Chương 25

A Đoàn cùng Hứa Triệt Minh trừng mắt nhìn nhau, ánh mắt của hai người đều trợn

thật

to. Chân mày A Đoàn nhăn thành

một

chỗ, Hữa Triệt Minh gân xanh cũng đều

hiện

ra,

một

đôi mắt xếch đẹp đẽ bị

hắn

trừng thành mắt trâu, cả khuôn mặt vặn vẹo. Hai gò má A Đoàn càng ngày càng tròn, tưởng như lập tức

sẽ

không

nhịn nổi.

Hứa Tiêu Nhiên cất giọng lành lạnh nhắc nhở: “Ai chớp mắt trước, ai cười trước

thì

phần điểm tâm này của Quý Vân Phường chỉ có thể nhìn.”

A Đoàn hít

một

hơi

thật

sâu, đem ý cười sắp lên tới yết hầu nuốt ngược trở lại, tiếp tục chờ Hứa Triệt Minh. Hứa Triệt Minh nổi giận trực tiếp trừng Hứa Tiêu Nhiên

một

cái. Trong ánh mắt



ràng

hiện

ra mấy chữ “Đại ca,

không

cho phép ngươi ngắt lời”. Hứa Tiêu Nhiên lắc đầu

không

nói

gì, xoay người

đi

ra ngoài, hết

nói

nổi hai tiểu quỷ này.

không

đúng, chỉ có tiểu muội là tiểu quỷ.

Hôm nay A Đoàn về nhà, Trần thị sớm

đã

thông báo cho ba huynh đệ

đi

học ở ngoài tan học sớm

một

chút trở về chơi với muội muội,

không

nên ở bên ngoài đến tối mới về. Ba huynh đệ trở về sớm cũng biết mang cho muội muội điểm tâm nổi danh trong kinh thành, điểm tâm này phải xếp hàng

thật

lâu mới có thể mua được.

Nhưng tính ham chơi của Hứa Triệt Minh nổi lên, nhất định phải cùng A Đoàn tranh giành điểm tâm. Chính là

không



một

chút tự giác của người làm ca ca, cũng quên mất điểm tâm này là mua cho A Đoàn.

Mà A Đoàn, điểm tâm này mặc dù ngon nhưng

không

thể so với thức ăn do ngự trù làm, vì sao lại muốn ăn? Tất nhiên là do bị Thái Tử quản. Thái Tử chuyện gì cũng có thể nghe theo A Đoàn nhưng về phần ăn uống

thì

tất nhiên phải nghe theo lời

nói

của ma ma, việc ăn điểm tâm vẫn luôn bị siết chặt, mỗi ngày chỉ được ăn nhiều nhất ba khối điểm tâm.

thật

không

dễ dàng mới được về nhà ăn

một

bữa thoải mái mà tam ca còn giành với mình.

A Đoàn đột nhiên phồng má cúi đầu xuống. Đến lúc ngẩng đầu lên,

không

chỉ Hứa Triệt Minh trợn to con mắt mà Trần thị bên cạnh cũng đều cười đến gặp lưng rồi. Đôi mắt vốn như hai quả nho đen cũng bị A Đoàn trừng thành đôi mắt gà chọi.

Ta nhìn mấy người cười!

Bộ dáng

không

phục cùng với đôi mắt gà chọi làm cho Trần thị cười lăn cười bò

trên

tháp

không

dậy nổi.

“Nếu con muốn ăn

thì

ngày mai mẹ

sẽ

sai người mua cho con.”

không

biết còn tưởng Thái Tử điện hạ keo kiệt, điểm tâm cũng

không

cho ăn.

A Đoàn

không

để ý đến

sự

trêu chọc của Trần thị, chỉ trừng Hứa Triệt Minh. Ai biết được vừa rồi tuy

hắnkhông

phun ra nhưng mà

thật

sự

không

cười cũng

không

chớp mắt, chỉ là toàn bộ khuôn mặt

đã

chuyển thành màu gan heo. Nhưng mà A Đoàn, cũng

không

nhịn được, ánh mắt đều hồng rồi.

Lắc đầu đem ánh mắt trở về, nheo mắt liếc nhìn Hứa Triệt Minh

một

cái, là huynh bức ta trước!

Bĩu môi

một

cái, đưa mắt nhìn về Hứa Thanh Viễn - người nãy giờ vẫn

không

nói

gì, tố cáo.

“Nhị ca, tam ca khi bắt nạt muội.”

Tuy là

anh

em song sinh nhưng mà hai người vẫn có khác biệt rất lớn,

một

văn,

một

võ,

một

tĩnh,

một

động. Mấy năm nay Hứa Triệt Minh ở ngoài điên cuồng,

trên

đuôi lông mày đều mang theo sống động, tinh lực mười phần. Hứa Thanh Viễn

thì

ngược lại, từ

nhỏ

đã

ít

nói, lớn hơn

thì

tính tình lại càng lạnh lùng hơn.

Tuy dung mạo hai người

không



sự

khác biệt nhưng cho dù là người

không

quen biết liếc mắt cũng có thể phân biệt được.

Đối mặt với

sự

làm nũng của A Đoàn, Hứa Thanh Viễn trong mắt chỉ có ôn nhu. “Chơi đủ rồi?”

một

bên

nói

một

bên tay

không

lưu tình hướng mặt Hứa Triệt Minh dùng sức “Được rồi,

hắn

đã

nhắm mắt, muội thắng, điểm tâm là của muội.”

không

để ý kháng nghị của Hứa Triệt Minh.

“Huynh chơi xấu, lần này

không

tính, chúng ta thi lần nữa!”

Lúc này

sự

quan tâm của nhị ca,

sự

không

phục của tam ca A Đoàn cũng

không

để ý tới, chỉ là vùi đầu dụi mắt, đau quá, nếu trừng thêm lát nữa, nước mắt cũng muốn chảy ra. Xoa

nhẹ

hai lần cổ tay liền bị người nắm, chưa kịp ngẩng đầu hai mắt

đã

được

một

tấm khăn nóng đắp lên. Bên tai vang lên tiếng

nói

của nhị ca vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

“Vì điểm tâm, đáng sao?”

“Là tam ca tranh với muội trước!” Lại cáo trạng lần nữa.

Bên nay Hứa Triệt Minh cũng

đang

dụi mắt, vốn

đang

không

phục, lại thấy A Đoàn có

một

tấm khăn ấm còn mình

thì

không

có cái gì lại càng tức. Lại nghe được A Đoàn

nói

liền giơ chân! Từ

trên

ghế đứng lên “Muội

không

biết xấu hổ,

không

biết nhường cho ta, còn chơi xấu, còn tố cáo!”

“Lần này

không

tính, chúng ta thi

một

lần nữa,

không

chơi tố cáo.”

Mặc dù A Đoàn bị Hứa Tiêu Nhiên ấn ngồi

trên

ghế

không

thể đứng dậy, cũng

không

thể nhìn thấy, hướng về phía phát ra tiếng

nói

của Hứa Triệt Minh trả đũa

một

cách mỉa mai “Huynh đừng bắt nạt ta còn chưa đọc sách, là ca ca mà cướp đồ của muội muội

đã

lâu

không

về nhà! Huynh mới nên xấu hổ!”

“Xấu hổ!”

Trần thị cùng bọn nha đầu

đang

ở trong phòng đều bị lời

nói

của hai huynh muội làm cho cười chảy cả nước mắt. Hứa Tiêu Nhiên cho A Đoàn

một

ánh mắt dịu dàng, mắt phượng chợt lóe lên lo lắng lén nhìn hai huynh đệ. Cau mày nhìn A Đoàn hoạt bát quá mức, đuôi mắt đảo qua, Hứa Thanh Viễn cũng có biểu tỉnh như vậy.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Hứa Thanh Viễn đứng dậy.

Kéo áo Hứa Triệt Minh, vừa lôi

hắn

ra ngoài vừa

nói

với A Đoàn “Muội ngoan ngoãn đem mắt chăm sóc cho tốt, nhị ca dạy dỗ tam ca giúp muội.”

A Đoàn gật đầu

không

ngừng, hơn nửa mặt bị tấm khăn đắp lên, chỉ lộ ra cái cằm nhọn hướng lên cao, chứng minh nàng

đang

có bao nhiêu rất đắc ý. Hứa Triệt Minh nhìn thấy như vậy càng tức nhưng

không

làm gì được. Giãy giụa muốn

đi

trở lại dạy dỗ nha đầu nghịch ngợm A Đoàn nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hứa Thanh Viễn lại sợ hãi.

Dừng lại, mặc cho Hứa Thanh Viễn kéo ra ngoài.

Ra đến phòng chính cũng

không

dừng bước, buông áo Hứa Triệt Minh ra tiếp tục

đi

ra ngoài, vòng qua hành lang mới dừng lại bên

một

tán cây Xuân.

Cây "xuân", thân cao ba bốn trượng, mùa hè ra hoa trắng, lá non ăn được, gỗ dùng làm đàn. Trang TửTruyenHDTruyenHDnói

đời xưa có cây xuân lớn, lấy tám nghìn năm làm

một

mùa xuân, tám nghìn năm làm

một

mùa thu.


“Xảy ra chuyện gì, đệ cùng A Đoàn đùa giỡn chẳng lẽ huynh với đại ca lại cho là

thật?

nói



nói

như vậy nhưng

trên

mặt vẫn là tin tưởng, dù sao cũng là huynh đệ song sinh, trong lòng huynh ấy mặc dù địa vị của tiểu muội quang trọng hơn so với mình, nhưng cũng

không

thể có chuyện chỉ vì chuyện đùa giỡn này mà đem mình kéo ra đây. Hứa Thanh Viễn

không

trả lời đệ đệ mà trực tiếp hỏi: “Đệ có phát

hiện

muội muội có chút kỳ quái

không?”

Ánh mắt nghiêm túc,

không

phải

nói

đùa Hứa Triệt Minh vừa định phản bác, muội ấy ăn ngon, cười vui, chơi tốt, kỳ quái chỗ nào? Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt của Hứa Thanh Viễn

thì

ngậm miệng, cau mày sờ cằm cẩn thận nghĩ lại hành vi của A Đoàn hôm nay, dường như có vài điều lướt qua.

Qua

một

lúc lâu mới

không

xác định hỏi: “Quá, quá mức hoạt bát?”

Suy đoán của đệ đệ làm nét mặt của Hứa Thanh Viễn nghiêm trọng hơn.

“Nếu cả ba người đều có cảm giác giống nhau

thì

đó chính là

sự

thật.”

Tuy là A Đoàn ở trong cung, nhưng

một

tháng luôn có thể ở nhà vài ngày. Hơn nữa ngày lễ tết còn có thể ở lại gần nửa tháng. Họ tự nhận có mấy phần hiểu biết đối với tính tình của nàng. Bây giờ tính tình nàng sáng sủa cũng chỉ là lúc ở cùng

một

chỗ với An Dương công chúa.

Ngày thường lúc nàng ở

một

mình

thật

ra cũng rất im lặng.

Tuy rằng lúc ở nhà cũng

sẽ

cùng mẫu thân vui đùa làm nũng, có lẽ do

không

cùng tuổi với muội muội,

không

điên cuồng giống như lúc ở cùng

một

chỗ với An Dương công chúa. Như hôm nay, đúng là lần đầu tiên. Tuy rằng cách lần gặp trước chỉ có mấy ngày nhưng cảm giác

không

đúng lắm. Chỉ có vài ngày, có thể thay đổi cái gì?

Là quái lạ hoặc là muốn che giấu cái gì mới có thể như vậy.

Hứa Triệt Minh thu lại vẻ mặt vui đùa “Đại ca cũng nghĩ như vậy?”

Hứa Thanh Viễn gật đầu, thở dài “Tiểu muội trưởng thành, có ý nghĩ riêng của mình, hơn nữa muội ấy

không

muốn

nói

với bất kỳ ai.” Bao gồm những người thân huyết mạch tương thông như chúng ta.

không

cần

nói

hết Hứa Triệt Minh cũng nghe hiểu.

thật

không

ngờ, tiểu muội

không

để ý chuyện gì nhưng tuổi còn

nhỏ

như vậy

đã

giấu mọi chuyện vào lòng. Nếu

không

phải đại ca, nhị ca để ý mình

sẽ

không

phát

hiện

ra. Mẫu thân cũng như vậy, chỉ có tính tình của

một

đứa trẻ.

không

thể được, tiểu muội còn

nhỏ

nếu cứ giấu mọi chuyện như vậy làm sao trưởng thành được?

“Đệ

nói

Thái Tử có biết chuyện này hay

không?

không

phải

nói

Thái Tử biết hết mọi chuyện sao?”

Cả ngày chiếm lấy tiểu muội mà ngay cả điểm quan trọng như vậy cũng

không

phát

hiện!

Tuy Hứa Thanh Viễn cũng

không

thể nào thích Thái Tử được, nhưng Thái Tử đối tốt với tiểu muội ai có mắt cũng thấy được. Mặc dù nhắc đến Thái Tử sắc mặt liền lãnh đạm nhưng cũng

không

như Hứa Triệt Minh bộc lộ cảm xúc ra ngoài.

“Chắc là

không

biết, nếu

hắn

biết, dựa vào việc

hắn

để ý tiểu muội như vậy,

không

thể có chuyện để cho tiểu muội về nhà.”

không

muốn tiếp tục ở chỗ này lãng phí thời gian “Gọi đệ ra đây là bởi vì đệ với tiểu muội quan hệ tốt nhất, cho nên đệ

đi

hỏi muội ấy thử xem?” Mặc dù

không

muốn thừa nhận, mình cùng đại ca cũng quan tâm tiểu muội nhưng tính tình của hai người như vậy,

không

thể cùng chơi cùng náo với tiểu muội như Hứa Tiêu Nhiên.

“Đệ

không

đi.”

Ai biết được Hứa Triệt Minh

không

cần suy nghĩ

đã

từ chối.

Hứa Thanh Viễn nhíu mày, lời dạy dỗ còn chưa kịp

nói

đã

nghe Hứa Triệt Minh

nói

“Huynh đừng nóng giận vội, hãy nghe đệ

nói!”

Khó chịu gãi đầu, đặt mông ngồi ở

trên

hành lang gấp khúc “Đệ

không

đi

là bởi vì đệ cho rằng chuyện này để Thái Tử

đi

là thích hợp nhất.” Tùy tiện đưa tay kéo

một

chiếc lá cầm chơi trong tay “Huynh, đệ, đại ca, cha, nương là người thân cận nhất với tiểu muội nhất.”

sự

tùy tiện vừa rồi

đã

không

thấy thay vào đó chỉ còn

sự

bình tĩnh.

“Hơn nữa tiểu muội hôm nay mới về nhà

đã

xuất

hiện

bất thường, chứng minh rằng trong cung

đã

xảy ra chuyện gì đó.

hiện

tại Thái Tử

không

phát

hiện

nên

không

biết xảy ra chuyện gì. Nếu như

hắn

biết, tốt hơn chúng ta nhiều. Chúng ta

không

hiểu ra sao,

hắn

sẽ

rất nhanh tìm đến dấu vết để lại.

“Người ngày đêm chung đυ.ng với tiểu muội là

hắn,

không

phải chúng ta.”

“Dù sao mỗi ngày đại ca cũng có thể gặp mặt Thái Tử ở thư viện, ngày mai để đại ca

nói

cho

hắn

biết,

hắn

sẽ

biết làm như thế nào.”

Hứa Thanh Viễn

không

nói

lời nào, cúi mặt

không

lên tiếng.

một

lát sau cũng học động tác của Hứa Triệt Minh, đưa tay kéo

một

chiếc lá vô thức xé chơi. Động tác, nét mặt như vậy Hứa Triệt Minh

đã

biết đại diện cho điều gì.

một

tay chống đầu gối đứng lên,

một

tay vỗ bả vai Hứa Thanh Viễn.

Mở miệng cười “thật

ra điều này cũng xem như là

một

chuyện tốt, mặc dù chúng ta

không

thể giải quyết chuyện của tiểu muội, mặc dù tiểu muội

không

muốn

nói

cho chúng ta biết

đã

xảy ra chuyện gì. Nhưng mà huynh nghĩ xem, lúc muội ấy

không

vui

đã

nghĩ đến việc đầu tiên là về nhà,

đã

nói



rằng muội ấy quan tâm chúng ta? Chúng ta mới là người

một

nhà.”

Muội ấy nguyện ý về nhà, lại

không

muốn

nói

cho chúng ta biết, chỉ là sợ chúng ta lo lắng thôi. Người quan trong mới lo lắng, tiểu muội

thật

là quan tâm chúng ta,

không

phải chỉ có

một

mình Thái Tử.

Lời này vừa

nói

ra, tuy rằng

không

thể làm cho cảm xúc của Hứa Thanh Viễn ổn định lại triệt để, nhưng cũng làm dịu lại, lãnh đạm mở miệng “Nếu như vậy, buổi tối chúng ta bàn bạc với đại ca

một

chút. Làm sao để Thái Tử nợ

một

lần ân tình này, cũng đâu thể làm

không

công chứ.”

Hứa Triệt Minh đồng ý “Nên tính kĩ món nợ này, đệ cũng

không

thể làm chuyện này

không

công được! Lúc mẫu thân tiến cung gặp tiểu muội, muốn ở bao lâu

thì

ở, thậm chí có thể ngủ lại! Còn chúng ta?

đi

vào chưa đến nửa canh giờ

thì

tiểu muội có việc này việc kia,

một

lúc

thì

đã

bị

hắn

đưa

đi

rồi!”

“Lần này

không

thể để

hắn

được lợi như vậy được!”