- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Chân Mệnh Hoàng Hậu
- Chương 62
Chân Mệnh Hoàng Hậu
Chương 62
Editor: huyetsacthiensu
“A Đoàn…” Thanh
âm
của An Dương dừng lại
một
chút, rối rắm nửa ngày, tay ở bên hông A Đoàn khoa chân múa tay vài cái, cuối cùng xác định “A Đoàn, người ở nhà ngây ngốc nửa tháng béo ra
thật
nhiều.” A Đoàn
đang
giơ tay để cho Bán Đông mặc quần áo cho mình, nghe được lời
nói
này động tác dừng lại, nhìn về chính mình ở trong gương.
Hôm nay A Đoàn quay trở về trường học, hôm nay cũng là sinh nhật nàng. A Đoàn
đã
nói
rõ
sinh nhật mười hai tuổi
không
tổ chức yến tiệc, cho nên vẫn lên lớp như trước, bộ quần áo
đang
mặc là quần áo mới hôm qua mới may xong.
Có lẽ là để chúc mừng vết thương của A Đoàn
đã
tốt hơn hoặc là để loại bỏ chuyện xui xẻo của Hứa Tĩnh Ngữ, lần này mẫu thân mang đến quần áo đặc biệt lộng lẫy. Lớp lót màu hồng, bên ngoài cổ tay áo để lộ ra viền áo màu vàng, trừ những cái đó, ở bên ngoài
không
có hoa văn khác.
Bán Đông ở bên cạnh cười
nói
“Tiểu thư
đi
vài bước thử xem.” Giọng điều như có điều huyền bí này là sao?
A Đoàn nghe vậy,
đi
vài bước
nhỏ, chỉ cảm thấy hơi chật chứ
không
có cảm giác gì khác, An Dương lại mở to mắt, chỉ nhìn chằm chằm vạt áo của A Đoàn, luôn mồm thúc giục “Ngươi
đi
thêm vài bước, mau lên!” A Đoàn
đi
vài bước nữa, cũng nhìn chằm chằm vào vạt áo của mình, cuối cùng
đã
hiểu được ý của Bán Đông.
Bây giờ
đang
là sáng sớm, bên ngoài trời vẫn hơi tối, trong phòng
đã
thắp nến từ sớm. Lúc
đi
lại, vạt áo theo động tác
đi
lại của A Đoàn
hiện
ra
một
con Phượng Hoàng rất sống động, như
ẩn
như
hiện, tầng tầng lớp lớp. An Dương kéo vạt áo ra, nhìn kỹ dưới ánh nến, là hắc ti ám thêu (sợi tơ màu đen thêu chìm vào).
không
cử động
sẽ
không
thấy
rõ, chỉ cần vừa cử động
sẽ
từ từ
hiện
ra.
Bán Đông vừa hâm mộ vừa tiếc nuối “Y phục này là do Đại phu nhân từ ban tháng trước
đã
lệnh cho người chuẩn bị, định
sẽ
để tiểu thư mặc vào hôm có yến tiệc. Kiểu dáng quần áo đều rất tốt, người cũng bắt đầu bắt tay vào làm rồi, khi đó tiểu thư lại
nói
không
tổ chức yến tiệc. Tú nương kia là người Đại thiếu gia vô tình gặp được khi
đi
Tô Châu du học.”
“Nô tỳ cũng
không
biết Tú nương giỏi như thế nào, chỉ nghe Đại phu nhân
nói
vài câu.
nói
Tú nương kia nay
đã
năm mươi, ánh mắt cũng có chút nhìn
không
rõ, chỉ là tài nghệ tay thêu xuất thần nhập hóa (tuyệt diệu),
đã
ngừng tay vài năm, nhưng vẫn có rất nhiều người tìm bà ấy bái sư. Nếu
không
phải Đại thiếu gia có duyên gặp gỡ đúng dịp làm cho bà ấy chút chuyện tốt, bà ấy tuyệt đối
sẽ
không
rời núi.”
“Bộ quần áo này, hôm qua mới đưa đến, phải thêu mất ba tháng.”
Nhìn
thì
tưởng đơn giản,
thật
ra lại hao tâm tốn sức nhất.
Vừa
nói
vừa đem đai lưng Bách điệp xuyên hoa (trăm bướm đậu
trên
hoa) cùng bộ thêu minh kim thêu (màu vàng nổi lên) để A Đoàn cài lên, chiếc đai lưng này dài gấp đôi đai lưng bình thường, hai đầu đều có tua kết, ở cuối tua kết còn treo
anh
đào cùng kích cỡ với Hồng Bảo Thạch (ruby), mỗi cái đều trong sáng ngọt ngào, nhìn rất là hài lòng.
A Đoàn đừng trước gương, tùy Bán Đông ở sau chơi đùa, có hơi nghi hoặc muốn xoay người, Bán Đông
đi
theo mình cũng
đã
lâu, hầu hạ mặc quần áo cũng
đã
quen, sao lần này buộc đai lưng lại lâu như vậy?
đang
muốn xoay người, Bán Đông còn chưa lên tiếng, An Dương
đã
nói
thẳng “Đừng nhúc nhích!”
không
nhìn A Đoàn, chỉ nhìn chằm chằm sau eo. Bộ dáng của hai người cực kỳ chuyên chú làm cho A Đoàn rất tò mò, bình tĩnh nhìn mình trong gương,
âm
thầm nhẫn nại.
Nhưng qua
một
khắc đồng hồ Bán Đông mới
nói
tốt rồi, buộc đai lưng cũng mất thời gian như vậy. Bán Đông cũng
không
che giấu, mang
một
chiếc gương khác đến sau lưng A Đoàn. A Đoàn từ chiếc gương đằng trước nhìn lại, mới biết vì sao lại lâu như vậy.
không
phải chỉ buộc tùy ý như bình thường là xong mà buộc thành
một
cái nơ bướm
thật
to.
một
cái nơ bướm rất to, nếu cách từ xa mà nhìn từ phía sau A Đoàn
thì
chỉ có thể nhìn thấy cái nơ bướm này.
Đưa tay khẽ vuốt đai lưng,
không
mềm mại như trước đây, thậm chí còn thấy hơi cứng rắn. An Dương cũng đưa tay chọc chọc vào nơ bướm ở sau lưng A Đoàn, nhưng hình dạng cũng
không
thay đổi, nhìn rất chắc chắn,
không
giống như là chỉ tùy tiện thắt, công sức nửa khắc cũng thay đổi thành mềm mại như này.
Đầu tiên
không
nói
làm sao Bán Đông làm được như vậy, A Đoàn cũng thích bộ quần áo này, đặc biệt là ở phía sau. Nơ bướm màu vàng nổi bật,
anh
đào Hồng Thạch, tăng thêm vẻ hoạt bát cùng thú vị, chỉ nhìn chằm chằm vào phía sau. Nhìn phía trước, tuy xinh đẹp nhưng có chút nghiêm cẩn,
không
giống quần áo ở nhà, chỉ có thể mặc
đi
dự yến tiệc.
Bán Đông ở bên cạnh tiếp tục giải thích.
“Lúc trước vị Tú nương kia
nói
màu này
thật
ra Đại phu nhân có chút
không
muốn, Đại phu nhân thích màu đỏ tươi hoặc đỏ rực, cảm thấy màu sắc như vậy mới tôn lên làn da của người, nhưng mà Tú nương kia kiên trì, chỉ
nói
là sau khi hoàn thành Đại phu nhân nhất định
sẽ
hài lòng, nếu Đại phu nhân nhất định đòi đổi màu
thì
bà ấy
sẽ
không
làm nữa.”
Lại cẩn thận đánh giá A Đoàn từ
trên
xuống dưới
một
lúc lâu mới khen “Bây giờ nhìn lại, quả
thật
là có kỹ thuật chuyên môn.”
“Chỉ tiếc, sinh nhật năm nay tiểu thư
không
mở yến tiệc, quần áo này được mặc vào, bao nhiêu người
sẽ
hâm mộ chết.”
Lại theo thứ tự nhà hoàn khác đem
một
cái hộp lớn mở ra từng tầng
một, càng thấy tiếc nuối chỉ vào “Trâm cài này cũng
không
dùng được.” A Đoàn nghe vậy nhìn lại, quần áo quý giá, trâm cài càng phiền phức hơn, ba tầng bày ba bộ, theo thứ tự là bảo thạch, Phỉ Thúy, vàng.
May mắn là
không
có ý định tổ chức sinh nhật nếu
không
mẫu thân định làm cho toàn thân mình phú quý bức người sao…
A Đoàn nghiêng đầu nhìn mình ở trong gương, vết thương
trên
mặt quả nhiên như ngự y
đã
nói
một
vết sẹo cũng
không
có, trơn mịn như lúc đầu. Trong đầu tự nhiên chợt lóe lên lời
nói
vừa rồi của An Dương, cẩn thận nhìn lại, hình như, mặt tròn lên
không
ít
thì
phải?
đang
muốn nhìn về phía eo. An Dương a lên
một
tiếng.
Cũng
đang
nhìn A Đoàn trong gương “Nhìn như vậy, hình như
không
nhìn thấy béo giống như trước đây đâu.”
Đúng vậy, đai lưng là
không
buộc vào chỗ eo, mà buộc vào phía bên dưới ngực. Đủ để che được eo A Đoàn gần đây có chút mập ra. A Đoàn đưa tay bóp bóp, được rồi, nửa tháng này thoải mái quá,
khôngcó Hứa Tĩnh Ngữ thỉnh thoảng gây rối lại
không
phải đến trường, mỗi ngày chỉ ở trong sân, đúng là có thêm
thật
nhiều thịt.
Hừ, từ ngày mai phải ăn uống điều độ.
An Dương giục Bán Đông mau chải đầu, trang điểm cho A Đoàn, ăn sáng xong cũng có thể đến trường, trong lời
nói
có chút kích động, ngay cả mình cũng rất thích bộ quần áo này, những người khác càng
không
cần phải
nói, như vậy
một
thời gian ngắn nữa
sẽ
có rất nhiều
cô
nương mặc quần áo tương tự như này
đi
học.
A Đoàn lại hơi
không
thích, bộ quần áo này đẹp
thì
đẹp
thật
nhưng
không
thích hợp mặc đến trường, giống như hạc đứng giữa đàn gà (nổi bật giữa đám đông: ví với người nổi trội giữa đám đông).
“không
cần đâu, nếu ngươi thích nhìn, lần sau trong cung có yến tiệc ta lại mặc là được…
Quần áo này chỉ thích hợp để
đi
dự yến tiệc.
Mày liễu của An Dương dựng lên, ấn A Đoàn ngồi trước gương trang điểm, ra lệnh cho Bán Đông “Trang điểm!”
“Hôm nay là sinh nhật của ngươi, tất nhiên phải cho tất cả mọi người ngắm ngươi, có gì mà phải ngại ngùng! Ngươi đấy, da mặt quá mỏng, nhất định phải mặc cho ta, quần áo đẹp như vậy mà bị giấu trong rương quần áo ngươi
không
thấy đáng tiếc sao? Quần áo đẹp mặc đến chỗ nào mà chả được, sao lại còn phân trường hợp!”
Cuối cùng còn khom người
nhỏ
giọng
thì
thầm bên tai A Đoàn.
“Hơn nữa hôm nay ta xin mẫu hậu cho chúng ta dạo
trên
phố, mẫu hậu
đã
đồng ý, phái
một
ít thị vệ
đitheo, để chúng ta dạo chơi
trên
đường phố ~”
“Sao tự dưng lại muốn dạo chơi
trên
đường phố?” A Đoàn cũng
nhỏ
giọng hỏi.
“Hôm nay là sinh nhật ngươi.” An Dương chớp chớp mắt, nhìn xung quanh giải thích. A Đoàn
không
tin, nhất định là có nguyên nhân khác, cũng
không
nói
lời nào, bình tĩnh nhìn An Dương, chẳng bao lâu An Dương
không
chống đỡ nổi “Được rồi, được rồi,
thật
là sợ ngươi.”
“thật
ra ta nghĩ trước kia lúc sinh nhật ngươi ca ca đều
sẽ
dẫn ngươi
đi
chơi, mấy năm nay huynh ấy
không
ở đây, ta làm muội muội, cũng muốn làm tốt trách nhiệm chăm sóc ngươi. Hôm nay ngươi muốn
đi
chơi chỗ nào cũng được, yên tâm
đi, mẫu hậu
đã
đồng ý, đừng
đi
quá xa là được, kể cả ra khỏi thành cũng
không
sao, trở về trước khi cửa thành đóng là được.”
Ngày sinh nhật Thái Tử ca ca đưa mình ra ngoài chơi sao? A Đoàn nghiêng đầu, mờ mịt, hình như
đã
rất lâu trước đây, bản thân mình cũng
không
nhớ
rõ, chỉ mơ hồ nhỡ đó là
một
cảm giác rất vui sướиɠ, nhưng mà cụ thể
thì
không
thể nhớ được,
đã
rất lâu rồi.
A Đoàn
không
nói
gì làm cho An Dương tưởng đυ.ng vào nỗi đau lòng của nàng, hận
không
thể cho mình hai cái bạt tai,
đã
biết
rõ
còn
nói
ra!
đang
định há mồm chữa lại
thì
A Đoàn
đã
hồi thần, nghiêng đầu nhìn An Dương hỏi “Còn gì nữa
không, ta
không
tin chỉ có lý do này, nhất định còn lý do khác.”
“À, nhân tiện nhìn Vệ Trường Hận,
không
phải hôm nay
hắn
trở về sao…”
đã
biết
không
đơn giản như vậy, trước kia cũng
không
thấy nàng ấy ân cần như vậy, A Đoàn quay đầu, nhìn Bán Đông chải tóc cho mình. Bên tai truyền đến tiếng An Dương cưỡng từ đoạt lý (ngụy biện) “Cũng
không
phải chỉ có ta muốn
đi, hôm nay phụ hoàng còn muốn tự mình đến cổng thành nghênh đón đấy,
không
biết có bao nhiêu long trọng, bao nhiêu người muốn
đi
đấy!”
“Hai chúng ta
không
đi
có vẻ
không
phù hợp!”
Sửa soạn xong, bản thân cũng An Dương
đi
chào tạm biệt Trần thị, nghe được từ mẫu thân với nhị ca vô số lời khen, biết được hôm nay họ cũng muốn
đi
đến cổng thành, nếu A Đoàn muốn
đi
nhớ mang theo nhiều thị vệ, hôm nay nhiều người, khó tránh việc gặp cản trở, cẩn thận vẫn hơn. A Đoàn còn chưa
nói
chuyện An Dương
đã
vỗ ngực đảm bảo.
Cam đoan
sẽ
trả lại A Đoàn
không
thiếu
một
sợi tóc.
Sau khi đến thư viện cùng An Dương xong, những người khác chào mừng A Đoàn trở về, còn có nhiều người hỏi thăm vết thương của nàng có đúng là
đã
tốt như lúc đầu
không. A Đoàn đều cười cười, sa đó tất cả mọi người đều vây quanh vào
một
chỗ líu ríu, trọng điểm duy nhất là: Vệ Trường Hận.
Khi đó nghe người khác tung tin vịt
nói
khuôn mặt
hắn
xấu xí nên mới mang mặt nạ mặt mũi hung dữ, từ trước đến nay chưa có ai nhìn thấy mặt
thật
của
hắn, cũng
không
biết lần này trở về diện thánh (gặp mặt vua), có tháo mặt nạ xuống hay
không, mọi người rất tò mò với khuôn mặt của
hắn. Người này
nóinhất định là xấu chết, có người
nói
cũng chưa chắc, cãi nhau, ngay cả thầy giáo vào lớp cũng
khôngbiết.
Thầy giáo
không
tức giận chút nào, cũng
không
mở miệng răn dạy, chỉ cười nhìn, bất đắc dĩ lắc đầu. Chủ yếu là vì bị các học sinh nam làm cho bực bội, các tiểu thư bên này tuy rằng
không
yên lặng nhưng tốt xấu gì còn có người đến. Bên các học sinh nam, ngay cả cái bóng cũng
không
thấy, tất cả đều xin nghỉ, đều chạy
đi
xem Vệ Trường Hận.
Khác biệt với bên kia,
đã
thấy hài lòng.
nhẹ
nhàng vỗ bàn vài cái muốn làm cho các
cô
nương bên dưới chú ý đến, tiếc là
không
có chút tác dụng nào, tất cả mọi người đều tụ tập tốp năm tốp ba
nói
chuyện, chỉ có
một
người chú ý thầy giáo tới. Thôi, cầm sách lên rồi rời
đi, hôm nay cũng
không
muốn lên lớp, dù sao lúc nữa cũng phải chạy
đi.
Đúng lúc, cũng
đã
hẹn bạn thân ở vị trí tốt trong Vọng Giang Lâu ngoài cửa thành, đây là vị trí tốt nhất ngoài cổng thành.
An Dương đương nhiên cũng
đã
chuẩn bị chỗ tốt từ sớm, có mưu đồ từ sớm làm sao có thể ở bên dưới chen chúc cùng mọi người chứ! Lôi kéo A Đoàn lên phòng bao ở tầng ba Vọng Giang Lâu, dựa vào aln can nhìn xa xa phía dưới. A Đoàn nhận lấy lò sưởi nha hoàn đưa qua cầm trong tay, cũng học theo động tác của An Dương nhìn xuống phía dưới.
Khó có được hôm nay thời tiết tốt, mưa thu rơi tí tách hơn nửa tháng, hôm nay mặt trời
đã
ló dạng, chiếu lên
trên
người ấm áp, có chút mệt mỏi muốn ngủ, phía dưới lại khí thế ngất trời. Hoàng Thượng muốn tự mình đến cổng thành tiếp đón, tất cả công tác chuẩn bị
đã
làm tốt.
Yên tĩnh, yên tĩnh, tuần tra, tuần tra, A Đoàn từ xa nhìn lại, hôm nay thủ vệ tuần tra phía
trên
tường thành cũng nhiều gấp đôi bình thường. Tất cả những cái này đều vì Vệ Trường Hận, cho dù A Đoàn hờ hững cũng
không
nhịn được tưởng tượng
hắn
là
một
người như thế nào.
Tất cả những gì hôm nay,
đã
định trước ngày sau
hắn
sẽ
không
tầm thường.
Khuỷu tay để
trên
lan can, hỏi An Dương
đang
phấn khích “Ngươi
nói
xem,
hắn
sẽ
là
một
người như thế nào?”
A Đoàn cảm thấy hứng thú, An Dương lại tràn đầy sùng bái “Ta
không
biết là
một
người như thế nào, ta cũng
không
để ý
hắn
là người như thế nào, ta chỉ cần biết,
hắn
là đại
anh
hùng, bảo vệ biên cương bình an, bảo vệ Quốc Uy ta,
hắn
là con dân, thanh danh của
hắn
làm cho kẻ địch nghe thấy
đã
sợ mất mật!
hắn
làm cho nước chúng ta nổi danh trong ngoài.”
“hắn
làm được tất cả những cái này, ta coi
hắn
là
anh
hùng!”
Hưng phấn cả khuôn mặt đều đỏ lên, A Đoàn cũng
không
dám thảo luận với An Dương về người này nữa, chỉ là xoay người vào bên trong rót cho An Dương
một
ly trà ấm. Vừa đưa ly cho An Dương bên dưới truyền đến từng đợt kinh hô, khom người nhìn xuống, hóa ra là Hoàng Thượng đến,
một
hàng màu vàng nổi bật từ xa chậm rãi
đi
đến.
An Dương cũng
không
nhận ly trà, chỉ túm lấy tay A Đoàn, thiếu chút nữa nhảy lên vì hưng phấn.
“Phụ hoàng, chắc
hắn
cũng lập tức tới ngay!”
A Đoàn vội túm tay An Dương để nàng đừng nhảy, trong tay vẫn
đang
cầm cái ly nếu giội vào
trênngười
thì
phiền phức! An Dương cũng khoog đẻ ý đến, chỉ chạy đến
một
bên lan can, kiễng chân nhìn về phía ngoài thành. A Đoàn xoay người cất ly trà xong, cũng
đi
đến bên cạnh An Dương, nhìn ra hướng ngoài thành.
Nhìn khoảng nửa khắc, ánh mắt A Đoàn xác định, đến rồi.
một
đội kỵ binh (Quân cưỡi ngựa gọi là kị binh 騎兵)chậm rãi
đi
từ ngoài thành vào, người
đi
đầu chính là Vệ Trường Hận. Tuy cách hơi xa nhìn
không
rõ, nhưng trong cả đoàn người chỉ có
hắn
đeo mặt nạ, cũng đủ biết. Cách xa cũng có thể nhìn
rõ
lưng
hắn
thẳng tắp cùng thân hình có chút ngoài ý muốn hơi gầy yếu, những cái khác
không
rõ
lắm.
Đợi người
đi
lại gần hơn chút mới thấy
rõ
ràng, mặt nạ
không
giống trước kia mọi người đồn mặt mũi hung tợn, mà là màu bạc rườm rà nửa mặt hoa văn, chặn hơn nửa khuôn mặt, lộ ra mũi miệng cằm. A Đoàn cố gắng khom người muốn nhìn
rõ
hơn
một
chút, lại phát
hiện
Vệ Trường Hận vẫn luôn nhìn thẳng phía trước bỗng nhiên khẽ nâng tay phải, sau đó toàn bộ đoàn quân đều dừng lại.
A Đoàn còn chưa hiểu làm sao,
thì
đã
thấy người nọ ngẩng đầu nhìn thẳng về phía mình, môi hơi cong, như cười như
không. A Đoàn cũng
không
biết mình bị làm sao, lại lập tức đứng thẳng người, hình như rất sợ cảm giác này? Lắc đầu đem ý nghĩ này ném ra khỏi đầu, bản thân cũng cảm thấy buồn cười, mình cũng
không
biết
hắn, sao lại có thể sợ
hắn
chứ?
Lại nhìn xuống dưới, quả nhiên
hắn
đã
bắt đầu vào thành.
Cái liếc mắt vừa rồi, chắc chỉ là ảo giác thôi, có lẽ là
hắn
nhìn người khác, chỉ là trùng hợp cùng hướng với mình mà thôi.
Ý nghĩ trong đầu vừa hình thành phía sau truyền đến tiếng bước chân, nhìn lại là
một
thị vệ đeo đao, nhìn thấy hai người
thì
khom người thỉnh an “Hoàng thượng lệnh công chúa cùng Hứa tiểu thư
đi
xuống dưới.” Cái này hợp với ý của An Dương, vốn dĩ sợ phụ hoàng
nói
mình làm loạn, bây giờ chủ động để mình
đi
xuống nhìn
anh
hùng gần hơn, có lý nào lại
không
đi
chứ?
Cũng
không
nói
gì, lôi cổ tay A Đoàn chạy vội xuống bên dưới.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Chân Mệnh Hoàng Hậu
- Chương 62