Editor: Tống Thiên Ân
Trương Nhạc Duyên
đi
rồi, biểu tình ngờ ngệch
trên
mặt Hứa Tĩnh Ngữ nhanh chóng biến mất, hung hăng nhìn chằm chằm vào cánh cửa
đã
đóng "Hừ, là do ngươi ép ta trước!" Khuôn mặt vặn vẹo ngồi mắng nửa ngày mới dừng, lại
một
lần nữa ngồi xuống ghế. Cái người ngu xuẩn Trương Nhạc Duyên
không
cần lo, quan trọng là Tam muội.
Vừa rồi là tình thế cấp bách nên mới
không
suy nghĩ mà
nói, bây giờ nghĩ lại, đó cũng là
một
cách giải quyết.
Những gì
đã
nói
ban nãy đều là
sự
thật, tuy mấy năm nay mình
không
hay gặp phụ thân nhưng mình cũng là nữ nhi của
hắn, nhất định
hắn
sẽ
không
thấy chết mà
không
cứu, có lẽ là tội chết có thể miễn tội sống khó tha. Chỉ cần phụ thân
không
truy cứu nữa
thì
Trần thị cũng
sẽ
không
làm gì mình, nhưng cái khó giải quyết nhất là An Dương công chúa và Hoàng hậu nương nương.
Hôm qua Hoàng hậu nương nương
đã
hỏi
thì
nhất định
sẽ
quan tâm đến chuyện này, chỉ là
không
ra tay thôi.
Hoàng hậu ra tay, dù phụ thân có
nói
gì nữa
thì
cũng
sẽ
vô dụng.
Chỉ có Tam muội, chỉ cần nàng tha cho mình, dựa vào tình cảm của nàng và Hoàng hậu nương nương mấy năm qua, Hoàng hậu
sẽ
bỏ qua cho mình thôi...
Suy nghĩ cẩn thận rồi lập tức đứng lên, cũng
không
ăn trưa mà
đi
đến trước gương đồng bôi phấn lên mặt để sắc mặt càng thêm tái nhợt, y phụ bị nhăn cũng
không
vuốt lại, thậm chí còn làm tóc rối tung lên, thoạt nhìn trông rất đáng thương chật vật.
Sau khi chuẩn bị xong, nhìn kĩ chính mình trong gương rồi quay người định bước ra ngoài. Ai ngờ vừa mở cửa
thì
thấy trước cửa có mấy người, có
một
người
đang
đưa tay lên định gõ cửa, thấy Hứa Tĩnh Ngữ mở cửa cũng hơi ngẩn người, sau đó lạnh lùng
nói
"Công chúa muốn gặp ngươi,
đi
theo chúng ta."
Vẻ mặt chán ghét, giống như
nói
chuyện cùng Hứa Tĩnh Ngữ là hạ thấp bản thân mình.
Hứa Tĩnh Ngữ tất nhiên nhận ra các nàng, các nàng đều là quận chúa, bình thường các nàng cũng có thể
nói
chuyện cùng An Dương công chúa và Tam muội. Mắt mở lớn thêm vài phần, ôn nhu khom người hành lễ "Thần nữ thỉnh an các quận chúa." Được mọi người gật đầu cho đứng lên mới bắt đầu áy náy
nói
"Công chúa triệu kiến, thần nữ tất nhiên
không
dám
không
nghe, chỉ là thần nữ có chút
không
khỏe, chẳng biết có thể cho thần nữ
một
canh giờ để sửa soạn hay
không?"
Vừa
nói
vừa đứng
không
vững mà tựa vào cửa, lông mày nhíu chặt, hô hấp dồn dập, tay che ngực giống như
không
thở nổi. Người trước mặt cũng
không
phản ứng gì, chỉ cười lạnh hỏi lại "Thân thể
không
khỏe?"
Hứa Tĩnh Ngữ gật đầu.
"Đúng lúc
thật, lúc chết cũng có thể
nói
là bệnh mà chết, đỡ tốn công nghĩ cớ."
nói
xong cũng
không
nhìn mặt Hứa Tĩnh Ngữ càng trắng bệch hơn vì sợ hãi, quay đầu
nói
với mấy bà tử chuyên làm việc nặng nhọc đằng sau phân phó "Bịt miệng lại mang
đi." Mấy bà tử
đã
sớm chuẩn bị tốt, nghe
nói
vậy, Hứa Tĩnh Ngữ còn chưa kịp phản kháng
đã
bị người bịt miệng lại mang
đi.
một
đoàn người
không
chút giấu diếm, thậm chí còn nghênh ngang
đi
qua trường nữ, các
cô
nương
điqua đều nhìn vào Hứa Tĩnh Ngữ
đang
bị bịt miệng chỉ trỏ. Ánh mặt của các nàng khiến cho mặt Hứa Tĩnh Ngữ càng tái hơn, dùng sức giãy dụa
không
có tác dụng, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.
Trong sương phòng của An Dương.
Lò sưởi
đã
sớm được làm ấm, An Dương
một
thân cung trang ngồi ở vị trí chủ vị, mới từ trong cung
đira, đến quần áo cũng chưa kịp đổi, xung quang là mấy quận chúa
đang
ngồi. Trong đó có
một
vị quận chúa mặt tròn mặc y phục màu tím cười mắng "Ngươi nhìn mặt ngươi
đi
kìa, mặt còn nghiêm túc hơn cả những lão ma ma ở trong cung nhiều năm nữa, cười
một
chút xem nào, người cũng
đã
cho gọi đến rồi, muốn chạy cũng
không
được."
An Dương vẻ mặt nghiêm túc, bất vi sở động (không
có động tĩnh), trong mắt ánh lên tia tàn độc.
Đưa tay giật giật cổ áo, roi ngựa trong tay vung loạn lên "Tắt lò sưởi
đi, nóng như vậy bật lên làm gì!"
Vừa nhìn
đã
biết là đặc biệt gắt gỏng, mọi người
đang
định mở miệng khuyên nhủ cũng
không
dám
nóigì,
cô
nương mặc y phục màu tím lắc đầu, nàng quan hệ với An Dương tốt hơn mọi người nên
nói
khẽ "Ngươi đừng có như vậy, nếu như bây giờ A Đoàn thấy được bộ dạng này của ngươi nàng nhất định
sẽtức giận, ngươi
đã
quên nàng
không
thích ngươi như thế này rồi sao?"
Nhắc đến A Đoàn An Dương càng tức hơn, vì A Đoàn liều mạng cứu mình nên bị thương còn chưa khỏi, vậy mà lại bị người khác hại! Nếu
không
phải hôm nay vô tình nghe được mẫu hậu cùng Bích Sơ
cô
cônói
chuyện
thì
mình cũng
không
biết! Cũng
không
biết A Đoàn có biết hay
không, có buồn
không?
Cười lạnh đáp "Ta giúp Hứa gia dọn dẹp những kẻ
không
biết thân biết phận,
không
cần làm ô uế tay A Đoàn!"
nói
đến đây đều biết nàng
đã
tức giận đến mức nào rồi,
cô
nương y phục tím cũng
không
khuyên nữa, chắc chắn việc này
không
có kết cục tốt.
Mọi người chờ thêm chừng nửa khắc đồng hồ
thì
nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào, An Dương nhanh chóng ngồi thẳng người nhìn chằm chằm vào cửa, đúng là đoàn người
đi
bắt Hứa Tĩnh Ngữ!
Vừa nhìn thấy Hứa Tĩnh Ngữ, An Dương liền đứng dậy, bước ra đại sảnh.
Những người khác cũng
không
nói
chuyện, tự động đứng dậy
đi
theo, mấy bà tử đè Hứa Tĩnh Ngữ quỳ xuống trước mặt An Dương. An Dương lạnh lùng nhìn Hứa Tĩnh Ngữ
đang
giãy giụa bên dưới, cười lạnh
nói
"Buông nàng ra."
Bà tử nhận lệnh, lúc này mới lấy vải bố nhét trong miệng Hứa Tĩnh Ngữ ra.
Nhìn tình huống này Hứa Tĩnh Ngữ khẳng định rằng Công chúa cũng
đã
biết chuyện rồi! Lúc này
khôngthể giải thích hay thừa nhận, chỉ có thể cầu xin tha thứ! Đầu Hứa Tĩnh Ngữ nhanh chóng hoạt động, nuốt nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn An Dương,
đang
muốn mở miệng, An Dương
đã
nói
trước.
không
phải
nói
với nàng ta mà là
nói
với bà tử đứng bên cạnh.
"Vả miệng, ta chưa
nói
dừng
thì
không
được dừng."
Hứa Tĩnh Ngữ
không
nghĩ rằng chưa thẩm vấn mà
đã
bị tra tấn,
không
kịp suy nghĩ
đã
lớn tiếng gào "Phụ thân ta là Quốc công, cho dù ngươi là Công chúa cũng
không
thể tùy tiện đánh ta!" Đáp lại Hứa Tĩnh Ngữ là nụ cười lạnh của An Dương,
không
nhìn Hứa Tĩnh Ngữ mà chỉ nhìn roi ngựa trong tay.
"Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ta
đã
đồng ý với A Đoàn
không
dùng roi ngựa đánh người."
"Như vậy cũng tốt, đánh người như ngươi làm bẩn roi của ta."
"Đánh!"
Lần nữa hạ lệnh, bà tử
không
do dự,
một
bà tử to lớn vạm vỡ tiến lên, xoa xoa lòng bàn tay hai lần, sau đó
không
chần chừ mà tát vào mặt Hứa Tĩnh Ngữ, dùng sức rất lớn, thậm chí có thể cảm nhận được gió khi tay nàng ta xoẹt qua.
"BA~!"
âm
thanh đặc biệt lớn.
Hứa Tĩnh Ngữ bị đánh đến choáng váng, từ
nhỏ
đến lớn chưa bao giờ phải chịu ủy khuất như ngày hôm nay! Nhiều nhất là ở chỗ Trần thị bị
nói
vài câu, trong lòng tuy
không
thoải mái nhưng chưa bao giờ bị đánh, hôm nay là lần đầu tiên. Chưa kịp kêu
thì
cái tát thứ hai
đã
bay tới.
"Ba ba ba..."
Trong
một
thời gian ngắn, trong đại sảnh liên tục vang lên
âm
thanh tát.
An Dương vẫn đứng trước mặt Hứa Tĩnh Ngữ, lạnh lùng nhìn nàng ta ban đầu còn muốn giải thích, sau đó oán hận, còn bây giờ là
không
có sức mà hôn mê,
một
chút phản ứng cũng
không
có. Đánh
thật
lâu, đánh đến khi tay bà tử kia đau xót liền đổi bà tử khác tiếp tục đánh, người Hứa Tĩnh Ngữ lung lay sắp đổ
thì
bị bà tử khác ở sau lưng cầm tóc bắt nàng ngẩng đầu lên.
Đổi vài bà tử khác đánh mới dừng lại,
một
bà tử khom người
nói
với An Dương "Công chúa, nàng ta bất tỉnh rồi."
Sao An Dương có thể
không
biết? Từ đầu đến cuối vẫn luôn chăm chú nhìn. Gật đầu, sau đó lạnh giọng
nói
"Giội nước." Có bà tử vội vàng chạy
đi
múc nước,
một
lát sau
đã
quay trở lại, giội mạnh xuống đỉnh đầu Hứa Tĩnh Ngữ. Hứa Tĩnh Ngữ rùng mình
một
cái rồi tỉnh lại, còn có chút ngờ nghệch
không
biết chuyện gì xảy ra, sững sờ nhìn An Dương.
An Dương khom người, roi ngựa trong tay nâng cái cằm của Hứa Tĩnh Ngữ lên.
hiện
tại cả khuôn mặt nàng ta đều sưng đỏ, khóe miệng
đã
bị rách, thoạt nhìn có chút đáng sợ. An Dương lại nở nụ cười "Toàn thân ngươi chỉ có khuôn mặt miễn cưỡng xem là thanh tú,
đã
chỉ có
một
cái ưu điểm này
thì
phải tận dụng
thật
tốt mới được."
Lần này Hứa Tĩnh Ngữ
thật
sự
sợ, gặp phải người ngang ngược như thế này
thì
ngôn từ có hay đến mấy cũng
không
thể thay đổi được điều gì, nàng
sẽ
không
cho ngươi cơ hội mở miệng! Mở miệng cầu xin tha thứ "Công chúa điện hạ, thần nữ biết mình sai rồi, thần nữ là đầu óc mê muội mà
nói
lung tung, về sau
không
dám nữa!"
"Cầu công chúa nể mặt Tam muội mà tha cho thần nữ!"
Tóc vẫn bị bà tử đằng sau năm lấy nhưng vẫn cố khom người dập đầu bồi tội cho An Dương.
không
nhắc tới A Đoàn còn đỡ, mới nhắc tới A Đoàn, tức giận trong mắt An Dương càng nhiều, chống đầu gối đứng dậy,
không
nhìn đến Hứa Tĩnh Ngữ
đang
cầu xin tha thứ, chỉ cười hỏi mọi người xung quanh
đang
im lặng "Chỉ có mình khuôn mặt có ích
thì
tốt nhất nên đưa đến quan kỹ làm kỹ nữ là được rồi, các ngươi thấy có đúng hay
không?"
Người bên ngoài còn chưa
nói
gì, Hứa Tĩnh Ngữ
đã
ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào An Dương.
An Dương giống như biết nàng ta
đang
nhìn mình, hơi nghiêng đầu, có chút ngây thơ
nói
"Ở quan kỹ còn có người hầu hạ, còn có tiểu nha đầu, cũng vẫn còn được ở trong kinh, ta cũng
không
muốn thấy ngươi, tuy ta
không
có khả năng
đi
những nơi bẩn thỉu kia. Nhưng chỉ vừa nghĩ đến ngươi với ta
đangcùng ở
một
chỗ thế này, ta
đã
cảm thấy toàn thân nổi da gà rồi."
Đưa tay lên xoa xoa cánh tay, giống như
thật
sự
nổi da gà.
Lại nghiêng đầu "Ta
đã
không
muốn nhìn ngươi
thì
cũng là ngươi chịu thiệt thòi rồi. Các tướng lĩnh tại đế đô
thật
có phúc nha, được
cô
nương xinh đẹp như vậy hầu hạ. Ngươi cũng nên cố gắng hết sức nha, mấy năm gần đây chiến tranh
không
ngừng, ta là nữ tử nên
không
thể đến chiến trường, ngươi
đi
an ủi bọn họ, coi như ngươi vì đế đô làm chuyện tốt rồi."
Hứa Tĩnh Ngữ lúc này như người trong mộng,
không
ngừng lắc đầu, chỉ lặp
đi
lặp lại
một
câu.
"không
được, Công chúa, xin người, đừng!"
Kỹ nữ?!! Đó là nơi chỉ có thể vào mà
không
thể ra, trừ khi ngươi chết!
không, tuyệt đối
không
được!
An Dương khoanh tay trước ngực nhìn Hứa Tĩnh Ngữ cầu xin tha thứ, giống như
đang
xem khỉ làm xiếc, xem đến khi Hứa Tĩnh Ngữ khàn giọng
không
nói
được nữa. Lúc này An Dương mới hài lòng, nàng chính là muốn cho nàng ta biết thế nào là tuyệt vọng! Phân phó bà tử bên cạnh "đi
đi,
không
cần thông báo về phủ quốc công, ta
sẽ
tự mình
nói!"
Nhóm bà tử gật đầu, kéo Hứa Tĩnh Ngữ như kéo chó chết ra ngoài.
Nháo lớn như vậy, An Dương lại
không
che dấu
một
chút gì, từ lúc Hứa Tĩnh Ngữ bị bắt
đi
ra ngoài mọi người đều biết, đồng thời cũng biết vì sao Công chúa lại tức giận như vậy, hóa ra lời đồn kia là do nàng ta lan ra, nàng ta lại là tỷ tỷ của Tam
cô
nương nữa!
Khi Trần thị biết chuyện này cũng ngẩn ra đến nửa ngày,
không
nghĩ rằng An Dương công chúa tuy hấp tấp nhưng xử lí chuyện này lại
không
chút nương tay.
một
lúc lâu sau mới hoàn hồn, để Cẩm Tú
đi
nóicho A Đoàn, chính mình sửa sang lại quần áo
đi
đến thư phòng của Đại lão gia.
Dù gì đây cũng là nữ nhi của
hắn, tuy rằng người ra tay
không
phải mình.
Trần thị
nói
gì cũng Đại lão gia
thì
A Đoàn
không
biết, khi nghe được chuyện này chỉ ngây người, gật đầu tỏ vẻ
đã
biết, sau đó lại cúi đầu thêu hầu bao. Chỉ là
không
còn thoải mái như vừa rồi, im lặng mím môi.
một
lúc lâu sau tay mới dừng lại, đầu ngón tay cảm thấy đau đớn.
Kinh ngạc nhìn máu ở đầu ngón tay, sau đó mới lau
đi.
Buổi tối khi Trần thị tới ra lệnh cho mọi người ra ngoài, kể cả Giang Vạn Lí. Đợi mọi người ra khỏi phòng, đóng cửa lại, Trần thị cũng
không
vòng vo, hơi nhíu lông mày, trực tiếp hỏi "A Đoàn con
nói
cho mẫu thân biết, kết quả của chuyện này có phải con
đã
sớm đoán ra rồi
không?"