Editor: An Nhiên
Cùng Trần thị dùng qua loa bữa cơm trưa, A Đoàn ở bên bà
nói
chuyện
một
chút liền đứng dậy hồi tiểu viện của mình, cũng
không
quên giờ ngọ thiện An Dương
sẽ
tới đây. Hôm nay trời
âm
trầm đến dọa người, từ xa nhìn lại
một
mảnh mây đen, gió thổi qua, ánh mắt có chút mơ màng. Khép khép áo choàng
trên
người, hơi hơi cúi đầu
đi
về phía trước.
Vẫn là phái người
đi
truyền lời, nếu An Dương vẫn
không
tự đến liền đừng tới nữa.
đi
qua
một
vườn hoa
nhỏ
rất nhanh liền đến sân của mình,
đi
vào liền phát
hiện
lá cây ngô đồng bay loạn khắp nơi,
trên
bệ cửa, phi lên ngói, khắp nơi đều là lá ngô đồng. Dừng bước, nhìn lá ngô đồng bị gió thổi về hướng Đông rồi lại Tây, mím mím môi, có chút đau lòng. Bán Đông thấy A Đoàn
không
động đậy, nhìn nhìn trời vội thúc giục " Tiểu thư, mau
đi
vào thôi, gió
thật
lớn, người
sẽ
bị cảm lạnh mất."
A Đoàn bình tĩnh nhìn thoáng qua lá ngô đồng, rũ mi mắt, gật đầu
đi
vào trong.
Quãng thời gian này thời tiết luôn mưa to từng trận, còn ngẫu nhiên xen lẫn gió lớn cùng mưa to.
Cũng
không
biết Thái Tử ca ca ở bên ngoài như thế nào rồi,có chỗ tránh mưa hay
không, đồ vật chống lạnh có mang đầy đủ?
Đầy bụng tâm
sự
bước vào sảnh chính, còn chưa ngẩng đầu liền nghe được tiếng Hứa Triệt Minh cà lơ phất phơ "Làm sao vậy? Cùng nương ăn bữa cơm trở về mặt liền cau có như trái cà thế kia, nương lại
nói
gì muội?" Trong miệng hỏi hành động có vẻ quan tâm nhưng
một
chút cũng
không
tích cực, ngồi
trên
ghế tay chống cằm, thảnh thơi lại lười nhác.
A Đoàn liếc Hứa Triệt Minh
một
cái, đem áo choàng đưa cho Bán Đông, lại để cho người
đi
vào cung truyền lời, nếu như công chúa
không
có tự mình đến, hôm nay liền
không
cần tới, sau đó mới nhìn Hứa Triệt Minh
nói
"Tại sao huynh lại trở về, hôm nay
không
huấn luyện?"
Ba huynh đệ giữa trưa đều
sẽ
không
về nhà dùng cơm, đại ca nhị ca ở tại thư viện, tam ca ở tại quân doanh. Cũng
không
có chức vị gì, tuổi tác còn
nhỏ, chính là
đi
theo huấn luyện,
đã
rất nhiều năm. Hứa Triệt Minh
không
có trả lời A Đoàn, khuôn mặt tươi cười thải mái ngày thường hôm nay lại thu hết, hơi khẽ cau mày, có chút cảm giác nặng nề.
A Đoàn nhướn mày, tam ca vô tâm vô phế
không
sợ trời
không
sợ đất cũng có phiền não sao? Lại gần tỏ vẻ hứng thú, tại
trên
ghế hơi hơi thò người ra, mắt to nhìn chằm chằm Hứa Triệt Minh "Làm sao vậy?"
nói
ra để muội vui vẻ vui vẻ chút nào ~
Ừm, bên môi cười tuyệt đối
không
phải sung sướиɠ khi thấy người gặp họa, tuyệt đối
không
phải!
Lần này đổi lại là Hứa Triệt Minh mắt trợn trắng, tức giận trực tiếp đưa tay đem A Đoàn
đang
sát vào mặt đẩy ra, chân mày như trước nhíu chặt, mím mím môi đột nhiên nhìn A Đoàn ánh mắt nghiêm túc hỏi "Muội
nói
thử xem, nếu như
hiện
tại ta
đi
nói
cho a nương biết ta muốn
đi
lính, nương có đồng ý
không?"
Nghe được
sự
tình thế nhưng lại là cái này, A Đoàn cũng thu lại ý cười, dừng
một
chút mới mở miệng "Làm sao có thể đột ngột như vậy?"
Kỳ
thật
người nhà cũng
đã
sớm có chuẩn bị, từ khi tam ca bước vào quân doanh
một
khắc kia đều
đã
có chuẩn bị. Tuy nhiên tất cả mọi người đều
không
có nhắc tới chuyện này, luôn nghĩ
hắn
còn
nhỏ,
đi
mộttrận là
một
trận. Tam ca
hiện
tại quả
thật
còn
nhỏ, tuy rằng từ
nhỏ
đã
đi
theo quân doanh huấn luyện, nhưng ca ca còn chưa tròn mười lăm tuổi đâu, còn chưa có chức quan gì cả.
Cũng chưa được
một
hai năm đâu, như thế nào
hiện
tại liền đề cập đến chuyện này?
Hứa Triệt Minh say sưa nhìn gió lớn bên ngoài.
"Ta
không
có
nói
đùa, ta quả
thật
muốn lập tức lên đường,
hiện
tại lên đường là thời cơ tốt nhất."
Con mắt thêm sâu, là bộ dạng nghiêm túc hiếm thấy.
A Đoàn nghiêng đầu nghĩ lại, gần đây giống như
không
phát sinh chuyện đặc biệt?" Thời cơ cái gì, như thế nào muội
một
chút tin đồn cũng
không
nghe được?"
Hứa Triệt Minh thở dài
một
hơi, chống đầu gối từ
trên
vị trí đứng lên,
đi
thong thả vài bước sau mới
nói"hắn
muốn trở lại."
"hắn?"
Hứa Triệt Minh giải thích "Muội tuy thường xuyên nhập cung, cái này là việc trong quân doanh, muội vẫn là
không
biết được như ta, Vệ Trường Hận muốn trở lại, nhiều nhất nửa tháng liền tới Kinh Thành, ta nghĩ,
không
quá ba ngày, Hoàng Thượng nhất định
sẽ
chiêu cáo thiên hạ, đến thời điểm đó
nóikhông
chừng còn có thể đích thân tới cổng thành
đi
nghênh tiếp."
Chăm chú nhìn chằm chằm A Đoàn, ánh mắt là tràn đầy hâm mộ và tình thế bắt buộc,
không
chút nào che giấu dã tâm của mình.
Vệ Trường Hận? A Đoàn cũng biết người này.
không
đúng, hẳn là tất cả mọi người đều biết người này. Phần lớn thiên hạ vừa mới yên ổn, biên cương vẫn chiến loạn
không
ngừng, thắng thua nửa nọ nửa kia. Vệ Trường Hận cũng
không
biết từ nơi nào xuất
hiện, bắt đầu chưa từng nghe qua cái tên này, giống như từ
trên
trời rơi xuống, ban đầu chỉ là binh lính
nhỏ, sau này từ từ lên thống lĩnh, phó soái, tướng quân.
Vài năm nay, chưa bao giờ có tin thua trận.
Hơn nữa
hắn
cũng chưa bao giờ hồi kinh, Hoàng Thượng hình như cũng
không
bắt buộc, ngay cả chiếu thư Phong tướng cũng là ngựa đưa
đi
,
hắn
căn bản là
không
có hồi kinh nhận. Người này nổi danh, đương nhiên rất nhiều người đều muốn biết
hắn
là ai, kết quả tra ra lại làm cho mọi người giật mình, cũng
không
phải là lúc trước
không
có phỏng đoán gia thế của võ tướng này, chỉ là
một
dân thường.
Bởi vì
hắn, mấy năm gần đây
không
biết bao nhiêu con em dân thường
đi
lính, đều muốn giống như
hắn, mai kia có thể thành rồng.
Tin đồn về
hắn
cũng rất nhiều, ngay cả nữ học trung
không
hỏi thế
sự
như A Đoàn cũng nghe rất nhiều, đều là
cô
nương khác
nói.
nói
hắn
tính tình quái gở, gϊếŧ người như ngóe, còn
nói
hắn
xấu vô cùng, xấu đến nỗi
không
giám gặp người, vẫn luôn mang mặt nạ hung tợn. Lúc ấy A Đoàn có chút
không
cho là đúng,
một
khi
đã
khinh thường, vì sao còn muốn
nói
về người khác?
Nhưng mà
thật
lòng rất bội phục người này,
một
người dân thường, có thể
không
đến 20 tuổi làm được cái thành tựu này, tương lai của
hắn
quả
thật
không
thể đo lường. Xem như những tin đồn kia là
sựthật, chờ
hắn
hồi kinh,
không
biết có bao nhiêu người trong lòng rục rịch, vì quyền vì thế, vì
hắn.
"hắn
làm sao có thể đột nhiên hồi kinh?
không
phải rất nhiều năm cũng chưa trở lại sao, hơn nữa cũng nghe
nói
cha mẹ
hắn
đều
không
ở đây?"
Hứa Triệt Minh còn chưa nghĩ tới vấn đề này, nghe được A Đoàn đặt vấn đề nghĩ ngợi xong lắc đầu "Cái này ta cũng chưa hỏi, khả năng là về đón Trung Thu? Muội
đã
quên? Còn có hai mươi ngày nữa là tới sinh thần của muội. Tuy rằng cha mẹ
không
ở đây,
hắn
đi
nhiều năm như vậy chưa có trở về, chắc luôn muốn bái tế
một
lần mới đúng."
"hiện
tại
hắn
cũng là áo gấm về nhà ( kiểu mang thành quả trở về quê hương ấy), cha mẹ
hắn
dưới suối vàng có biết, cũng
sẽ
vui mừng."
Suy đoán này A Đoàn cũng tiếp thu, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có nguyên nhân này. Đến cùng cũng
đã20 tuổi đầu, ở biên cương kia rét lạnh vài năm, cũng nên trở về nghỉ ngơi
một
chút. Sau đó nhìn Hứa Triệt Minh có chút đăm chiêu, nghĩ kĩ mới mở miệng "Cho nên huynh nghĩ thừa dịp Vệ Trường Hận hồi kinh, tại biên cương thiếu hụt người tài ba, muốn
đi
lên vị trí của
hắn?"
"Nhưng mà huynh đừng quên, Vệ Trường Hận có thành tựu của ngày hôm nay cũng phải mất mấy năm, cứ xem như huynh đến thay
hắn, nhưng mà biên cương vẫn chiến loạn
không
ngừng, muội cho là
hắn
trở về cũng
sẽ
không
ở lại
một
thời gian dài, nhiều nhất
một
hai năm
sẽ
trở về, khi đó huynh, so với
hiện
tại
không
khá hơn bao nhiêu."
"Danh tiếng của
hắn
quá nổi, khó mà qua được."
A Đoàn luôn luôn nghĩ gì là
nói, tuyệt đối
sẽ
không
bởi vì là người nhà liền ăn
nói
lung tung mù quáng tín nhiệm. Hứa Triệt Minh cười, rất hài lòng lời
nói
của A Đoàn, cái này chứng minh nàng quả
thậtnghiêm túc nghĩ tới, đây cũng là nguyên nhân muốn đến tìm A Đoàn
nói
chuyện này. Nếu như là đại ca nhị ca, cũng
sẽ
nghiêm túc phân tích, bất quá
sẽ
giữ lại giảng đạo
một
trận.
Cong khóe miệng cười có chút vô lại.
"Mọi người đều khinh thường quan hệ
đi
cửa sau, nhưng nếu có tài thật học
thật, ta lại có cửa sau, vì cái gì ta
không
thể
đi? Đường làm lính thẳng tắp trước mặt còn
không
đi, còn muốn
đi
học xoay nhị khúc?
không
đi
mới là người ngốc!"
"Hơn nữa trước giờ ta đều
không
có nghĩ tới muốn che lấp
hắn,
hắn
tại biên cương vài năm quân lính sớm
đã
ổn định,cho dù rời
đi
một
hai năm cũng
sẽ
không
tổn thất uy tín của
hắn. Ta muốn làm, chỉ là
hắn
lần nữa trở lại biên cương phía trước đứng vững gót chân, ta tòng quân, cũng
không
phải muốn phụ thuộc ai."
"Ta
không
phải Vệ Trường Hận thứ hai, ta chính là Hứa Triệt Minh."
Đây là lần đầu tiên A Đoàn nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của ca ca bất cần đời. Chớp chớp mắt cười "Nếu như huynh
đã
hùng hổ
nói
như vậy khẳng định như vậy, vậy
thì
vì sao còn muốn đến tìm muội? Trực tiếp
đi
tìm a nương
nói
thì
được rồi. Tuy rằng a nương
sẽ
luyến tiếc, nhưng mà cũng
sẽ
khôngngăn cản huynh thong thả mà
đi."
nói
rất là ung dung.
Mới vừa rồi còn rất có khí thế Hứa Triệt Minh chớp chớp mắt, sau đó chê cười tiến lên,
một
bộ dạng chân chó lấy lòng nhìn A Đoàn "Muội cũng biết nương khẳng định
sẽ
luyến tiếc, khẳng định
sẽ
dùng tuổi tác còn ta còn quá
nhỏ, đẩy lùi chuyện này đến 2 năm rồi
nói
tiếp. Đương nhiên, ta kiên định như vậy, nương cũng
không
thể ngăn cản, nhưng ta sợ nương khóc,
không
phải sao?"
Vừa
nói
một
bên đối với A Đoàn
không
ngừng nhướn mày, vẻ mặt muội hiểu mà phải
không.
A Đoàn quả
thật
hiểu, nhìn bộ dạng Hứa Triệt Minh lấy lòng,
không
hề bị xúc động lắc đầu,
không
chút do dự "không
cần!Muội
sẽ
không
đi
giúp huynh
nói
chuyện này, huynh nên từ bỏ ý định này
đi."
nóixong còn trịnh trọng gật đầu, cho thấy mình tuyệt đối
sẽ
không
đi
làm chuyện này.
"Vì cái gì!" Hứa Triệt Minh lập tức trừng lớn mắt lớn tiếng
nói.
"Chẳng lẽ huynh muốn nhìn muội
đi
từ giã, huynh
một
người ở nhà nhìn nương khóc a?"
không
chờ A Đoàn
nói
tiếp lại híp mắt uy hϊếp "Hay là
nói, muội
không
muốn rượu của lão nhị?"
Hắc, cái này là
không
cần
một
lời liền uy hϊếp đúng
không
? Ai lại nuông chiều huynh ấy thành cái tính khí này,
thật
đúng là! A Đoàn cũng trừng lớn mắt, lập tức đứng dậy, nặng nề vỗ
một
cái lên bàn
nhỏgiữa hai người "Ba!"
"Huynh còn muốn gì? Nam nhi tốt chí ở bốn phương, cho nên muội
không
ngăn cản huynh!"
"Bình gia trị quốc tề thiên hạ, những lời này muội
không
biết sao?"
"Huynh ngay cả nương cũng trị
không
được, huynh
nói
cái gì Bình gia,
nói
cái gì trị quốc,
nói
cái gì tề thiên hạ? Nếu như huynh
không
thể đem nương cam tâm tình nguyện để huynh
đi, chẳng sợ nương chỉ là có
một
điểm
không
nguyện ý, muội cũng
sẽ
không
cho huynh
đi
, muội trực tiếp bảo đại ca đem huynh cột vào trong nhà, muội muốn nhìn xem huynh chạy thế nào!"
Hứa Triệt Minh đơ như cái cây, hơi hơi ngửa đầu ngốc nghếch nhìn khí thế hung hăng của A Đoàn, nuốt nước miếng
một
cái, tiếp tục chân chó "Ta sai, ta
không
nên uy hϊếp muội, ngày mai ta
sẽ
đem rượu của lão nhị cho muội nhập cư trái phép
đi
lại, đừng tức giận a!" A Đoàn
không
hề bị kích động, mặt
không
chút thay đổi cúi đầu nhìn Hứa Triệt Minh.
Hứa Triệt Minh bĩu môi, lại
nói
có chút ủy khuất "Muội lại chẳng phải là
không
biết, ta
thật
sự
sợ nương khóc! Khi còn bé đem nương chọc cho nóng nảy rồi lại chọc nương khóc, nương khóc
một
hồi
thì
tốt rồi, ta lại bị phạt! Nương khóc
một
lần ta liền bị cha, đại ca, nhị ca ba người cùng nhau nhảy vào đánh
mộtlần."
"Tuy
nói
hiện
tại trưởng thành bọn họ cũng
sẽ
không
động thủ, nhưng mà ta nghĩ đến thôi liền theo phản xạ thấy đau..."
Càng
nói
càng đáng thương, càng
nói
càng ủy khuất, hốc mắt
đã
có chút phiếm hồng. A Đoàn vẫn là
không
hề bị lung lay, thậm chí hai tay ôm ngực, thong dong nhì, mắt cười, tựa như xem xiếc khỉ. Hứa Triệt Minh khóe miệng run rẫy cũng
không
giả bộ tiếp được, thu hồi ủy khuất, lại suy nghĩ
một
biện pháp khác.
“ Hay là, ta
đi
nói, muội ở bên cạnh giúp ta
nói
một
vài câu tốt
đi?"
Cái này còn có thể, bản thân cũng
không
hi vọng nương khóc, dù sao sớm muộn cũng có ngày này, liền gật đầu.
Nhìn thấy A Đoàn gật đầu, Hứa Triệt Minh lập tức từ
trên
ghế nhảy lên, trực tiếp kéo cổ tayA Đoàn muốn
đi
ra ngoài, A Đoàn vội vàng tránh khỏi "Huynh gấp cái gì? Buổi tối cùng nương cơm nước xong rồi
nói, muội còn muốn chờ An Dương, cũng
không
biết nàng đến cùng có tới hay
không." Hứa Triệt Minh lúc này cũng
không
dám đắc tội A Đoàn, nàng
nói
cái gì
thì
chính là cái đó, kiềm chế lại nóng vội gật đầu, chờ buổi tối tới.