*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nếu chỉ
yêu
ngựa thôi
thì
đã
đành, trời sinh công chúa lại cứ
không
chịu thua bao giờ.
Năm ấy lúc mười tuổi, Thánh Thượng từng vấn an Dương công chúa có mong muốn gì. Mọi người đều tưởng, công chúa sinh ra cái gì cũng
không
thiếu, tự nhiên cũng
không
nghĩ được nàng
sẽ
muốn cái gì, đơn giản lại là ngựa. Cũng đúng, bất quá
không
phải ngựa, mà là muốn cùng nam tử trong quân doanh đua ngựa. Nha đầu 10 tuổi nghịch ngợm, muốn cùng nam tử trong quân doanh đua ngựa. Còn đặc biệt
yêu
cầu, tuyệt đối
không
thể nhường, tất cả dụng hết toàn lực.
Lúc ấy Thánh Thượng liền cười, cũng thỏa mãn
yêu
cầu của nàng.
Kết quả đương nhiên là thua thảm thiết, nàng chạy đua được
một
phần ba đường
thì
người kia
đã
đứng tại điểm cuối đầu kia nhìn xa.
Việc này cũng chỉ làm trò cười
một
lần, công chúa tuổi còn
nhỏ, ai cũng
không
đem việc này là
thật. Kết quả năm thứ hai sinh nhật An Dương công chúa lại tới nữa, vẫn là
yêu
cầu đua ngựa, vẫn là cùng
một
người năm trước. A, lần này thành tích tốt hơn
một
chút, lần này giống như trước thua, cùng
một
khoảng cách cùng là
một
con ngựa, lần này chạy
một
nửa.
Hôm nay lại là sinh thần của An Dương,
không
ngoài dựa đoán của mọi người, quả nhiên lại là đua ngựa.
"Đó là Thái Tử phi tương lai, Hoàng Thượng miệng vàng lời ngọc chỉ hôn, chỉ cần Hứa gia
không
xảy ra chuyện, môn thân này là tuyệt đối trốn
không
thoát. Còn chưa có minh xác hạ chỉ,
trên
cơ bản
đã
là chiêu cáo thiên hạ, Hứa tam
cô
nương này từ
nhỏ
lớn lên ở trong cung lúc năm tuổi mới về nhà."
"Mấy năm nay vẫn cùng An Dương công chúa như hình với bóng, nhiều nhất cách hai ngày Hoàng Hậu nương nương liền triệu nàng tiến cung làm bạn."
Lúc vừa
nói
xong, vị kia hoàn toàn ngốc, hơi hơi há mồm, ước chừng ngốc, dường như là bị dạo cho ngốc hơn. Bất đắc dĩ lắc đầu "Thôi, phương diện của nàng ấy cũng
không
phải là chúng ta có thể tiếp xúc được, ngươi chỉ cần nhớ
rõ, đừng đắc tội nàng ấy là được. Đây chính là kim chi ngọc diệp,
không
giống chúng ta đâu."
Xe ngựa dừng lại, viện trưởng
đã
đứng đón. Xuống xe trước là hai
cô
nương cười tủm tỉm, cung trang màu nhạt mặc y hệt nhau, thậm chí ngay cả búi tóc trâm gài tóc cũng giống nhau, ngoại trừ dung mạo có chút khác, xa xa nhìn
sẽ
tưởng rằng là song sinh. Hai người xuống xe nhìn
trên
sân, đứng ngang nhau.
"Viện trưởng ngày tốt."
Ai ngờ quay đầu nhìn lên, phát
hiện
A Đoàn kinh ngạc nhìn mình, đôi mắt vô thần,
đã
sớm
không
biết hồn bay đâu mất, quần áo cũng
không
thay. Mày liễu dựng lên, trực tiếp giậm chân
đi
qua, đè lại hai vai lay động "Tỉnh tỉnh, có cháy!"
A Đoàn trực tiếp đưa tay đập rớt móng vuốt của An Dương.
"Mỗi lần đều là có cháy, ngươi
không
thể thay lời khác?"
Chậm rì rì đứng dậy thay quần áo.
Cười rất là bình tĩnh, An Dương lại cảm thấy hơi run rẩy, cái lưng
nhỏ
dựng thẳng tắp lập tức sửa miệng "Ta làm gì có ca ca? Mẫu hậu chỉ sinh
một
mình ta thôi!" Đuôi mày A Đoàn thoáng nhướn lên, giật mình gật đầu, rồi sau đó quay đầu tiếp tục nhìn mình
trên
gương đồng,
trên
mặt, bình tĩnh như nước lặng.