoàn chạm vào cánh tay

hắn, hai mắt Vệ Trường Hận lập tức mở ra, trong con ngươi tràn đầy máu tanh cùng thô bạo ùn ùn kéo đến, A Đoàn hoảng sợ lại đờ đẫn lui về phía sau vài bước, hô hấp cũng dừng lại. Ánh mắt Vệ Trường Hận di chuyển theo động tác của A Đoàn, chăm chú nhìn vào

trên

người nàng, nhưng mà lại

không

có thần.

Trống rỗng đáng sợ.

A Đoàn nuốt nước miếng

một

cái, lại liếc mắt nhìn cửa

một

lần nữa, tuy rằng Lý công công đóng cửa, nhưng chắc là

hắn

sẽ

không

đi

đâu đúng

không? Cho dù

hắn

đi

khỏi, chắc là vẫn còn những người khác canh giữ ở cửa. Khắp kinh thành ai mà

không

biết Vệ Trường Hận

đã

trở lại chứ? Mặt nạ của

hắn

chính là dấu hiệu lớn nhất của

hắn, nếu như

hắn

muốn cùng mình

đi

ra ngoài, tất nhiên cũng cần có người bảo hộ mới đúng.

Cho nên, ngoài cửa chắc chắn có người, chỉ cần mình kêu to, nhất định

sẽ

phá cửa mà vào.

Thoáng an tâm, cẩn thận mở miệng “Ngươi, ngươi

không

sao chứ?” Vệ Trường Hận

không

có phản ứng, chỉ hơi nghiêng đầu, vẫn lẳng lặng nhìn A Đoàn. A Đoàn nuốt

một

ngụm nước miếng, lại lần nữa to gan hỏi “Có cần ta thông báo cho những người bên ngoài

một

tiếng

không, để bọn họ truyền thái y đến khám cho ngươi?”

Chớp mắt lại khôi phục lại

sự

trong sáng, trầm thấp hỏi “Vì sao lại phải truyền thái y?”

A Đoàn cẩn thận nhìn ánh mắt của

hắn, phát

hiện

quả

thật

đã

khôi phục thần trí,

không

dọa người như vừa rồi, bây giờ mới thở phào

nhẹ

nhõm

nói

“Ta cho là ngươi cần tịnh tâm hoàn.”

Tịnh tâm hoàn này người bên ngoài

không

biết, nếu

không

phải Hứa Triệt Minh

đi

quân doanh, A Đoàn cũng

sẽ

không

biết cái này. Thuốc này chỉ dành cho những người

đã

từng ra chiến trường. Chiến tranh tàn khốc bao nhiêu, có

một

số người

không

thể thích ứng được, những người yếu đuối còn muốn trốn, có những người còn bị hãm sâu vào biến thành

một

quái vật chỉ biết gϊếŧ người.

Đặc biệt những người kia từ

nhỏ

đã

phải tiếp nhận những đợt huấn luyện đặc biệt, sau khi trở về cuộc sống bình thường, bọn họ

không

thể thích nghi được. Thậm chí người bên ngoài trong lúc vô tình chỉ cần

một

cái chạm

nhẹ

cũng

sẽ

dẫn tới việc đánh trả lại theo phản xạ. Nếu có bạn bè như vậy, ngàn vạn lần

không

thể kí©h thí©ɧ

hắn, nếu

không

không

ai có thể đảm bảo

hắn

sẽ

làm ra chuyện gì.

Đây là do tam ca

nói.

Còn

nói

quân đội đặc biệt chuẩn bị cho họ

một

chỗ đặc biệt để dưỡng lão, nếu như muốn trở lại sinh hoạt như người bình thường, phải được

sự

chuẩn đoán của quân y, còn phải uống thuốc đúng giờ, thuốc này chính là tịnh tâm hoàn. Hơn nữa Vệ Trường Hận này, tất cả mọi người đều

nói

hắn

gϊếŧ người như ma, thậm chí vừa rồi An Dương còn thẳng thắn

nói

ra khỏi miệng.

Mặc dù bị Hoàng Thượng dạy dỗ ngay lập tức, nhưng mà người cũng

không

phủ nhận

không

phải sao?

hắn

chưa từng tháo mặt nạ xuống, thậm chí lúc diện thánh cũng

không

tháo xuống, vậy

thì

nhất định

hắn

có nỗi khổ của riêng

hắn. Thầm mắng mình nóng giận mất khôn, làm sao có thể

đi

thăm dò bí mật của người khác chứ!

Mày kiếm dưới mặt nạ khẽ nhướn, hình như là bị chọc cười, khóe miệng khẽ cong “Ngươi

không

sợ sao?” A Đoàn còn chưa trả lời, Vệ Trường Hận

đã

ghé sát người vào nhìn chằm chằm ánh mắt của A Đoàn, hỏi ác ý lại dọa người “Ngươi

không

sợ ta đột nhiên phát cuồng xé nát ngươi sao?” A Đoàn lui về sau

một

bước

nhỏ, sau đó thành

thật

gật đầu.

“Sợ.”

“Vậy vì sao

không

trốn

đi, còn ba lần bốn lượt hỏi lại ta?”

“Ta

không

chạy được.” Tiểu



nương rất thành

thật

đứng trước mặt,

nói

cũng thành

thật, thành

thậtđến mức giọng

nói

cũng có chút chua xót.

Hai người

đang

đứng bên ngoài phòng bao trống trải, cách cửa

không

xa, thậm chí lời

nói

còn lớn tiếng, những người ở ngã tư đường phía dưới cũng có thể nghe thấy. Quan trọng là nếu quả

thật

Vệ Trường Hận mất khống chế như

hắn

đã

nói, A Đoàn đặc biệt hiểu được,

hắn

có ngàn vạn cách khiến mình

không

thể kêu lên được.

Đối mặt với nguy hiểm

không

thể trốn tránh, địch

không

động ta cũng

không

động, kéo dài được

mộtkhắc

thì

kéo

một

khắc!

Vệ Trường Hận bình tĩnh nhìn A Đoàn

không

nói

lời nào, A Đoàn chớp mắt cúi đầu nhìn mũi chân mình, nắm chặt ngọc trâm trong tay. “Hơn nữa, mặc kệ vừa rồi ngươi

nói

mất khống chế có

thật

hay

không, cũng mặc kệ ngươi với tam ca có giống những binh lính kia hay

không, ngươi là đại

anh

hùng mới trở về.”

“Nếu ngươi

thật

sự

là người như vậy, ngươi cũng là

anh

hùng, ngươi bảo vệ biên cương bình an, tích lũy những chiến công hiển hách, là con dân Phúc

âm, lý trí

nói

cho ta biết

không

nên sợ hãi cũng

khôngđược sợ hãi, ta

đang

cố gắng hết sức khống chế.”

“Xin lỗi, vừa rồi ta vẫn sợ ngươi.”

Đây là lời

nói

thật

lòng của A Đoàn, cũng vừa mới nghĩ tới. Sau khi vừa tiếp xúc với ánh mắt kia, trừ sợ hãi vẫn là sợ hãi, trong đầu hoàn toàn trống rỗng,

không

có tinh thần hỏi đến những cái khác, sau khi trở nên tỉnh táo, mới biết hành động như vậy rất tổn thương người khác. Cho dù bọn họ biến thành người như thế nào,

thì

đó cũng

không

phải là điều họ muốn.

Hơn nữa, cũng vì bảo vệ bình an cho mọi người mới có thể bị như vậy.

Lại

nói

về Vệ Trường Hận, tuy

nói

người khác đều truyền

hắn

gϊếŧ người như ma, vậy nhất định là người khác

không

phải đa số, nếu

không

hắn

cũng

không

có uy tín cao như vậy ở quân doanh, đối xử với binh lính của mình nhất định rất tử tế, nếu

không, người bên ngoài cũng

sẽ

không

ủng hộ

hắn.

Có chút lúng túng cũng có chút xấu hổ, A Đoàn vẫn cúi đầu nhìn mũi chân mình. Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến

âm

thanh sủng ái tột cùng, mang theo chút tiếng cười

nhẹ

nhàng rung động, giống như ngữ khí bất đắc dĩ Thái Tử ca ca đối với mình khi còn bé “Nha đầu ngốc như vậy, cũng chỉ có ta mới thời thời khắc khắc nhớ đến nàng…”

Khϊếp sợ ngẩng đầu, gắt gao nhìn ánh mắt mang theo ý cười dưới mặt nạ kia,

không

nói

được câu nào.

Đưa tay nắm lấy hai vai A Đoàn, ngưng mắt nhìn hai mắt của nàng, khom người chậm rãi đến gần, gần như là chóp mũi chạm chóp mũi động tác mới dừng lại, A Đoàn



ràng có thể thấy vẻ khϊếp sợ của mình từ trong con ngươi của Vệ Trường Hận.

thật

lâu sau mới nhìn đến môi khẽ mở của

hắn,

âm

thanh thuần hậu “Ta

đã

từng thề, chỉ có thê tử kiếp này của ta mới có thể tháo mặt nạ của ta xuống.”

Con ngươi A Đoàn hơi co rút lại, ngay cả hô hấp cũng dừng lại.

Ngay sau đó hai mắt Vệ Trường Hận nhắm chặt lại.

“Bây giờ, quyền lựa chọn thuộc về nàng.”

Đây là Thái Tử ca ca, hay

không

phải Thái Tử ca ca? Trong đầu A Đoàn có hai người

đang

giao chiến, chỉ còn lại hai

âm

thanh này,

không

thể tự hỏi. Hai

âm

thanh này còn chưa phân thắng bại, tay lại như bị mê hoặc chậm rãi nâng lên, cuối cùng đặt phía

trên

mặt nạ.

không

có động tác nào khác, vẫn

nhẹ

nhàng như trước “Tháo nó xuống, nàng

sẽ

không

thể hối hận.”

Tuyệt đối

sẽ

không

buông tay

một

lần nữa.

Tay bao trùm phía

trên

mặt nạ, A Đoàn chỉ cảm thấy nhịp tim của mình

thật

nhanh, giống như sắp bay ra ngoài. Trực giác

nói

cho mình biết, đây là Thái Tử ca ca, nhưng vì sao

hắn

lại

không

nhận mình? Tại sao

không

báo cho mình biết trước?



ràng

nói



đi

du học, sao xoay người lại

đã

biến thành đại tường quân rồi?

Cả não toàn là câu hỏi

không

có đáp án, nhưng tay

không

nghe lời mình, cố chấp dừng

trên

mặt nạ, chịu chịu rút về.

Nhưng lại

không

dám tháo nó xuống. Nếu như

không

phải Thái Tử ca ca, nếu như mình mất công vui vẻ, vậy

thì

niềm quá lớn nỗi buồn cũng quá lớn,

thật

khó chấp nhận.

không

dám nhận kết quả như vậy nhưng lại nhưng tận sâu trong lòng lại hy vọng. Giờ phút này

thật

sự

khϊếp sợ,

không

biết nên làm như thế nào, sợ

không

phải kết quả mà mình muốn.

Cũng

không

biết

đã

qua bao lâu, dường như thời gian

đã

dừng lại, A Đoàn vẫn

không

có động tác gì, cổ tay đặt

trên

mặt nạn bị ngón tay thon dài nắm lấy, càng nắm càng chặt, cuối cùng nắm tay chặt chẽ đặt ở vị trí tim của người kia. Có vết chai mỏng ở ngón tay cọ

nhẹ

trên

cổ tay A Đoàn, sau đó lại nắm chặt lần nữa.

“Xin lỗi, ta vẫn

không

nhịn được thay nàng quyết định, ta

không

chấp nhận lựa chọn thứ hai.

Vừa dứt lời

thì

tay dùng lực, nắm cố tay A Đoàn cứ như vậy tháo mặt nạ xuống, A Đoàn kinh ngạc nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, đây là người thường quyên xuất

hiện

trong mơ, bây giờ

hắn

cứ như vậy xuất

hiện,

hắn

thật

sự

đã

trở lại,

hắn

đang

ở trước mặt mình, gần trong gang tấc.

Ngón tay vừa thả lỏng mặt nạn ở trong tay cứ như vậy rơi thẳng xuống đất phát ra tiếng vang

nhỏ, nhưng

không

ai để ý đến.

“Thái Tử ca ca…”

“Huynh

đã

trở lại rồi sao?”

Giọng

nói

không

thể tin thấp đến độ gió thổi qua cũng có thể thổi bay mất, gần như

không

phải giọng

nói

của chính mình phát ra vậy.

Lại đến gần

một

lần nữa, trán kề trán với A Đoàn, chăm chú nhìn

thật

sâu vào ánh mắt của A Đoàn, ngày trước cũng

đã

từng cùng A Đoàn như thế, nhớ nhung lại bình tĩnh. A Đoàn nhìn hiểu, khóe môi cong cong

một

nụ cười, ánh mắt ngày càng mơ hồ, dần dần

không

thấy



bộ dáng của

hắn, nước mắt tập trung lại, rơi xuống khuôn mặt…

Đôi mắt đột nhiên bị tay

nhẹ

che lấy, bên tên vang lên

âm

thanh khàn khàn mất khống chế.

“A Đoàn, ta

không

đợi kịp…”

Sau đó, răng môi quấn quýt.