Chương 40

" Ngọc bội?" A Đoàn ngây cả người, trực tiếp hỏi lại " Vì sao lại muốn đưa lại cho muội ngọc bội này?" Tuy rằng a nương

nói

khối ngọc bội kia

đã

từng là của mình, nhưng mà

hiện

tại chủ nhân cũng

không

phải mình nha. Đôi mắt to đen lung liếng nhìn qua, ánh mắt trong veo.

Ngô Đồng rủ mi mắt xuống, khụ

một

tiếng, có chút khô khốc, sau lưng tay nắm chặt chưa từng buông lỏng.

"

không

phải muội

nói, muội cũng rất thích khối ngọc bội kia sao....""

Trong thâm tâm, Ngô Đồng cũng

không

hi vọng A Đoàn đem ngọc bội lấy lại. Khối ngọc bội này đối với Ngô Đồng mà

nói, phía sau

ẩn

chứa ý nghĩa quá tàn khốc, tàn khốc đến nỗi nghĩ đến thôi cũng phí công. Chỉ là chủ nhân của ngọc bội kia là A Đoàn, tuy rằng bản thân nàng

không

cho là vậy.

sẽ

không

đem ý nguyện của mình đặt lên người A Đoàn, nếu nàng vẫn thích như trong lời

nói.....

A Đoàn cùng Ngô Đồng chung sống mấy năm nay, có lúc theo trực giác

sẽ

có thể biết

hắn

vui hay

không

vui.

Giống như

hiện

tại, sắc mặt Thái tử ca ca nhu hòa mặt mày như họa, nhưng mà A Đoạn lại cảm giác được

hắn

không

muốn.

Đúng vậy,

không

muốn.

Miệng vểnh lên, lại hỏi " Chẳng lẽ Thái tử ca ca muốn đem ngọc bội giữ lại cho tỷ tỷ xinh đẹp kia?" Vừa ngừng lại nước mắt như viên ngọc

nhỏ

muốn tuôn ra tới nơi, chỉ cần Ngô Đồng dám

không

trả lời,

sẽ

lập tức khóc.

Bất đắc dĩ cười

nhẹ, nắm đấm căng thẳng liền thả lỏng. Chính mình

một

lòng

một

dạ rối rắm như là chờ phán quyết, kết quả đổi lấy là

không

biết nên khóc hay cười. Mềm lòng nhéo

nhẹ

lên chóp mũi

nhỏ

của A Đoàn, tiểu nha đầu ghen tị, ăn dấm với "" chính mình"".

A Đoàn

đang

không

vui, làm gì còn tâm tư chơi đùa! Cho dù Thái tử ca ca

đang

cười rất đẹp cũng

không

được!

Khuôn mặt

nhỏ

nhắn làm bộ mặt hung dữ "" Chính huynh

nói, muốn hỏi gì liền hỏi,

hiện

tại ma trả lời,

không

được cười!""

Lắc đầu, vẫn

không

nhịn được cười ""

không

phải giữ lại cho tỷ tỷ xinh đẹp""

Lại

không

nói

ngọc bội kia rốt cuộc lấy lại để làm gì, tuy vậy A Đoàn rất hài lòng. Bởi vì trước giờ Thái tử ca ca đều

nói

chuyện giữ lời,

hắn

sẽ

không

nói

dối. Về phần nguyên nhân đến cùng vì sao,

đã

ném qua bỏ

đi,

sẽ

chờ khi trưởng thành rồi biết, nước mắt muốn chảy ra lập tức

đã

thu trở về.

Vừa định vênh váo

nói

vài câu, kết quả bụng đột nhiên phát ra

âm

thanh.

A Đoàn nhướn mày, trực tiếp ấn bụng

nhỏ

của mình.

" Muội đói bụng......""

" Ha ha ha." Ngô Đồng

không

thể kìm nén cười ra tiếng, kéo A Đoàn vào trong ngực xoa nắn giày vò.

Nha đầu ngoan như vậy, sao có thể buông tay được.

Hai người trở lại chính sảnh

thì

một

mặt cười tươi như hoa,

một

mặt nhu hòa sủng nịnh, liếc mắt

một

cái liền biết bầu

không

khí rất tốt. Điều này làm cho tâm tình chờ đợi của Trần thị cùng ba huynh đệ buông lỏng xuống. Tuy rằng A Đoàn tự

nói

nguyên nhân nhưng bọn họ

không

tin, khẳng định là Thái tử có nguyên do khác.

Lại

không

dám hỏi trực tiếp,

hiện

tại nhìn thấy bọn họ hòa hợp, cũng buông lỏng tâm tình. Trần thị sửa sang xong tâm trạng, tiến lên cười tiếp đón hai người ngồi vào vị trí dùng cơm, A Đoàn

đi

theo Trần thị về lại bàn tiệc,

không

nhìn đến nhị tỷ tỷ, ngay cả đại tỷ tỷ cũng

không

quan tâm. Hứa Tiêu Nhiên vẫn chú ý động tĩnh của A Đoàn, cứ tưởng rằng nàng

sẽ

hỏi, ngay cả cách viện cớ cũng

đã

nghĩ xong.

Nhưng mà A Đoàn nhìn

một

cái rồi tiếp tục cùng nương

nói

chuyện, căn bản

không

có ý muốn hỏi.

Thấy thế, cũng

không

để ý nữa, xoay người

đi

đến bên cạnh đại lão gia ở bên kia bàn tiệc.

A Đoàn còn

nhỏ

không

thể uống rượu, các nô tài tâm phúc đều biết. Lấy nước thay rượu, xếp thành hàng

đi

tới chúc mừng A Đoàn, bắt đầu từ lão gia nô,

nói

ra lai lịch tuổi tác với A Đoàn, cứ như vậy thẳng

một

đường tới cuối, mất nửa canh giờ.

trên

vũ đài

đã

bắt đầu khởi xướng hát hò, là thời điểm A Đoàn đại náo thiên cung, khắp nơi đều náo nhiệt bầu

không

khí, Ngô Đồng như có như

không

liếc mắt nhìn A Đoàn bên kia

một

cái, thấy nàng cười vui vẻ, nhớ tới nàng vừa rồi ní đói bụng, nhướn mày muốn đứng dậy lị bị Hứa Tiêu Nhiên ở bên cạnh đè xuống bả vai.

" Thái tử

không

cần lo lắng, nương

đã

cho nàng ấy ăn rất nhiều thức ăn,

sẽ

không

làm A Đoàn đói bụng.""

không

chỉ mỗi Ngô Đồng để ý A Đoàn, bên này thời điểm ấy Hứa Tiêu Nhiên cũng chú ý đến động tĩnh của A Đoàn. Ngô Đồng gật đầu, nhìn thoáng qua nụ cười nhạt của Hứa Tiêu Nhiên, vẻ mặt ảm đạm

không

rõ.

Dùng qua bữa cơm chờ A Đoàn cùng Trần thị

nói

đủ lâu, Ngô Đồng mới dẫn nàng

đi

bãi tập ngựa.

Bãi tập ngựa này từng là biệt uyển của tiền triều hoàng gia trước, chỉ có người của hoàng tộc mới được đến nhưng là đến săn bắn. Khi hoàng thượng chấp chính nơi này liền mở rộng, mọi người ai cũng có thể đến. Hôm nay Thái tử muốn tới đây nên sớm

đã

biết tin tức,

thật

sớm đem người ngoài dọn sạch, làm tâm trạng Thái tử có thể thả lỏng.

Xuống xe ngựa, Ngô Đồng cùng người quản lý bãi tập

nói

chuyện, A Đoàn hoan hô vỗ tay

một

cái rồi chạy vội ra bên ngoài.

thật

lớn!

hiện

tại

đã

là giữa thu, dưới đất đều là lá cây khô vàng, liếc mắt nhìn nhìn đồng cỏ, có vẻ trống trải mênh mông. Nhưng mà A Đoàn lần đầu tiên nhìn thấy cảnh sắc như vậy, ở tong cung quen nhìn cảnh sắc phồn hoa, đột nhiên nhìn thấy loại

không

khí thê lương, cảm thấy lạ.

Chỗ này chạy đến chỗ kia sờ, sờ đến khi tiếng cười như chuông bạc cất lên.

Gió thu

nhẹ

nhàng, thổi loạn vạt áo Ngô Đồng, tóc A Đoàn cũng bị thổi rối bời, vậy mà nàng còn cười vui vẻ, chơi hăng say, thoạt nhìn giống nha đầu bị ngốc. Phất tay đáp lời cho hạ nhân

đi

xuống, khoanh tay lẳng lặng nhìn A Đoàn, nhìn nàng cười, nhìn mặt nàng, đột nhiên nghĩ tới bộ dạng nàng khi lớn lên.

Nghĩ tới đại hôn khi vừa vén khăn voan đỏ, khi ngượng ngùng cười.

Đều

nói

tân nương tử là lả thời khắc đẹp nhất cả đời của nữ tử. A Đoàn cũng vậy. Tân hôn là lúc A Đoàn, là nàng khi lớn lên khi sống trong thời kỳ vừa tối vừa sáng, dù cho

đã

đi

theo mẫu hậu học nhiều năm như vậy, vẫn còn giữ nét khờ dại tươi sáng. Chỉ là khi đó mình là thiếu niên tự cao, Hoàng Hậu ngưỡng mộ trong lòng mình cho rằng đấy là điều đương nhiên.

Cũng

không

phải

không

quý trọng, chỉ là

không

đáp lại nàng

thật

nhiều, chỉ cảm thấy, nên như thế.

Khi động phòng uyển chuyển hầu hạ, phòng Hồng Tụ thêm hương, đem tĩnh lặng triền miên tràn đầy

yêu

thương, tình cảnh này cũng chưa bao giờ quên, khắc cốt ghi tâm. Đó là hồi ức nửa đời sau nhớ lại, A Đoàn

đã

đi

rồi, bản thân lại cảm thấy nàng vẫn còn bên cạnh, càng nghĩ, chỉ có ký ức tốt đẹp nhất, đau lòng đến động lòng người.

không

nghĩ tới, chính mình sai rồi. Trong trí nhớ nụ cười yếu ớt kia, cũng

không

phải thời điểm nàng thoải mái nhất. Vừa vén khăn voan, ngoại trừ nàng ngượng ngùng, đáy mắt còn có chờ đợi, bất an, run nhè

nhẹ.

A Đoàn, cũng có lúc cười to vui vẻ, chỉ là mình bỏ lỡ, kiếp này mới có thể nhìn thấy.

A Đoàn giống như ngựa non thoát cương điên

một

trận mới dừng lại, sau đó trực tiếp đặt mông ngồi

trên

mặt đất,

không

ngừng thở dốc, khuôn mặt

nhỏ

nhắn đỏ rực, còn

đang

không

ngừng cười. Nghỉ

một

hồi chớp chớp mắt, Thái tử ca ca đâu? Suy nghĩ đến đây, tay

đã

chống dưới đất muốn đứng dây.

Kết quả vừa động

một

chút, kinh ngạc nhìn đột nhiên vó ngựa màu đen xuất

hiện. Khẽ nhếch miệng chậm rãi ngẩng đầu, là

một

tuấn mã toàn thân ngăm đen, thấy A Đoàn nhìn nó, ngửa đầu phát ra tiếng phì phì trong mũi, vó ngựa cũng nâng lên. A Đoàn ngây khuôn mặt

nhỏ, từ từ chuyển mông mình về phía sau...

" Ha."" Phía

trên

truyền đến tiếng cười khẽ.

"Thái Tử ca ca!" Bĩu môi

một

cái dáng vẻ tủi thân, con ngựa này

thật

lớn

thật

là dọa người, so sánh với An Dương Tiểu Hồng

một

chút cũng

không

giống!

Tiểu Hồng vừa xinh xắn vừa ngoan, lấy can đảm

đi

sờ đầu nó lúc

thì

nó có thể thẹn thùng, còn có thể trốn sau người khác. Dáng vẻ

không

giống như con ngựa này, nhìn

một

cái có thể thấy cơ bắp mạnh mẽ, nếu con ngựa này đạp người mình, nhất định

sẽ

đạp thành bánh thịt. Nghĩ tới điều này, khuôn mặt

nhỏ

nhắn vẫn như trước, chỉ là yên lặng tăng nhanh tốc độ lùi về sau.

Ngô Đồng nhìn A Đoàn sợ thành như vậy còn cố giả vờ bình tĩnh, hoàn toàn bị lấy lòng, ở

trên

ngựa cười to. Kéo dây cương,

một

cái xoay người liền từ

trên

ngựa nhảy xuống, vỗ vỗ đầu ngựa

đi

tới chỗ A Đoàn

đang



thật

xa, đưa tay bóp bóp mặt nàng.

" Muốn cưỡi

không?"

Tầm mắt A Đoàn thủy chung

không

rời khỏi tuấn mã, nghe vậy thành

thật

lắc đầu "

không

dám."

không

phải

không

muốn cưỡi, mà là

không

dám cưỡi. Nếu

đã

không

phải

không

muốn, vậy

thì

tốt rồi.

Chống đầu gối đứng dậy, cũng đem A Đoàn từ mặt đất kéo dậy, A Đoàn đứng lên nháy mắt liền trốn sau lưng Ngô Đồng. Ngô Đồng đưa tay xoa xoa đầu nàng, thoáng dùng sức lôi kéo nàng

đi

tới tuấn mã bên cạnh. Sờ đầu ngựa cúi đầu nhìn A Đoàn giới thiệu " Đây là A Mặc, là bạn của ta, khi 8 tuổi phụ hoàng

đã

đưa cho ta"

Nghe được Ngô Đồng gọi tên nó, đầu ngựa ngửa lên, lại

một

lần phát ra tiếng phì phì trong mũi, sau đó cúi đầu, cọ và lòng bàn tay Ngô Đồng.

A Đoàn cẩn thận thăm dò, nhìn A Mặc khai hỏa mũi lại muốn trốn về, nhưng nhìn thấy bộ dạng nó cọ vào tay Ngô Đồng, vừa mới còn hung dữ, lúc này lại thây đổi ngoan ngoãn như vậy.

" Bạn?"

" Đúng vậy, lúc đến bên cạnh ta nó vẫn là ngựa non, chưa thành niên lại dã tính khó thuần, ta hao tốn

thật

nhiều thời gian mới thuần được nó. Nó ở bên ta lớn lên, mấy năm nay mỗi khi săn bắn, đều là nó ở bên ta.""

Toàn thân A Mặc tối đen lại là bảo mã tốt nhất (BMW), phụ thân nó là Mã Vương

trên

thảo nguyên xa xôi. Tuy rằng lúc đưa đến bên cạnh Ngô Đồng nó còn là ngựa non, lại so với ngựa non bình thường hung dữ hơn nhiều. Lúc ấy Ngô Đồng tuổi cũng

nhỏ, quả

thật

hao tốn nhiều thời gian mới chiếm được lòng tin của nó.

nói

xong cũng mặc kệ A Đoàn ngây người, hai tay ôm lấy, trực tiếp dùng sức, đem A Đoàn ôm lên lưng ngựa.

A Đoàn chợt bị ôm lên ngựa, hoảng hốt sợ hãi, đúng lúc A Mặc tung vó, khí lực rất lớn, A Mặc

không

thoải mái lắc đầu, thân mình cũng run run, tưởng rằng đem A Đoàn hẩy xuống. A Đoàn còn

không

kịp kinh hãi, Ngô Đồng vỗ vỗ thân A Mặc liền an tĩnh lại, tuy rằng vẫn

không

thoải mái lắc đầu.

Xoay người lên ngựa.

Hai tay giữ chặt dây cương đem A Đoàn ôm vào trong ngực. Khom người cằm dựa vào bả vai A Đoàn, cảm thấy nàng hơi run, thấp giọng trấn an "

không

phải sợ, có ta ở đây."" Ôn hòa hô hấp bên tai, A Đoàn nghiêng đầu nhìn ánh mắt Ngô Đồng, bình tĩnh nhìn

một

hồi lâu, chậm rãi buông lỏng tay ra.

"

thật

ngoan" Cúi đầu hôn hai má A Đoàn.

Lại ngẩng đầu hăng hái, híp đôi mắt ngẩng đầu nhìn về phía xa.

" Ngồi yên.""

Hai chân thúc vào bụng ngựa, roi giương lên, A Mặc chi nâng cao người mình

một

cái, sau đó nhanh chóng chạy.

Hai bên cảnh sắc

không

ngừng lui về phía sau, tầm mắt A Đoàn có chút trôi nổi nhìn

không

rõ, A Mặc chạy

thật

nhanh. Mỗi khi xóc nảy đều làm cho A Đoàn tưởng mình

sẽ

rơi xuống, nhưng mà lúc ấy hai bên cánh tay cùng l*иg ngực sau lưng

sẽ

đem nàng che chở chặt chẽ.

không

phải sợ, có ta ở đây.

A Đoàn hơi hơi ngửa đầu nhìn giống như mặt trời ngày càng gần, đột nhiên bay qua

một

đám chim nhạn. A Mặc giống như càng thêm hưng phấn,

không

cần Ngô Đồng vung roi liền tự mình đẩy nhanh tốc độ, giống như muốn vượt qua chim nhạn vậy. Từ đầu A Đoàn lên ngựa vẫn mím chặt môi giờ chậm rãi buông lỏng ra, thậm chí nhắm mắt cảm nhận tốc độ của gió.

An Dương, ta cũng thích cưỡi ngựa.