Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chân Mệnh Hoàng Hậu

Chương 39

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: huyetsacthiensu

Muốn miếng ngọc bội này là bởi vì muốn cùng

hắn



một

chút liên quan, bây giờ lại bị người mình luôn nhớ nhung lạnh nhạt đòi lại. Hứa Tâm Dao

không

biết miêu tả tâm trạng của mình thế nào, toàn thân như tiến vào hầm băng, rét lạnh thấu xương, cả người cứng ngắc.

Trong nhất thời

không

có bất kỳ động tác nào.

Trần thi cũng ngây ngốc,

không

biết vì sao mọi chuyện lại trở thành như thế này? Miếng ngọc bội này tuy rằng trước đây được tìm cho A Đoàn, nhưng mà nàng

không

đeo, hơn nữa nàng cũng có miếng tốt hơn. Thân là mẹ ruột, tất nhiên có quyền xử lý đồ vật của A Đoàn, chỉ là

một

miếng ngọc bội

không

cần nữa, vì sao Thái Tử lại tức giận lớn như vậy?

Nhìn về phía A Đoàn, A Đoàn túm lấy tay Thái Tử, cúi đầu, làm như

không

thấy những chuyện

đang

xảy ra…

Cho dù A Đoàn cùng mình thời gian ở chung

không

dài, nhưng mà đây là con

gái

của mình, Trần thị tin rằng A Đoàn

không

phải là người thờ ơ đối với người nhà

đang

gặp chuyện

không

may, tất nhiên phải có nguyên nhân gì đấy mà mình

không

biết. Nhưng mà nhìn Hứa Tâm Dao bộ dáng đáng thương, dù sao cũng là mình cho nàng.

Lên tiếng, ăn ngay

nói

thật,

“Ngọc bội kia là ta cho nàng.”

nói

xong nghi ngờ nhìn về phía Ngô Đồng, ba huynh đệ cũng

không

biết vì sao

hắn

lại tức giận. Ngược lại, hôm nay Hứa Tĩnh Ngữ lại thành

thật

đứng ở

một

bên

không

làm cái gì nhiễu loạn. Rất vất vả mới được bỏ cấm túc nên sống yên ổn vài ngày, hơn nữa, hôm nay bản thân

không

cần làm cái gì, đồ ngốc Hứa Tâm Dao có thể tự tìm chết.

Chỉ cần chờ xem kịch vui là được.

Ngô Đồng mặt vẫn

không

chút thay đổi nhìn Hứa Tâm Dao, tay cũng

không

rút về. Lúc này nghe được lời của Trần thị, thu tay xoay người lại, vừa muốn lên tiếng lại bị A Đoàn cướp lời.

“Là ta!”

“Bởi vì lần trước ta thấy miếng ngọc bội

thật

đẹp, trở về

nói

với Thái Tử ca ca vài câu.”

A Đoàn nắm chặt tay Ngô Đồng, lớn tiếng

nói. Cắn cắn môi, hô hấp cũng trở nên dồn dập, nhìn về phía Hứa Tâm Dao. “Nhị tỷ, là ta

không

tốt, chỉ tại ta cảm thấy ngọc bội quá đẹp, mẫu thân

không

nói

với ta

đã

cho ngươi, tâm trạng có chút

không

tốt, oán trách vài câu, tỷ

không

nên tức giân được

không?”

Ngô Đồng cúi đầu, tay của mình cũng bị A Đoàn nắm đỏ.

Cúi người ôm người lên úp mặt vào trước ngực, đưa tay đè cái đầu

không

nghe lời lại,

không

muốn nàng nhin những chuyện

đang

xảy ra. Đối với nghi ngờ của mọi người, từng câu từng từ

nói



ràng “Đồ vật của A Đoàn, cho dù

không

cần nữa, cũng

không

phải ai cũng có thể lấy, phu nhân hãy nhớ



điều này.”

nói

xong

không

nhìn mọi người

đang

có vẻ mặt khác nhau, quay đầu nhìn về phía Giang Vạn Lí. Giang Vạn Lí ngầm hiểu, tiến lên

đi

tới trước mặt Hứa Tâm Dao, cũng

không

nói

lời nào, chỉ lấy khăn tay ra để

trên

tay, sau đó hai tay hướng lên trước, chờ Hứa Tâm Dao tự mình tháo ngọc bội xuống.

Hứa Tâm Dao tò mò nhìn vào cổ mình, vẫn

không

tha. Dù vậy, vẫn

không

nghĩ ra nên làm như thế nào? Nhìn về phía đại bá mẫu vừa lên tiếng cầu cứu, nhưng mà Trần thi

đã

cúi đầu.

Vừa rồi lên tiếng, chỉ vì thấy miếng ngọc bội kia đúng là do mình cho. Chỉ để chứng minh điều này, những cái khác Trần thị

sẽ

không

nhúng tay vào. Ba huynh đệ ở bên cạnh, thậm chí Đại bá phụ, phụ thân mình, tất cả đều bàng quang, rũ mắt

không

nhìn mình.

Ngoại trừ Hứa Tĩnh Ngữ.

Hứa Tâm Dao

không

cần nghĩ cũng biết, ánh mắt của nàng ta có gì tốt chứ?

Đương nhiên là xem kịch vui.

Cắn chặt môi dưới để nước mắt

không

chảy ra, chậm rãi tháo ngọc bội đặt lên phía

trên

khăn gấm. Giang Vạn Lí cẩn thận bọc kỹ lại, hai tay dâng lên cho Ngô Đồng. Ngô Đồng

không

nhận lấy, cúi đầu nhìn A Đoàn, A Đoàn

đã

không

đấu tranh nữa, ghé vào

trên

người

hắn

không

nói, mắt trừng to

không

biết

đang

nghĩ cái gì.

Ngẩng đầu nhìn mọi người còn

đang

im lặng.

Ôm A Đoàn cong người xuống.

“Hôm nay là ta

không

đúng, quấy rầy cả nhà

đang

vui vẻ, phu nhân

không

nên để ở trong lòng.

Thái Tử

đang

giải thích? Thậm chí còn khom người sao?! Nhận thức được điều này, Trần thị ngây ngốc tại chỗ. Ngoại trừ Hoàng thượng, Hoàng hậu, sợ là

không

có mấy người được hưởng thụ

sự

đối xử như này đâu. Bận rộn muốn đứng lên

nói

không

cần, Ngô Đồng lại lui về sau

một

bước

nhỏ, cúi đầu nhìn A Đoàn trong ngực.

“Ta đưa nàng về phòng trò chuyện, đến lúc ăn cơm

thì

đi

ra.”

nói

xong

thì

xoay người rời

đi, Giang Vạn Lí vội vàng đuổi theo, để lại mọi người với những sắc mặt khác nhau.

Cả đường

không

nói

chuyện

đi

tới phòng của A Đoàn, Giang Vạn Lí chờ hai người vào phòng

thì

lập tức lui ra đóng cửa phòng, đứng canh ở cửa.

Đặt A Đoàn ngồi ở

trên

ghế, hai người mắt to trừng mắ

nhỏ.

“Nàng vì sao lại

nói

dối?”

“Ca ca vì sao lại xin lỗi?”

Hai người cùng lúc đặt câu hỏi.

Nếu là trước đây, mỗi lần Ngô Đồng lẳng lặng nhìn A Đoàn,

không

cần tức giận, nàng cũng

sẽ

rất nhanh khai báo ra. Lần này lại khác, A Đoàn trừng mắt nhìn Ngô Đồng ngồi đối diện, khuôn mặt

nhỏ

nhắn

không

chịu khuất phục. Vậy mà lần này lại là Ngô Đồng đầu hàng trước, ngồi xổm xuống trước mặt A Đoàn, hơi ngửa đầu nhìn nàng,

Đưa tay sửa sang tóc trước trán nàng.

”Bọn họ là người nhà của nàng, ta đương nhiên phải tôn trọng, là do ta

không

đúng trước, nhận sai

thì

sao chứ?”

A Đoàn

không

ngốc, làm sao có thể

không

đoán ra nguyên nhân này chứ.

“Nhưng mà



ràng muội

đã

nói, là lỗi của muội, vì sao huynh còn muốn thừa nhận chứ?”

Chính là vì ấn tượng đối với miếng ngọc bội này rất sâu, nên A Đoàn biết miếng ngọc bội này quan trọng với Thái Tử ca ca như thế nào, lại được đeo ở

trên

người nhị tỷ! Khi đó muốn trở về, hoặc là do tư tâm hoặc là bởi vì tỷ tỷ xinh đẹp

trên

bức tranh kia, dù sao cũng

thật

sự

muốn trở về.

Nhưng mà mẫu thân

đã

nói, là nàng cho.

Muốn hỏi nhưng

không

dám hỏi, lại sợ Thái Tử ca ca biết miếng ngọc bội kia ở trong tay nhi tỷ. Trong lòng cũng cầu mong may mắn, mình về nhà cũng

không

gặp được nàng, cho dù Thái Tử ca ca đến chơi cùng mình, chắc

một

lần cũng

sẽ

không

gặp đâu. Sinh nhật năm trước của mình, nhị tỷ cũng

không

tới.

Thầm mong may mắn như vậy, nhưng lại quên mất!

Thầm oán mình mỗi ngày chỉ lo chơi,

sự

việc quan trọng như vậy cũng có thể quên!

“Cho nên vẫn là câu hỏi kia, vì sao nàng lại

nói

dối?”

Ngay lúc đó, trừ lúc ban đầu Ngô Đồng tức giận về sau mặt vẫn

không

thay đổi, ai cũng biết

hắn

không

vui nhưng cũng

không

nghĩ đến cái khác. Nhưng mà A Đoàn

không

như vậy, lúc ấy A Đoàn vẫn lôi kéo tay Ngô Đồng, biết



cảm xúc của Ngô Đồng thay đổi lớn như thế nào.

Khóc nức nở “Lúc ấy Thái Tử ca ca

đang

run, muội cầm lấy tay huynh, huynh vẫn run.”

“Là muội

không

đúng, nê

nói

cho huynh ngay từ đầu, muội cũng biết nhị tỷ

không

phải vị tỷ tỷ xinh đẹp

trên

bức tranh, nhưng mà miếng ngọc bội kia là do phụ thân làm cho muội, muội cũng

không

biết vì sao Thái Tử ca ca lại vẽ lên bức tranh, muội còn nghĩ có phải là hai miếng ngọc bội giống nhau như đúc

không.”

Vừa

nói

vừa khóc.

“Tuy rằng

nói

dối nhưng là muội

không

đúng, nếu như muội với huynh sớm

một

chút, chuyện ngày hôm nay

sẽ

không

xảy ra.”

“Mẫu thân

sẽ

không

tức giận, các ca ca

sẽ

không

hiểu lầm huynh, đều là lỗi của muội.”

“không

khóc.” Ngô Đồng đứng dậy ôm A Đoàn vào trong ngực mình.

Tiểu nha đầu ghé vào ngực mình, thở

không

ra hơi, rất ủy khuất, làm Ngô Đồng đau lòng lại bất đắc dĩ. Đau lòng vì nàng hiểu chuyện, bất đắc dĩ vì còn

nhỏ

như vậy mà luôn ôm mọi chuyện vào người mình.

“Hôm nay nàng là Tiểu Thọ tinh, khóc như con mèo như vậy, người bên ngoài

sẽ

cười nàng.”

A Đoàn

không

để ý tới, vẫn

không

ngừng khóc.

nhẹ

nhàng vỗ lưng A Đoàn, hi vọng nàng dễ chịu

một

chút.

“Hôm nay nàng

nói

như vậy, nếu mẫu thân nàng tưởng

thật

thì

làm sao? Nhỡ người tức giận cho rằng nàng

không

hiểu chuyện, các ca ca của nàng cũng vậy

thì

nàng

sẽ

làm như thế nào?”

“Còn có nhị tỷ nàng, về sau nàng làm sao đối mặt được với nàng ta đây?”

“Mẫu thân

sẽ

không

trách muội, các ca ca cũng

sẽ

không!” A Đoàn ngẩng mạnh đầu,

không

chút do dự

nói.

Ngô Đồng tất nhiên biết điều này, chỉ muốn chuyển dời

sự

chú ý của nàng mà thôi. Thấy nàng quả nhiên mắc câu, đưa tay lau nước mắt

trên

mặt nàng

đi. “Vậy còn nhị tỷ của nàng? Chuyện hôm nay ủy khuất nhất là nhị tỷ nàng, nàng còn

nói

nguyên nhân là do nàng, vậy về sau nàng làm sao đối mặt được với nàng ta?”

trên

lông mi A Đoàn còn vương giọt nước mắt, nghe được lời này cả khuôn mặt đều nhăn lại. Suy nghĩ

thật

lâu mới ủy khuất

nói

“không

biết…” Lúc ấy đầu óc nóng lên,

không

muốn mẫu thân hiểu lầm Thái Tử ca ca,

không

nghĩ tới chuyện này!

Tuy chuyện ngày hôm nay cảm thấy có chút áy náy với Trần thị và những người khác, quấy rầy bọn họ vui vẻ, nhưng mà đối với Hứa Tâm Dao

thì

một

chút cũng

không. Ngô Đồng nghiêng đầu suy nghĩ

một

chút cười

nói

“Ta cũng

không

biết làm như thế nào đâu. Nhưng ta biết

một

câu,

không

nghĩ ra được cách giải quyết việc gì, hãy để thời gian giải quyết

đi.”

“Nếu nàng

không

biết làm thế nào đối mặt với nhị tỷ nàng, vậy

thì

trước hết

không

cần nhìn thấy nàng ta là được.”

“Dù sao nàng cũng thường

nói, nhị tỷ nàng

không

nhìn đến nàng, chắc nàng ta cũng

không

muốn gặp nàng.”

“Nếu

đã

như vậy,

thì

chỉ cần

không

lui tới là được.”

Thân mật với Hứa Tâm Dao cũng

không

phải chuyện tốt.

Nghe thấy những lời này, A Đoàn cúi đầu suy nghĩ. Mặc dù nhị tỷ tốt hơn đại tỷ nhiều, nhưng mà A Đoàn lại cảm thấy khách khí nhiều hơn. Đúng vậy, rất khách khí,

không

giống người thân chút nào, thậm chí còn

không

bằng Hoàng hậu nương nương thân mật với những tỷ muội khác trong cung. A Đoàn cũng từng nghĩ đến, có phải nhị tỷ ghét mình hay

không?

Hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, nếu đung là nhị tỷ ghét mình

thì

sẽ

càng ghét hơn.

Vô cùng khổ não thở dài

một

hơi, bất đắc dĩ

nói

“Được rồi, cũng chỉ có thể như vậy…”

Ngô Đồng rất hài lòng với kết quả này, A Đoàn là đứa bé ngoan

nói

được làm được, nếu nàng

đã

nóikhông

gặp, về sau nhất định

sẽ

không

chủ động gặp mặt.

không

sợ nàng về nhà

sẽ

thân mật với Hứa Tâm Dao như kiếp trước. Vừa định khen nàng hai câu, nhưng mà nhìn hốc mắt nàng vẫn còn phiếm hồng nghĩ đến

một

việc.

Dừng

một

chút, giả vờ như

không

để ý hỏi.

“Miếng ngọc bội kia để ở chỗ nàng hay để ta giữ?”

Môi mím thành

một

đường, bình tĩnh nhìn ánh mắt A Đoàn, tay phải lặng lẽ đưa ra sau lưng A Đoàn, nắm thành quyền.
« Chương TrướcChương Tiếp »