Editor: Tống Thiên Ân
Về phần tại sao Giang Vạn Lí lại
đi
châm dầu vào lửa
thì
A Đoàn
không
cần suy nghĩ cũng biết, lúc này chỉ lo an ủi Trần thị, vừa rồi lúc Tam ca
đi, mọi người cũng
đã
giữ lại nhưng
hắn
lại
không
dao động, Trần thị cũng
không
khóc,
nói
mọi người ra ngoài, chỉ giữ lại mình A Đoàn.
không
nói
gì, chỉ cúi đầu lau nước mắt, A Đoàn đưa khăn tay nàng cũng
không
để ý. A Đoàn cũng
không
nói
gì, chỉ cầm lấy tay Trần thị, im lặng ngồi cạnh nghe nàng khóc.
một
lúc lâu sau, Trần thị khóc mệt, đến khi
không
còn
âm
thanh gì A Đoàn mới
nhẹ
nhàng cầm khăn lau mặt cho Trần thị.
"Mẫu thân, người nên rửa mặt
đi, mặt lem nhem thế
thật
khó coi."
Trần thị lắc đầu,
không
đứng dậy, lúc lâu sau mới
nói
"Tam ca con từ
nhỏ
đã
là đứa nghịch ngợm, làm chuyện gì cũng
không
chú tâm. Đầu óc thông minh nhưng
không
dùng vào việc gì nghiêm chỉnh, toàn dùng để
đi
gây
sự." Trần thị
không
nhìn A Đoàn, ánh mắt nhìn vào khoảng
không
trước mặt, chìm dần vào hồi ức.
A Đoàn biết điều im lặng ngồi cạnh, sắm tốt vai người nghe của mình.
"thật
ra, ta thấy rằng mình
không
quan tâm
hắn
rất nhiều."
"Đại ca con
thì
không
cần phải
nói, từ
nhỏ
đã
không
cần ta quá quan tâm, chuyện của
hắn
hắn
có thể tự mình đưa ra quyết định, tự
hắn
có thể hoàn thành mà
không
cần người khác giúp đỡ. Nhị ca của con tuy trầm tĩnh ít
nói
nhưng cũng
không
cần người khác bận tâm đến mình. Chỉ có Tam ca của con, mỗi ngày đều gây ra rắc rối, mỗi ngày đều bị cha con mắng. Khi đó ta
đang
mang thai con,
thật
sự
không
có thời gian để quan tâm đến
hắn."
"Về sau sinh con ra lại càng
không
có thời gian để quan tâm
hắn
hơn."
Cái này ngược lại A Đoàn
không
biết, từ khi có thể ghi nhớ
thì
Tam ca
đã
bắt đầu học võ, khi đó
hắn
lúc nào cũng dồi dào tinh lực nhưng
không
có gây ra rắc rối gì. Hóa ra là liên quan đến mình sao? Môi hơi mấp máy,
không
biết nên
nói
gì. Trần thị quay đầu lại thấy bộ dạng này của A Đoàn, miễn cưỡng cười.
"Con cũng đừng để trong lòng, khi đó con còn
nhỏ
như vậy, sao có thể biết những chuyện này?"
"Hơn nữa đó là do
hắn
tự quyết định, nếu
hắn
có tức giận
thì
cũng
sẽ
không
trút lên người con."
"Con cũng biết, nhà chúng ta
không
có võ tướng. Ta ngay từ đầu
đã
không
tán thành, cho dù cha con hay sư phó ở học viện đều cho rằng
hắn
có thể
đi
tòng quân. Xưa nay chốn sa trường đều là ly biệt,
hắnđi
rồi ta cũng
không
mong
hắn
lập công lớn, chỉ mong
hắn
có thể bình an trở về."
nói
xong nước mắt vừa ngừng lại bắt đầu rơi xuống.
Trần thị khổ sở
nói
làm cho A Đoàn cũng thấy buồn theo. Tư vị chia ly khó chịu thế nào A Đoàn biết rất
rõ, còn chưa
rõ
khi nào
thì
Thái tử ca ca trở về... Đem u buồn giấu kĩ vào trong lòng, cười
nói
"Mẫu thân người đừng lo, Tam ca từ
nhỏ
đã
học võ, lại huấn luyện ở doanh trại nhiều năm như vậy."
"Hơn nữa hôm qua trước khi
đi
hắn
có
nói, doanh trại bên kia
đã
đồng ý cho
hắn
đi
biên cương rồi, chứng tỏ rằng Tam ca
đã
có dự định của mình."
Nghe A Đoàn
nói
vậy, Trần thị miễn cưỡng cười, đưa tay lên vuốt tóc A Đoàn "Đêm
đã
khuya, con về phòng nghỉ sớm
đi,
trên
người còn có vết thương, phải tĩnh dưỡng
thật
tốt."
"Mẫu thân..."
Trần thị đưa tay lên che miệng A Đoàn lại,
không
cho nàng
nói
chuyện, lắc đầu "Con đừng khuyên nữa, ta vừa rồi
đã
đồng ý cho
hắn
đi
thì
tuyệt đối giờ
sẽ
không
đổi ý. Chỉ là thấy rất buồn,
không
nỡ để
hắnđi
thôi, con
không
cần an ủi ta, mấy ngày sau
sẽ
không
sao, để ta
một
mình
đi."
A Đoàn bình tĩnh nhìn Trần thị
một
lúc,
không
tiếp tục, đứng dậy trở lại phòng mình.
Hai ngày sau, A Đoàn
không
hề nhắc đến chuyện của Hứa Triệt Minh, cũng
không
tìm An Dương, chỉ ở cùng Trần thị, cùng nàng
nói
chuyện, chọc nàng vui vẻ. Mặc dù vẫn có lúc buồn nhưng ít nhất so với lúc mới nghe được tin này
thì
tâm trạng
đã
tốt hơn nhiều, A Đoàn cũng
nhẹ
lòng hơn.
Hứa Triệt Minh
đã
định sẵn ngày
đi, ba ngày sau khởi hành, hai ngày nay cũng
không
đi
doanh trại, mỗi ngày đều ở nhà cùng Trần thị.
Sáng nay khi
đi
ra khỏi phòng, Giang Vạn Lí
thì
thầm bên tai A Đoàn vài câu, A Đoàn dừng lại
một
chút, gật đầu tỏ ý
đã
biết, mặt
không
có cảm xúc gì khác thường, tiếp tục
đi
hướng mình định
đi. Bọn bà tử nha hoàn thấy A Đoàn
thì
khom người thỉnh an, A Đoàn cười chào lại, bỏ qua cảm xúc khác thường
trênmặt các nàng.
Lúc đến phòng, Trần thị cũng
không
có thoải mái như mọi ngày, hôm nay lại có chút gì đó nghiêm trọng, mày
đang
nhíu lại nhưng thấy A Đoàn tới
thì
lập tức cười "Hôm nay sao lại đến sớm như vậy, tối hôm qua có ngủ ngon
không?" A Đoàn trả lời, sau đó ngồi cạnh Trần thị nhíu mày "Mẫu thân, người có chuyện buồn?"
Trần thị mở to mắt, nở nụ cười "Sao lại có chuyện buồn được, mấy ngày hôm nay ngày nào cũng như ngày nào, sao có thể có chuyện gì?"
Cũng
không
đợi A Đoàn trả lời
đã
vội vàng
nói
"Hai ngày nay con đều ở cạnh mẫu thân, mẫu thân biết con thương mẫu thân nhưng
trên
người con cũng có vết thương, thái y cũng
đã
nói
rồi, ít nhiều gì cũng phải dưỡng thương nửa tháng, mẫu thân
không
có việc gì, con
không
cần tới nữa, sau này chỉ cần ở trong phòng của mình dưỡng thương, đợi khỏi hẳn rồi hãy ra, biết
không?"
rõ
ràng là cười, nhưng nhìn thế nào cũng giống như miễn cưỡng, ngay cả bọn nha hoàn trong phòng cũng đều
nói
theo, giống như hận
không
thể đem A Đoàn về phòng ngay lập tức. A Đoàn còn chưa kịp trả lời, đúng lúc này Cẩm Tú tiến vào càng làm mọi người trong phòng sốt ruột hơn.
Trần thị nhanh chóng đứng dậy, quay người lại
nói
với A Đoàn "Sáng nay mẫu thân bận chút việc nên
không
cùng con dùng điểm tâm được, con mau chóng trở về phòng ăn
đi."
Chưa cần Trần thị phân phó, mấy nha hoàn trong phòng
đã
tự giác vây quanh A Đoàn, nhao nhao cười
nói
"Nô tì đưa
cô
nương về phòng." A Đoàn chưa kịp
nói
gì
đã
bị bọn nha hoàn vây quanh đưa ra ngoài.
một
đoàn người vừa theo A Đoàn
đi
ra, náo nhiệt ban nãy trong phòng nhanh chóng biến mất,
không
ai dám lên tiếng.
Trần thị nhìn Cẩm Tú, phẫn nộ hỏi "Đại
cô
nương đâu, nàng
không
đến?"
Cẩm Tú nhíu chặt mày, trầm giọng trả lời "Nô tì đến chậm
một
bước, nha hoàn hầu hạ bên cạnh đại
cônương
nói
hôm nay nàng chưa dùng điểm tâm
đã
đi
thư viện rồi."
"Hừ, nàng chạy cũng
thật
nhanh."
Trần thị
không
nói
lập tức đem Hứa Tĩnh Ngữ từ thư viện về, chỉ là ngồi
trên
ghế nhíu chặt mày,
một
lúc lâu sau mới
nói
"Hai ngày nay đừng cho Tam
cô
nương ra khỏi phòng, cũng đừng để cho nàng biết được chuyện gì,
nói
cho mọi người biết, nếu Tam
cô
nương biết được dù chỉ là
một
ít, đừng trách ta
không
nể tình chủ tớ!"
"Vâng, nô tì lập tức
đi
làm."
Cẩm Tú biết
rõ
Trần thị
đang
cực kì tức giận, cũng
không
dám trì hoãn mà nhanh chóng
đi
làm.
Nha hoàn của Trần thị đem A Đoàn đến trước tiểu viện mới dừng lại, đều rất quan tâm A Đoàn, dặn nàng phải dưỡng thương
thật
tốt, đừng chạy loạn khắp nơi, muốn chơi
thì
phải đợi khi nào vết thương khỏi hẳn mới được chơi. A Đoàn cười tươi đáp ứng, quay người vào tiểu viện, vui vẻ lúc nãy như
khônghề tồn tại. Giang Vạn Lí
đã
sớm chờ ở cửa ra vào.
A Đoàn phất tay để tất cả mọi người đều lui xuống, chỉ để lại mình Giang Vạn Lí hầu hạ mình dùng bữa.
Giang Vạn Lí vừa lấy thức ăn vừa
nói
"Tất cả mọi người đều
đã
biết, kể cả Hoàng hậu nương nương." A Đoàn gật đầu, trong lúc đưa đồ ăn lên miệng còn suy nghĩ gì đó. Ngừng
một
chút rồi
nói
"Ngươi đuổi người
đi
thì
nhớ
nói
cho mẫu thân
một
tiếng,
nói
nàng
không
cần làm gì cả, chỉ cần ngồi ngoài xem kịch là được, ta
đã
nắm chắc phần thắng, chuyện này nàng
không
cần lo lắng."
"Nhớ
nói
trước cho cha ta và các ca ca,
nói
họ
không
cần lo lắng."
Chuyện này là tại mình, hai ngày hôm nay ở cạnh mẫu thân mà quên
không
nói
cho nàng biết. Vừa rồi lại có nhiều người ở phòng, sợ có người của người khác trà trộn vào nên cũng
không
nói.
Giang Vạn Lí vâng
một
tiếng, gắp
một
cái sủi cảo trong vào trong đĩa của A Đoàn,
nhẹ
giọng hỏi "hiệntại mọi người đều biết rồi,
cô
nương định tiếp theo
sẽ
làm gì?"
Đem sủi cảo bỏ vào miệng nhai nhai mấy cái, ăn xong mới
nhẹ
nhàng lắc đầu "không
cần làm gì cả, chỉ cần đợi thôi."
Việc này nếu truyền ra ngoài
sẽ
phát sinh bao nhiêu chuyện
thì
A Đoàn
không
biết, nàng chỉ biết là nha hoàn trong tiểu viện của mình cũng
đã
biết, đều rất tức giận bất bình, nhưng ở trước mặt mình đều miễn cưỡng duy trì dáng vẻ hàng ngày. A Đoàn làm như mình
không
biết gì cả, cả ngày chỉ ở trong phòng thêu hà bao,
không
để ý đến mọi chuyện xung quanh.
Dùng xong cơm trưa, A Đoàn
đi
lại trong sân
một
chút cho tiêu cơm,
đi
đến cây ngô đồng đứng
một
lúc, đưa tay đặt lên thân cây thô ráp, ngẩng đầu nhìn lá cây
đã
ngả sang màu vàng, nhớ nhưng vẫn giữ bình tĩnh.
không
lâu sau sau lưng truyền đến giọng
nói
trong trẻo lạnh lùng "Tam muội muội
thật
hăng hái."
"Hai ngày nay mưa
không
ngừng, cây cũng bị ẩm ướt, tay Tam muội lại có vết thương, tốt nhất là vẫn
không
nên đυ.ng vào."
"không
sao." A Đoàn thu tay lại, xoay người lại Hứa Tâm Dao mới
đi
vào, cười hỏi "Nhị tỷ tỷ hôm nay sao lại có thời gian rảnh rỗi mà đến đây?" Vừa
nói
vừa
đi
vào trong, Hứa Tâm Dao cũng
đi
theo, ngồi xuống ghế, đợi nha hoàn rót trà rồi mới
nói
"Đột nhiên muốn đến thăm Tam muội."
A Đoàn gật đầu
không
nói
gì, chỉ
nhẹ
nhàng nâng tách lên nhấp
một
ít, động tác tao nhã tự nhiên. Hứa Tâm Dao nhìn sườn mặt yên tĩnh của A Đoàn, nhíu mày,
không
nhịn được mà hỏi "Tam muội mấy hôm nay
không
ra ngoài, có biết bên ngoài xảy ra chuyện gì
không?
không
thắc mắc vì sao Đại bá mẫu
không
cho muội ra ngoài sao?"
Cẩn thận thăm dò.
A Đoàn vẫn như cũ cúi đầu nhìn tách trà
nhỏ
trong tay, coi như
không
nghe lời Hứa Tâm Dao vừa
nói.
một
lúc lâu sau mới nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn Hứa Tâm Dao vẫn
đang
nhìn mình chằm chằm
nói"Muội nên biết cái gì? Muội
không
biết ở thư viện
đang
có tin đồn đầy trời, muội cũng
không
biết mẫu thân lo lắng muội nghĩ lung tung nên mới
không
cho muội ra ngoài."
"Nhị tỷ, tỷ nghĩ muội biết rồi hay là chưa biết đây?"
Bộ dạng bình tĩnh
không
dao động lại làm cho Hứa Tâm Dao mất bình tĩnh, nhanh chóng đứng dậy, mắt nháy nháy vài cái, miễn cưỡng cười
nói
"Hóa ra là tỷ lo thừa, còn tưởng muội muội
không
biết cái gì. Cũng đúng, muội muội thông minh, tất nhiên
đã
có cách giải quyết, tỷ về phòng trước."
Lời chưa
nói
hết
đã
ra ngoài, bộ dạng trốn tránh.
A Đoàn cũng
không
giữ, chỉ là khi Hứa Tâm Dao
đang
chuẩn bị bước ra khỏi phòng mới
nhẹ
nhàng
nói"Muội có cách giải quyết của muội, nhưng muội cũng muốn biết cách giải quyết của Nhị tỷ tỷ."
"Hay cũng có thể
nói, Nhị tỷ tỷ muốn dùng cách giải quyết ấy để đổi lấy cái gì?"
Hứa Tâm Dao
đang
bước chân ra khỏi phòng lập tức dừng lại, rất lâu sau vẫn chưa quay đầu lại.