Editor: An Nhiên
Cái trán trắng noãn của A Đoàn phồng lên vết bầm tím
thật
lớn, nhìn thấy mà đau lòng. Trần thị bị vẻ mặt Ngô Đồng làm cho kinh hãi, lắp ba lắp bắp trả lời “ Đυ.ng vào bàn.....’’
A Đoàn vốn là
đang
mơ hồ nằm
trên
tháp
nhỏ, nghe được tiếng Ngô Đồng, ngạc nhiên mở mắt, trong mắt còn có
một
chút tơ máu, còn chưa lên tiếng, thân mình
đã
nhanh chóng ngồi dậy, vươn tay thẳng tắp muốn ôm “ Thái tử ca ca, sao huynh lại tới đây?’’ Phản ứng của A Đoàn thành thực làm cho sắc mặt Ngô Đồng hòa hoãn lại
một
chút.
Đưa tay ôm người vào trong ngực, đau lòng nhìn vết bầm sưng to “ Đau
không?’’
Thành
thật
gật đầu “Đau’’
Lại lập tức bổ sung “ Là muội tự đυ.ng vào,
không
liên quan đến người khác, thái tử ca ca tức giận mắng muội là được rồi.’’
Trước kia tự mình đυ.ng vào chỗ này hay là đυ.ng vào chỗ kia, Thái tử ca ca cũng
sẽ
không
tức giận, chỉ là nô tài
sẽ
bị trừng phạt. Cẩm Tú tỷ tỷ đối với mình rất tốt, đối với nương cũng rất tốt,
không
hy vọng nàng cũng như những nô tài kia, đột nhiên
không
thấy tăm hơi.
Ngô Đồng nhận lấy tấm khăn mát được Cẩm Tú cẩn thận đưa qua cho A Đoàn,
không
nói
lời nào.
A Đoàn cũng
không
nói
gì, chỉ ngồi im trong lòng Ngô Đồng, mím môi mắt to đáng thương tội nghiệp nhìn, Ngô Đồng cũng
không
thèm để ý, chỉ nhìn cục sung to
trên
trán nàng,
trên
mặt là
một
mảng lạnh lùng. Đột nhiên vẻ mặt lại ngừng lại
một
lát, thẳng tắp nhìn về phía A Đoàn, A Đoàn lấy lòng nhìn Ngô Đồng, lần nữa đưa tay chọc chọc vào thịt mềm bên hông Ngô Đồng.
Sắc mặt lạnh lẽo, chân mày cũng nhíu lại, trong ánh mắt thoáng qua tia cảnh cáo.
A Đoàn lại
không
sợ, mắt cười cong thành hình trăng lưỡi liềm, lần nữa đưa tay ra chọc.
Thái tử ca ca sợ ngứa, chỉ có mình ta biết!
Thoáng dùng sức đem tiểu
cô
nương
không
nghe lời ôm lấy, A Đoàn vừa định giãy dụa, bên tai liền tiếng nho
nhỏ
không
thể nghe được mấy chữ “ Lần sau
không
được lấy lý do này nữa.’’ Mang theo giọng run rẩy, vừa là thỏa hiệp vừa bất đắc dĩ, nhu hòa hơn
một
chút. A Đoàn hài lòng, mắt lại cười thành
một
khe hở
nhỏ, đưa tay ôm
thật
chặt cổ Ngô Đồng, vùi vào cổ dùng sức cọ loạn.
Ngô Đồng sợ đυ.ng vào vết thương
trên
đầu nàng, chỉ lùi về phía sau tránh, A Đoàn vẫn
một
mực tiến về trước. Hai người ngươi tránh ta đuổi, trốn tránh trốn tránh tự mình chơi, đem mọi người xung quanh
không
thèm để vào mắt.
Nếu Tiểu Giang công công ở đây, khẳng định
đã
nhìn thành thói quen, phản ứng nhiều nhất cũng chỉ là bĩu môi
một
cái liền cúi đầu giả chết, Trần thị cùng Hứa Tiêu Nhiên lại là lần đầu tiên nhìn thấy. Làm cho tâm tình Trần thị như nghẽn lại, cả người liền
không
thoải mái.
thì
ra tự mình cho rằng cùng tiểu nữ nhi mấy ngày nay
đã
đủ thân mật,
không
nghĩ tới Thái tử vừa đến, mình lập tức bị vứt bỏ xuống tận chân trời.
Cười vui vẻ như vậy, mặt cũng cười thành
một
đóa hoa.
A Đoàn cùng Thái tử thân cận là chuyện tốt, nên cao hứng! Trong lòng Trần thị
không
ngừng tự
nói
với chính mình như vậy, nhưng mà
trên
mặt lại tràn đầy ủy khuất, cả khuôn mặt bắt đầu rối rắm.
Hứa Tiêu Nhiên tâm tình cũng có chút vi diệu, chỉ là
không
để ý như Trần thị, bởi vì
sự
chú ý của
hắn
bị
một
chuyện khác hấp dẫn. Vừa rồi, nếu như mình
không
nhìn lầm, Thái tử hình như sợ ngứa? Tuy rằng động tác rất
nhỏ, đúng là sau khi đâm vào bên hông
thì
Thái tử mới thỏa hiệp. Trong đầu bỗng bay qua
một
câu
nói.
Nam tử có máu buồn sợ vợ?!
Thái tử sợ A Đoàn?!
Ngây ngốc nhìn A Đoàn bị để ra xa còn
không
ngừng vung tay ngắn muốn tới gần, lắc đầu đem ý nghĩ này ném ra sau đầu, cái này
rõ
rang là A Đoàn bị Thái tử ăn sạch sành sanh mới đúng.
Náo loạn
một
trận mới nghỉ, tránh vết sung
trên
trán A Đoàn, Ngô Đồng tức giận điểm lên trán của nàng,
một
chút cũng
không
để cho người khác yên tâm, A Đoàn lè lưỡi,
không
nói
lời nào. Nghiêng đầu nhìn về phía Trần thị, Trần thị tưởng rằng Ngô Đồng muốn hỏi nguyên nhân, liền
nói
thẳng “ Nàng ngủ quá lâu liền có chút mơ hồ, lúc đứng lên hoạt động
một
chút, kết quả là đυ.ng phải.’’
Nghe được lời này thế nhưng Ngô Đoàn lại cười, nghiêng đầu nhìn A Đoàn, ngủ quá lâu? Trong mắt là
một
mảnh sang tỏ, A Đoàn chột dạ cúi đầu, càng thêm
không
dám
nói
tiếp nữa.
Đưa tay đem con rùa
nhỏ
ôm đứng dậy “ Ta mang nàng vào phòng nghỉ ngơi.’’
Nàng ngủ
đã
đủ lâu! Trần thị vừa định
nói
lời này, Hứa Tiêu Nhiên liền ngăn lại, lắc đầu,
không
cần
nói. A Đoàn ghé đầu lên vai Ngô Đồng, cười tủm tỉm với Trần Thị cùng Hứa Tiêu Nhiên “ A nương, đại ca, ta
một
hồi liền trở lại, mọi người tự mình chơi đùa,
không
cần quá nhớ ta ~” còn cho mỗi người
một
cái hôn xa.
Sau đó cái mông
nhỏ
rắn chắc bị vỗ
một
cái.
A Đoàn lại cho Ngô Đồng
một
cái hôn
thật
lớn, mặt liền dính đầy nước miếng. Thấy hôn
một
bên
không
đủ, thân mình
nhỏ
còn muốn đem mặt còn lại dính nước miếng. Ngô Đồng vẫn giữ khuôn mặt lạnh bang, trong mắt lại tràn đầy ý cười, cũng
không
tránh,
một
tay ôm, trực tiếp đem đầu đè lại.
A Đoan vẫn
không
ngừng ngọ nguậy, vẫn là
không
nhúc nhích được chút nào.
Gian phòng của Ngô Đồng A Đoàn
đã
đến rất nhiều lần, ngày trước mỗi lần nàng về nhà, nếu như là thời gian dài, cách hai ngày Ngô Đồng
sẽ
đến thăm nàng
một
lần. Quen thuộc đem A Đoàn
đi
vào phòng
nhỏ, chỉ vào nha hoàn cho đem chậu nước để xa chút liền cho mọi người rút lui, đem A Đoàn đặt xuống đất, tự tay trải chăn.
Động tác thuần thục,
một
chút cũng
không
xa lạ. A Đoàn cũng đứng bên cạnh nhìn
không
lên tiếng,
không
hề cảm thấy hành động như vậy có gì
không
đúng, Thái tử ca ca vẫn luôn như vậy, mọi chuyện đều chính mình có thể làm
thì
tuyệt đối
không
giao cho người ngoài.
không
chỉ có trải giường chiếu, ngay cả mang giày đều làm qua
thật
nhiều lần.
Trải xong chăn, chính mình ngồi ở mép giường, đem A Đoàn ôm ngồi
trên
đùi, đưa tay đem giày cùng áo khoác cởi ra, cả người nhét vào trong chăn.
“ Ngủ.’’
“không
ngủ!” A Đoàn
không
chút do dự
nói. “ Ngủ rồi lại
không
thấy Thái tử ca ca.” Ở trong chăn di động, đen hai cánh tay
nhỏ
lấy ra, quá nóng quá nóng. Trước kia chính là như vậy, tại thời điểm ngủ vẫn còn thấy, tỉnh ngủ liền tìm khắp nơi cũng
không
tìm được, miệng liền trề môi.
Đưa tay đem A Đoàn
đang
làm loạn muốn kéo chăn “ Ngươi
không
mệt?”
“
không
mệt!”
Ngô Đồng
không
chút do dự vạch trần “
không
mệt mà mặt
đã
sưng thành như vậy?”
A Đoàn buổi tối uống bao nhiêu nước mặt cũng
sẽ
không
sưng, chỉ có thời điểm ngủ
không
ngon mặt mới có thể sưng, tinh thần càng
không
tốt, mặt sưng phù càng lợi hại.
không
để ý A Đoàn chột dạ, tiếp tục vạch trần “ Ngươi là muốn ngủ nhỉ, hay là chúng ta bàn bạc
một
chút vì cái gì tối hôm qua
không
ngủ? Hay là ta đem chuyện này
nói
cho nương cùng đại ca ngươi biết, để cho bọn họ tới hỏi?”
A Đoàn trong nháy mắt liền nhắm lại, thân thể
nhỏ
nằm ngay ngắn.
“ Ta ngủ.’’
Ngược lại mắt
đang
nhắm
thật
chặt, lông mi kia như thế nào lại
không
ngừng run? Tròng mắt còn vòng tới vòng lui, giả bộ ngủ còn
không
ngủ ngon, Ngô Đồng cười
không
ra tiếng, chỉ ngôi ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn A Đoàn. Dừng
một
chút, tay phải xoa chỗ trái tim, mới vừa rồi còn dị thường nóng nảy, thấy A Đoàn liền như kỳ tích mà dịu lại.
rõ
rang có
một
đống vấn đề, cũng rất muốn ngay lập tức gặp mặt liền chất vấn. Tuy rằng nghe Hứa Tiêu Nhiên
nói
miễn cưỡng cũng đè lại, người khác nhìn
không
ra nhưng chính mình lại rất
rõ
rang, gấp vô cùng, gấp đến
một
khắc cũng nhẫn
không
được. Nhưng mà, chỉ nhìn thấy A Đoàn, trong đầu cái gì cũng biến mất, chỉ lo theo nàng, cái khác đều quên….
Tại sao lại như vậy chứ.
A Đoàn, ảnh hưởng của ngươi đối với ta, thế nhưng
đã
sâu đến tình trạng này?
Ngón tay út đột nhiên bị người cẩn thận ôm lấy, nghiêng đầu nhìn lại, thấy A Đoàn cười lấy lòng. Ôm lấy ngón tay Ngô Đồng
nhẹ
nhàng lay động: “ Thái tử ca ca, huynh bồi muội cùng ngủ có được
không?” Ở bên ngủ, chính mình tỉnh lại, Thái tử ca ca vẫn còn ở bên
đi? Có lẽ
sẽ
không
lại vội vàng
đi
nơi khác?
Ngô Đồng lẳng lặng nhìn A Đoàn, qua
một
hồi lâu mới gật đầu.
“Được.”
Bỏ giày cùng áo khoác, cũng nằm lên giường. Vừa nằm xuống, A Đoàn liền tự động lăn vào trong ngực Ngô Đồng, người chủ động ôm lấy, đem nàng dựa vào thoải mái hơn chút. “ Ngoan, mau ngủ.’’ A Đoàn
không
nói
lời nào chỉ gật đầu, cười nhắm mắt, vẻ mặt cười thỏa mãn. Ngô Đồng nằm nghiêng, đưa tay vỗ
nhẹ
lên lưng A Đoàn, hi vọng nàng mau chóng
đi
vào giấc ngủ.
Trầm thấp thư giãn.
Miệng
nhỏ
vểnh lên mong đợi “ Ngủ
không
được, ca ca huynh kể chuyện cho muội nghe
đi.”
Hứng thú tràn trề nhìn, Thái tử ca ca kể chuyện rất dễ nghe, những câu chuyện về con người bên ngoài, đặc biệt dễ nghe, hơn nữa mỗi lần đều
không
giống nhau.
không
giống Tiểu Giang công công, kể chuyện Tiểu Sơn tìm nương mấy năm, kháng nghị bao nhiêu lần cũng
không
có chuyện mới.
Dáng vẻ A Đoàn bây giờ thực
sự
đặc biệt giống
một
con mèo
nhỏ, mắt to chớp chớp hi vọng, giống như chỉ cần thỏa mãn
yêu
cầu của nàng,
sẽ
giống như mèo
nhỏ
nhào lên người làm nũng. Vật trong ngực Ngô Đồng càng thêm nhu hòa,đó là nơi chỉ thuộc về A Đoàn, chỉ có nàng có thể tiến vào.
“ Được, kể chuyện.’’
Giữa hè hanh khô ve sầu kêu, bên ngoài gian phòng A Đoàn có nha đầu cầm cây gậy gỗ
thật
dài, đỉnh chóp ướt sung, đứng dưới gốc cây, ngẩng đầu híp mắt cẩn thận nhìn
trên
cây, nhìn thấy liền đem cây gậy tới gần,
nhẹ
nhàng vừa chạm vào, con ve sầu liền bị dính chặt chẽ
trên
đỉnh cây gậy.
Lấy về, lập tức có nha hoàn cầm túi vải tới đựng ve sầu.
Gian phòng bên ngoài rất nhiều nha hoàn đều cầm gậy tre
thật
dài, tỉ mỉ đếm ước chừng bảy tám cái.
một
đám nha đầu bận rộn làm việc tới lui
một
trận mới
không
thấy tiếng ve kêu nữa, nha đầu cầm túi
không
tiếng động lui xuống. Ra nội viện lập tức
đi
ra ngoài, gã sai vặt
đã
chờ sẵn, ve sầu này cũng là
một
món ăn ngon!
Những người khác đều giải tán, chỉ có bốn nha đầu ở ngoài cửa canh chừng.
Bốn người đều
không
nói
chuyện chỉ đứng yên tại cửa, trong đó có
một
nha hoàn gần nhất
đang
cau mày, nghi hoặc nhìn ba người kia liếc mắt
một
cái, khom người, lỗ tai dán lên
trên
cửa nghe động tính bên tròn. Ba người kia nhìn thấy nàng như vậy, cũng học theo động tác của nàng, đồng loạt đem lỗ tai dán lên cửa.
Chỉ chốc lát ánh mắt bốn nha đầu đều trừng lớn,
không
tự chủ nghe được bên trong
âm
thanh trầm thấp, còn có giọng điệu kia, từ trong miệng
hắn
nói
ra địa phương thần kỳ. Đó là nơi các
cô
nương có thể tự do đến mà
không
cần nô tỳ
đi
cùng, còn có thể hợp rồi ly, còn có thể tái giá, hơn nữa cùng người khác khác biệt ngôn ngữ….