Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chân Mệnh Hoàng Hậu

Chương 29

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Hân Pi Sà

Beta: Hằng Lê

Giấc ngủ này A Đoàn ngủ

không

yên,

không

đến nửa canh giờ

đã

tỉnh lại. Mắt còn chưa mở, tay

đã

sờ loạn

trên

giường, vung tay lần mò lung tung

một

hồi mới chịu dừng lại, miệng

nhỏ

ngáp

một

cái, lẩm bẩm

một

lúc mới ngồi bật dậy khỏi giường, vẻ mặt vô cùng

không

vui,

trên

chiếc giường rộng rãi chỉ có mỗi mình nàng, chẳng thấy bóng dáng Thái Tử ca ca đâu.

Quả nhiên,

không

nên ngủ mà!

Ngồi xếp bằng

trên

giường, cúi đầu hờn dỗi.

Ngô Đồng nghe được bên này có tiếng động, đứng dậy rời khỏi bàn đọc sách

đi

đến bên giường của A Đoàn, chắp tay sau lưngnhìn nàng cúi đầu bĩu môi, ngồi nghịch ngón của chính mình, miệng

nhỏ

liên tục lẩm bẩm "Thái Tử ca ca là cái đồ siêu lừa đảo, đại bại hoại, lúc nào cũng bận rộn như vậy, sớm biết liền

không

nên ngủ..."

Tâm tình tốt hẳn nghiêng đầu hỏi nàng "Ta lừa nàng cái gì?"

"rõ

ràng

nói

hôm nay

sẽ

không

đi

đâu,

sẽ

chờ muội ngủ dậy!"

A Đoàn trả lời

một

cách tự nhiên, sau đó đôi mắt trừng lớn, ngạc nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tỏa sáng "Thái Tử ca ca! Huynh

không

đi

à?"

nói

xong liền trực tiếp nhảy nhót

trên

giường. Bộ đồ trong nhăn nhúm, mái tóc vừa dài hơn vai cong sang bên này, vểnh qua bên kia, so với tiểu phong tử chẳng khác là bao.

Tiểu phong tử này

thì

một

chút cũng

không

biết, vừa

nói

chuyện vừa bổ nhào vào trong ngực Ngô Đồng.

Tiến đến hai bước gần giường hơn, sợ nàng từ

trên

giường ngã xuống, đem tiểu nha đầu ôm vào, trực tiếp chỉ về phía trang điểm "Xem nào, nha đầu điên nhà ai này?" Giọng điệu trầm

nhẹ, ý cười tràn đầy. A Đoàn nhìn theo hướng mà Ngô Đồng chỉ, vừa vặn là vị trí chiếc gương, cũng thấy



bộ dạng mình bây giờ.

một

chút cũng

không

cảm thấy mất mặt, thậm chí nghiêng qua nghiêng lại đung đưamột phen, phồng miệng thổi hơi lên

trên

làm cho tóc mái càng thêm rối..

Làm rồi liền cảm thấy hưng phấn, tiếp tục thổi, bản thân cười vô cùng vui vẻ.

Ngô Đồng đưa tay phủ lên cái đầu

nhỏ, cẩn thận tránh đυ.ng phải vết thương

trên

trán nàng, xoa xoa mái tóc đen trong lòng bàn tay "Còn

không

mau

đi

rửa mặt? Ngủ đủ rồi liền bắt đầu nghịch ngợm, cũng

không

nhìn xem bộ dạng

hiện

tại của mình trông như thế nào?"

Thái Tử ca ca

không

đi, A Đoàn liền rất cao hứng, lúc này chính là bảo gì làm đó.

"Được!"

Đặt mông ngồi lại giường mang giày rồi chạy nhanh vào trong nội thất. Nha hoàn bên ngoài nghe được động tĩnh cũng

đi

theo vào.

Còn mình Ngô Đồng đứng đó chỉ biết lắc đầu cười, bây giờ

thì

đúng là nhà đầu điên có mười phần sức sống mà. Đứng đó

một

hồi lại trở về bàn đọc sách,

trên

đó ngoài trừ bảng chữ mà A Đoàn thỉnh thoảng luyện viết và bút mực

thì

không

còn gì, nhưng hôm nay lại có thêm

một

chồng sách cao.

Những thứ này đều là do Giang Vạn Lí chuyển qua từ thư viện, còn có

một

số công vụ cần Thái tử xử lí cũng mang đến.

Chờ đến lúc A Đoàn

nhẹ

nhàng thoải mái từ bên trong

đi

ra

thì

cũng là nửa canh giờ sau. Tâm tình A Đoàn vẫn tốt như trước, lanh lợi hoạt bát, híp mắt cười vui vẻ. Nhảy nhót đến bên bàn

thì

dừng lại, ngơ ngác nhìn Ngô Đồng

đang

cúi đầu đọc sách. Thời điểm Thái tử ca ca ôn nhu nhất chính là lúc

hắn

đọc sách,

không

có nghiêm túc xử lí công việc, cũng

không

có Tiểu Giang công công đứng

một

bên, cả người giống như đều tan vào trong trang sách, yên tĩnh lại nhàn hạ.

A Đoàn phồng miệng,

không

còn vui vẻ như lúc đầu, rón rén

đi

tới ghế dựa bên cạnh Ngô Đồng, tự mình trèo lên ngồi,

không

phát ra tiếng động nào hướng về phía bọn nô tài xung quanh “Hư!”

một

tiếng, lại phất tay bảo họ lui xuống.

không

thể quấy rầy Thái Tử ca ca đọc sách.

Bọn nô tài nhìn động tác buồn cười Tam



nương, nín cười

không

phát ra tiếng rồi lui xuống. Chờ bọn họ

đi

hết, A Đoàn chống hai tay lên cằm, hai cái chân

nhỏ

đung đưa qua lại, lẳng lặng ngồi nhìn Ngô Đồng.

Kỳ

thật

thời điểm A Đoàn đến

thì

Ngô Đồng

đã

biết, mấy năm nay, từ khi nàng còn bé, chỉ cần nàng xuất

hiện

hắn

rất nhanh cảm giác được. Lúc nàng còn

nhỏ, phải cẩn thận trông nom, hơi lơ là

một

chút

không

chừng liền ngã, cứ như vậy

đã

trở thành phản xạ có điều kiện. Chỉ là lúc này giả vờ như

không

biết, là muốn xem nàng

sẽ

làm gì.

Cảm thấy trong lòng

thật

mềm mại, A Đoàn chính là như vậy,



ràng là rất hay dính lấy

hắn, nhưng nàng lại vô cùng hiểu chuyện.

Nhưng mà cũng mơ hồ đau lòng, cũng

không

hi vọng nàng hiểu chuyện như vậy, hi vọng nàng muốn khóc liền khóc, muốn nháo liền nháo,

không

cần phải băn khoăn cái gì, bao gồm chính

hắn. Trong lòng thở dài, nhắc nhở chính mình, chuyện gì cũng phải thực

hiện

từng bước

một,

không

thể nóng vội, nàng

hiện

tại

đã

từ từ thích ứng.

Ngẩng đầu, nhìn sang bên cạnh cười với nàng. ( Ọ v Ọ)

A Đoàn vẫn luôn chú ý Ngô Đồng, thấy

hắn

ngẩng đầu còn cười với mình, lanh lẹ từ

trên

ghế nhảy xuống chạy về phía Ngô Đồng, ánh mắt sáng kinh người: “Thái tử ca ca!” Đưa tay ôm lấy cánh tay

hắn, cẩn thận hỏi "Là muội ồn đến Thái tử ca ca sao?"

Kinh ngạc mừng rỡ lập tức chuyển biến thành cẩn thận, bất quá cũng chỉ trong

một

cái chớp mắt.

Trong đầu lần nữa chợt nghĩ đến lời

nói

của Hứa Tiêu Nhiên, nhạy cảm, nhát gan.

Nhắm mắt hòa hoãn

một

hồi, lại mở mắt vẫn là vẻ nhu hòa như cũ, xoa xoađỉnh đầu A Đoàn "Sao lại như vậy, ta

đã

nói

rồi, chỉ cần muốn tìm ta, lúc nào cũng có thể." A Đoàn cẩn thận quan sát lần nữa, biết Ngô Đồng

không

nói

dối, lúc này mới ngượng ngùng

nói

"Thái Tử ca ca quá bận rộn, có thể đến nhìn muội

đã

rất vui vẻ,

không

thể cố tình gây

sự."

Dừng lại than thở

một

chút "Bằng

không

Hoàng Hậu nương nương

sẽ

không

vui..."

Ngô Đồng

không

có bỏ qua

một

câu than thở này, trong lòng đột nhiên căng thẳng, ngay cả hô hấp cũng dồn dập mấy phần, lơ đãng nhấp

một

ngụm trà, đem A Đoàn ôm tới ngồi

trên

đùi mình.

"Mẫu hậu

đã

nói

gì với nàng, kể hết ta nghe có được

không?"

Thanh

âm

trầm

nhẹ, đôi mắt sâu ngưng trọng.

A Đoàn cũng

không

hề phát

hiện, phất phất tay

không

để ý "không

phải, là lần trước,muội

đi

tìm An Dương chơi, Hoàng Hậu nương nương

đang

răn dạy nàng ấy. Muội nghe được vài câu, hình như là An Dương chạy đến ngự thư phòng muốn Hoàng Thượng chơi với nàng, nháo đến ngay cả quốc

sự

Hoàng Thượng cũng

không

thể xử lí tốt."

"Hoàng Hậu nương nương

nói

với An Dương: đó là phụ thân của ngươi, còn là người đứng đầu

một

quốc gia,

không

thể tùy hứng như thế."

"Lúc ấy Hoàng Hậu nương nương rất tức giận, đó cũng làlần đầu tiên ta nhìn thấy hoàng hậu lạnh lùng nghiêm khắc với An Dương như thế!"

Lại có chút kiêu ngạo tự mãn "Tuy rằng Thái Tử ca ca

không

phải Hoàng Thượng, nhưng về sau

thì

cũng là như vậy, cho nên muội

không

thể quấy rầy ngươi,

không

thể chậm trễ quốc

sự."

"Muội có phải rất thông minh hay

không

?!"

thì

ra là như vậy, thời điểm giáo huấn An Dương bị A Đoàn bắt gặp, còn tưởng rằng, bây giờ mẫu hậu

đã

bắt đầu chỉ bảo nàng. Ngô Đồng trong lòng buông lỏng

một

hơi, lại rất sợ

sự

tình lại phát triển như kiếp trước mà mình

không

biết.

"A Đoàn thông minh nhất."

"Cái kia, A Đoàn thông minh như vậy có nghĩ đến điểm này hay

không, quan hệ của chúng ta

không

giiống với quan hệ của Phụ hoàng và An Dương?"

A Đoàn nghiêng đầu, vẻ mặt hoang mang,

không

hiểu những gì Ngô Đồng

nói

.

Đưa tay đem A Đoàn ôm chặt hơn

một

chút, cằm để

trên

đỉnh đầu của nàng,

nhẹ

nhàng cọ cọ,

hiện

tại

thì

A Đoàn vẫn nhìn

không

hiểu thâm tình.

"An Dương cùng Hoàng Thượng, đó là quan hệ phụ thân cùng con

gái. An Dương có thể tùy hứng, có thể hồ nháo, có thể coi trời bằng vung, đó là do Phụ hoàng dung túng cho nàng. Nhưng mà bất cứ việc gì cũng đều có mức độ,

không

thể vượt qua. Chẳng lẽ A Đoàn hi vọng An Dương biến thành

một

công chúa điêu ngoa làm trò cười cho mọi người à?"

"không

hi vọng, loại công chúa đóthật là xấu xí, An Dương

không

thể biến thành cái dáng vẻ như vậy."

Bộ dạng ghét bỏ

thật

đáng

yêu

làm cho người

yêu

thích. Ngô Đồng cúi đầu hôn lên trán A Đoàn: “A Đoàn

thật

thông minh. Mẫu hậu giáo huấn An Dương

không

sai, lời của mẫu hậulà đúng. Nhưng cái đó chỉ là đối với An Dương thôi, đối với nàng và ta, những lời này là

không

thể áp dụng, về sau có nghe qua

thì

cũng quên

đi."

"Vì sao

không

thể? Những lời này chẳng lẽ

không

đúng? Chúng ta quan hệ thế nào? Có cái gì khác biệt?"

Ngô Đồng tựa như rơi vào trong sương mù,

hiện

tại A Đoàn

không

có năng lực để hiểu hết.

Hai tay đột nhiên dùng sức, đem A Đoàn từ

trên

đùi đặt lên mặt bàn trước mặt, hai ngườimắt nhìn nhau. Đột nhiên thay đổi cái vị trí, A Đoàn bất an xê dịch thân mình

nhỏ, ngờ vực nhìn Ngô Đồng đột nhiên lại nghiêm túc, Thái Tử ca ca làm sao vậy? Mắt to cũng thành thực phản ánh tất cả nghi vấn.

Duỗi tay muốn xuống, Ngô Đồng lại đưa tay bắt lấycổ tay A Đoàn.

A Đoàn toàn thân đều là thịt, xương cốt lại

nhỏ

nhắn, cổ tay cũng

không

khác, Ngô Đồng chỉ cần dùng

một

bàn tay liền có thể nắm lấy hai cổ tay nàng, ngón tay

nhẹ

nhàng cọ xát

trên

làn da trơn bóng.

hiện

tại A Đoàn với bộ dáng sau này,

một

điểm tương tự cũng

không

có, ngoại trừ làn da này, vẫn luôn là trắng trẻo nõn nà, chạm vào liền cảm thấy mát lạnh.

Chúng ta là phu thê, chúng ta nương tựa vào nhau trong lúc hoạn nạn, chúng ta đồng cam cộng khổ với nhau, hết thảy đều chia sẻ với đối phương, bất luận là vui, hay buồn.

Lời như vậy, nhìn khuôn mặt ngây thơ này của A Đoàn chỉ có thể

nói

trong lòng.

Nàng còn ngây thơ

không

biết

yêu

là gì, ta lại dấn thân quá sâu trong đó.

Chẳng lẽ đây chính là trời cao trừng phạt

hắn? Hối hận cả quãng đời còn lại vẫn chưa đủ, còn muốn

hắnmột

lần nữa trải nghiệm cảm giác chua xót ưu tư sao.



ràng biết nàng là của

hắn, nhưng mà lại

không

thể độc chiếm, lí do lớn nhất là vì tuổi nàng càng

nhỏ, lại vô cùng ngây thơ. Lí do như vậy dù có quyền thế ra sao cũng

không

thể thay đổi.

Ai cũng

không

thể sửa đổi thời gian.

Trong lòng tràn ngập xót xa, cảm giác vô lực vây hãm, bức

hắn

đến sắp ngạt thở.

A Đoàn, chỉ mình nàng mới có thể cứu ta nhưng ta lại

không

thể

nói

lên điều gì…

A Đoàn tò mò xít người lại gần hơn, Thái Tử ca ca lại xuất thần! Mỗi lần Thái Tử ca cacùng mình

nói

chuyện

nói

chuyện

thì

hai mắt vô thần, bất luận chính mình làm cái gì

hắn

đều

không

để ý, trừ phi gây ra tiếng động gì đó

thật

lớn. Lá gan đột nhiên lớn ra, học theo Tiểu Giang công công cười gian, vươn tay muốn bóp sống mũi cao ngất của Ngô Đồng.

:)))

Cho ngươi xuất thần này!

Cái tay phá hoại còn chưa kịp đến gần

đã

bị kéo lại! Trừng mắt nhìn Ngô Đồng

đang

cười thấu hiểu, nhướn mày: “Đầu óc nàng bây giờ, có

nói

cũng

không

hiểu, đợi sau khinàng lớn lên tự bản thân nàng

sẽ

hiểu được” Mất

một

hồi lâu A Đoàn mới hiểu đây là trả lời vấn đề vừa rồi của mình! Lúc nãy còn

nói

nàng thông minh, bây giờ liền bảo ngốc?

Vừa muốn phản bác Ngô Đồng lại

nói

tiếp "Nàng chỉ cần nhớ

rõ, lời mà mẫu hậu giáo huấn An Dương, nàng có thể

không

cần nghe theo. Nếu như mẫu hậu

nói

gì với nàng, bất kể là

nói

gì, nàng đều phải

nói

cho ta biết, những cái khác

không

cần quản."

A Đoàn trực tiếp quay đầu, vẻ mặt

không

vui, cánh mũi giựt giựt, hừ!

Còn

nhỏ, mà tính khí cũng

không

nhỏ

nhỉ! Ngô Đồng cũng

không

sốt ruột, buông lỏng tay A Đoàn, chậm rãi đứng dậy, ở trong phòng

đi

qua

đi

lại. A Đoàn vẫn duy trì động tácnghiêng đầu, tự cho là

không

ai phát

hiện

len lén liếc mắt nhìn Ngô Đồng, chờ khi Ngô Đồng quay lại lập tức thu lại ánh mắt, tiếp tục hừ hừ!

Mới vừa rồi còn là nha đầu điên, mà bây giờ

thì

thay đổi rồi, trực tiếp biến thành heo.

Ngô Đồng khoanh tay,

nhẹ

nhàng

nói

"Xem ra có

một

số người

không

muốn ra ngoài chơi."

Tai A Đoàn động

một

cái,mắt lại theo đó mà sáng lên, nhưng là ngay sau đó lại làm mặt lạnh, tiếp tục hừ hừ. Lừa đảo!

hiện

tại mặt trời độc như vậy,Hoàng Hậu nương nương

không

cho mìnhvà An Dương chạy ra ngoài chơi vào lúc này, Thái Tử ca ca chắc chắn cũng

không

cho! Lúc này lại

nói

mang mình

đi

ra ngoài chơi, định lừa hài tử ba tuổi à!

Ngô Đồng trực tiếp thở dài "Được rồi, vậy ta ra ngoài chơi

một

mình vậy."

nói

xong liền trực tiếp cất bước

đi

ra bên ngoài. A Đoàn khϊếp sợ nhìn sang, lần này là

thật

sao? Đừng nha! Sốt ruột, trực tiếp từ

trên

bàn nhảy xuống nhanh chóng đuổi theo,

một

bên chạy theo

một

bên cam đoan "Muội biết hết, chuyện gì cũng đều cùng Thái Tử ca ca

nói

mà."

"Muội cũng muốn

đi

chơi!"

Trực tiếp xông lên ôm lấy bắp đùi

hắn, ngươi

không

mang ta theo, ngươi cũng đừng nghĩ có thể

đi

chơi!

Ngô Đồng bất đắc dĩ bóp trán, đưa tay. A Đoàn hài lòng, vươn tay

nhỏ

bắt lấy tay của Thái Tử tay ca ca, so với

hắn

còn sốt ruột hơn, nhảy nhót chạy ra bên ngoài. Bóng dáng hai người ở phía sau,

một

lớn

mộtnhỏ,

không

ngừng đan xen, cuối cùng trực tiếp nhập vào nhau ởmột chỗ.

Đến cửa, A Đoàn nhìn thấy

một

người, buông tay Ngô Đồng ra, tay chân rón rén bước

đi

nhẹ

nhàng,

đi

đến phía sau người đó, hai tay vòng lại ở

trên

miệng, lấy hơi

một

cái liền hô to "Tiểu Giang công công!" Giang Vạn Lí bị

âm

thanh bất ngờ này hù dọa, vội vàng xoay người.

Đập vào mắt chính là A Đoàn

đang

tươi cười vì thực

hiện

được ý đồ xấu!

A Đoàn vô cùng hứng thú, Giang Vạn Lí cũng khoa trương phối hợp với nàng, dùng sức vỗ ngựcmấy cái "cô

nương, trái tim của nô tài bị người dọa sợ muốn ngừng đập rồi!" A Đoàn ánh mắt

không

còn ý cười, còn chưa kịp cười nhạo

hắn, Giang Vạn Lí lại khom người chỉ vào trán nàng "cô

nương bị sao thế này, đυ.ng trúng ở đâu,

đã

bôi thuốc

không?"

A Đoàn lập tức trừng mắt với

hắn, nhướng nhướng mày, cũng

không

nói

lời nào, con ngươi dừng sức lay động ý bảo

hắn

nhìn phía sau. Nếu

không

có nguyên do

thì

sao mọi người bảo Giang Vạn Lí là tâm phúc của A Đoàn chứ, nháy mắt liền hiểu. Lập tức xoay người hành lễ với Ngô Đồng "Thái tử, xe ngựa

đã

chuẩn bị xong, bên kia cũng

đã

chuẩn bị tốt,

hiện

tại qua đó ạ?"

Ngô Đồng giả vờ

không

nhìn thấy

một

màn tinh quái lúc nãy của A Đoàn "Ừ."

Lần này đến phiên A Đoàn vỗ ngực thở phào, may mắn Thái Tử ca ca

không

nhắc lại chuyện cũ!

Cái động tác

nhỏ

này cũng

thật

lấy lòng Ngô Đồng, ý cười lưu chuyển, lần nữa đem A Đoàn bế lên xe ngựa. Trong xe ngựa

đã

chuẩn bị chậu băng, Ngô Đồngcầm lấy cái khăn thoa

nhẹ

lên cục u

trên

trán cho A Đoàn. Đoạn đường từ trong phòng ra ra cửa khiến nàng đổ

không

ít mồ hôi, lại lấy cây quạt quạt cho nàng mát.

Xe ngựa chậm rãi

đi

về phía trước, A Đoàn uống

một

chén nước đầy vào bụng, nghiêng đầu liền bị cây quạt trong tay Ngô Đồng hấp dẫn, đưa tay giành lấy: “Mặt của cái quạt này nhìn cũng có chút quen mắt…”Lại nghiêng đầu cố gắng suy nghĩ, con vịt

trên

cái quạt này

không

phải là dựa theo con vịt trong phòng mình vẽ ra sao?

Lúc ấy Thái Tử ca ca học vẽ tranh, chính mình cũng

đi

theo học, kết quả tranhhọa ra

không

đâu vào đâu, ngoại trừ chính mình có thể nhận được đó là cái gì, ngay cả An Dương cũng nhận

không

ra! Bị cười nhạo

một

trận liền tiện tay vứt bỏ, từ đó cũng

không

thấy bức tranh ấy nữa,

thì

ra là bị Thái tử ca ca thu lại làm mặt quạt!

"Ừ, đây là bức tranh nàng vẽ khi bốn tuổi."

Ngô Đồng như trước

nhẹ

nhàng quạt cho A Đoàn mát, nóng như vậy cũng khiến mặt nàng ửng hồng như quả táo!

A Đoàn

không

biết vì cái gì, chính là cảm thấy rất cao hứng, cũng

không

còn muốn hỏi

sẽ

đi

đâu chơi, trực tiếp phồng má hôn lên mặt Ngô Đồng

một

cái

thật

kêu!

trên

cơ bản

không

quan tâm đến chuyện gì khác chỉ lo bổ nhào đến, Ngô Đồng vội vàng ngăn lại, tiếp tục như vậy, hai người đều

sẽ

biến thành

một

thân toàn mồ hôi, trở về về tắm rửa luôn là được!

Xe ngựa lắc lư, mành che cũng theo gió tung bay, lộ ra cảnh sắc bên ngoài mặt trời cao ngất rực rỡ chiếu nắng, vạn dặm

không

mây. Đùa nghịch cây quạt

một

hồi liền đặt xuống vị trí bên cạnh, ánh nắng vừa vặn chiếu lên.trên

bức vẽ nguệch ngoạc đáng

yêu, có hai chú vịt con lông vàng ươm,

một

lớn

mộtnhỏ. Nhưng cái

không

khớp nhất là hàng chữ xuất

hiện

trên

bức hoạ

Hữu lực, lưu loát.

Năm tháng lặng trôi, mong nàng đời này đều như bây giờ, khoái hoạt, vô ưu.
« Chương TrướcChương Tiếp »