Chương 14

Editor: Phượng Cửu

Beta: An Tịnh Nguyệt

Tiểu A Đoàn sáu tháng trắng trắng mềm mềm,

thật

không

thẹn với nhũ danh mà Trần thị đặt cho.

Lúc này

đã

là giữa mùa đông, bên ngoài tuyết rơi nhiều tựa như lông ngỗng bay phấp phới đầy trời, từ sớm phòng Trần thị

đã

đốt lò sưởi ấm áp. A Đoàn mặc

một

bộ quần áo tơ mỏng màu vàng

đang

bò loạn

trên

giường.

trên

cổ tay mập mạp như củ sen của tiểu



nương đeo

một

cái lắc có gắn hai quả chuông bạc, mỗi khi cử động lại kêu đing đing

đang

đang

nghe

thật

vui tai. A Đoàn rất thích cái này,

không

ngừng rung lắc cánh tay, mỗi khi tiếng chuông vang lên bé con cũng khúc khích cười theo, lộ ra mấy cái răng sữa mới nhú, nước miếng cũng theo khoé miệng chảy xuống nhưng ngay lập tức

đã

có khăn mềm lau

đi.

Vυ" Lý tiện tay đưa khăn cho nha hoàn bên cạnh rồi quay lại

nói

với hai đứa trẻ khoảng sáu,bảy tuổi đứng cạnh đó: "Các ngươi nhìn cho kỹ,

hiện

tại là thời kỳ Tam tiểu thư mọc răng sữa, thấy cái gì cũng muốn cắn và thường xuyên chảy nước miếng. Hai ngươi

không

cần làm gì hết, chỉ cần để ý tốt chuyện này,

không

được để tiểu thư cắn linh tinh, nước miếng chảy ra phải lau

đi

ngay,



chưa?"

"Dạ, nô tỳ

đã

biết."

Cẩm Sắc và Bán Cầm nghiêm túc trả lời.

Cuối cùng người được chọn theo hầu A Đoàn chính là Cẩm Sắc – muội muội ruột của Cẩm Tú. Về phần Bán Cầm là vốn là

một

nửa nhà dưới Tam gia đưa cho Trần thị. Cả hai đều mới sáu tuổi, cũng

không

trông chờ các nàng có thể tự hiểu chuyện, chỉ cần biết vâng lời là được. Nếu đưa

một

đại nha hoàn

đã

được dạy bảo tốt cho A Đoàn là

không

thích hợp bởi vì chờ đến lúc A Đoàn được năm, sáu tuổi

thì

nha hoàn đó cũng

đã

đến thời điểm muốn xuất giá rồi.

Cũng

không

thể vì hầu hạ tiểu thư mà ngăn cản nhân duyên của người khác, biến người ta thành lão bà được. Chỉ có thể tìm nha hoàn

nhỏ

tuổi

một

chút, như vậy ít nhất cũng có thể theo hầu A Đoàn đến khi



tiểu



nương được mười tuổi

thì

bọn họ mới đến tuổi gả

đi.

Ban đầu Trần thị muốn tìm bốn nha hoàn, mặc dù A Đoàn

sẽ

tiến cung để hoàng hậu nương nương nuôi dưỡng, khẳng định

đã

có sẵn nha hoàn hầu hạ, nhưng với thân phận của Đoàn

thì

mang theo bốn nha hoàn cũng là tương xứng. Ai ngờ thái tử truyền lời, chỉ cần chuẩn bị hai nha hoàn, hơn nữa còn chỉ đích danh Cẩm Sắc và Bán Cầm, những người khác đều

không

cần.

Ít ngày nữa A Đoàn phải tiến cung, chỗ dựa lớn nhất chính là thái tử, Trần thị đương nhiên

sẽ

không

vì chuyện này mà so đo với thái tử.

Đúng lúc này, Cẩm Tú khẽ mở mành cửa bẩm báo: "Đại thiếu gia

đã

trở về." Chỉ cần vén tấm mành che lên

một

chút

đã

thấy được gió tuyết bên ngoài, Hứa Tiêu Nhiên vội vàng chui vào phòng, cũng

không

vội vã tiến lên thỉnh an mà để cho nha hoàn cởϊ áσ choàng

trên

người, sau đó đứng cạnh lò sưởi hơ ấm tay rồi mới bước lên.

"Nhi tử thỉnh an mẫu thân, hôm nay mẫu thân có khoẻ

không?"

Hứa Tiêu Nhiên năm tuổi trầm ổn lễ độ, toàn thân như trúc xanh cao ngất, thanh lãnh nhưng lại

không

mất

đi

vẻ đáng tin cậy. Mới năm tuổi

đã

như vậy, có thể thấy được khi trưởng thành

sẽ

có phong thái như thế nào. Dù

không

phải khoe khoang nhưng Trần thị cũng có thể tự hào rằng, so với thiếu niên công tử khắp kinh thành, Tiêu Nhiên nhà nàng tuyệt đối có thể nằm trong số những người đứng đầu.

Vội vàng đưa tay kéo Hứa Tiêu Nhiên lại gần: "Mẫu thân

đã

nói

rồi, bên ngoài tuyết lớn như vậy, con

đi

học về

thì

cứ về thẳng tiểu viện của con, giờ ăn cơm cũng dùng bữa tại phòng luôn là được rồi, cần gì phải qua đây như vậy?" Tuy là

nói

vậy nhưng

trên

mặt lại đầy ý cười. Nhi tử hiếu thuận, người làm mẹ cũng

thật

cao hứng.

"Lễ nghĩa

không

thể tuỳ tiện bỏ qua."

Hàn khí

trên

người còn chưa tan hết, Hứa Tiêu Nhiên cũng

không

tới gần A Đoàn, chỉ đứng tại chỗ mỉm cười nhìn tiểu muội muội, lại như thường lệ hỏi thăm Trần thị

một

chút tình hình hôm nay của A Đoàn, biết được mọi thứ vẫn bình thường mới yên tâm. Dừng

một

chút lại quay đầu

nói

chuyện với Trần thị: "Mẫu thân, hôm nay con

đã

gặp thái tử điện hạ."

trên

mặt có chút nghi hoặc.

Trần thị cũng

không



tại sao Hứa Tiêu Nhiên lại có biểu

hiện

như vậy. Đại nhi tử của mình trước giờ luôn luôn thông tuệ, những kiến thức ở học viện đều rất thông thạo, việc kết giao bằng hữu ở đó cũng

không

hề khó khăn.

"Chẳng lẽ thái tử điện hạ

đã

làm gì khiến con khó chịu?" Hỏi vậy nhưng ngữ khí đều là

không

tin, nếu Tthái tử

đã

chịu hao tâm tìm phu tử cho hai nhi tử của mình, sao có thể có thù hằn gì với "anh

vợ tương lai" chứ?

Hứa Tiêu Nhiên lắc đầu: "Cũng

không

hẳn là như vậy, chỉ là..." Dừng

một

chút mới

nói

ra: "...chỉ là nhi tử có cảm giác, Thái Tử => thái tử hình như

không

thích con."

Cảm giác này từ lần trước cùng phụ thân và hai đệ đệ

đi

gặp phu tử

đã

có. Lúc ấy cũng

không

quá



ràng, hôm nay

một

mình gặp gỡ lại cảm thấy cảm giác đó quả đúng là

thật. Khi đó thái tử đối với phụ thân và nhị đệ, tam đệ đều dùng mắt ra hiệu, tuy

không

quá



ràng nhưng ít nhất vẫn mỉm cười. Duy đối với

hắn, ánh mắt chỉ dừng lại

một

chút liền chuyển

đi.

Hơn nữa lúc ấy phụ thân và thái tử

nói

chuyện lâu như vậy, tuy

hắn

chỉ làm nền nhưng

thật

sự

một

câu cũng

không

nói

với

hắn.

Hôm nay gặp gỡ lại càng kỳ lạ, vẻ mặt lạnh lẽo bảo

hắn

không

nên gặp An Dương công chúa. Chuyện này cũng

thật

kỳ lạ,

hắn

và An Dương công chúa chưa từng kết giao, ngay cả mặt mũi cũng chưa thấy qua. Hơn nữa An Dương công chúa chỉ lớn như Đoàn Nhi, được hoàng hậu nương nương nuôi dưỡng trong cung,

hắn

làm sao có thể gặp được?

Thế nhưng thái tử lại rất nghiêm túc,

nói

hắn

không

được gặp An Dương công chúa.

Bên này Hứa Tiêu Nhiên rơi vào suy nghĩ của chính mình, Trần thị đợi mãi

không

thấy nhi tử

nói

gì liền hỏi lại lần nữa, lúc này Hứa Tiêu Nhiên mới hoàn hồn: "Cũng

không

có gì, có lẽ là nhi tử

đã

nghĩ nhiều rồi." Chính mình còn

không

nghĩ ra là chuyện gì, cũng

không

nên quấy rầy mẫu thân, cứ để

một

thời gian nữa xem sao. Sợ Trần thị hỏi lại, Hứa Tiêu Nhiên vội chuyển chủ đề:"Hôm nay thái tử cũng

đã

nói, sau khi Đoàn Nhi nhập cung

sẽ

không

ở chung

một

chỗ với hoàng hậu nương nương.

nói

là ban ngày

sẽ

để bên cạnh hoàng hậu nương nương để người chăm sóc dạy dỗ, buổi tối lại trở về Đông cung ngủ”.

Nghe được lời này,

sự

chú ý của Trần thị thực

sự

đã

bị chuyển dời.

Nghĩ

đi

nghĩ lại

một

hồi cảm thấy có chút gì đó

không

ổn, nhưng nghĩ mãi cũng

không

ra là

không

ổn ở chỗ nào. Nếu

nói

đến danh tiết của nữ nhi, tiểu nữ nhà nàng từ khi sinh ra

đã

vào cung ở với thái tử, thanh danh sớm

đã

không

còn. Nhưng mà nhanh như vậy

đã

ở cùng

một

chỗ, nàng luôn cảm thấy có chỗ

không

đúng.

Thấy vẻ mặt rối rắm của Trần thị, Hứa Tiêu Nhiên khẽ cười mở miệng: "Mẫu thân cần gì phải phiền não, như vậy chẳng phải càng tốt sao? Nếu Thái Tử => thái tử

đã

để Đoàn Nhi bên cạnh mình chứng tỏ Đoàn Nhi đối với

hắn

thật

sự

rất quan trọng. Sau này quan hệ của hai người họ

sẽ

rất phức tạp, bắt đầu bồi dưỡng tình cảm từ

nhỏ, đối với Đoàn Nhi mà

nói

là có lợi chứ

không

có hại.”

"Về phần những lời xì xào, bàn tán

thì

không

cần nghĩ đến, chúng ta cũng chỉ cần nghĩ đến những mặt tốt

thật

sự

là được rồi."

"Hơn nữa nếu Thái Tử

đã

nói

ra những lời này, như vậy chắc chắn là hoàng thượng và hoàng hậu nương nương cũng

đã

đồng ý. Hai vị cửu ngũ chí tôn đều đồng ý

thì

ai còn dám

nói

năng lung tung nữa."

Lời

nói



ràng rất có lí liền cởi

đi

được những rối rắm trong lòng. Trần thị còn

đang

muốn

nói

cái gì nữa, ngoài cửa lại truyền đến

một

trận huyên náo, quay đầu lại nhìn

thì

thấy Hứa Thanh Viễn và Hứa Triệt Minh

đang

từ bên ngoài

đi

vào,

trên

người cả hai đều là tuyết, nha hoàn vội vàng giúp cởϊ áσ choàng, lại phủi

đi

những bông tuyết còn vương

trên

người. Hứa Thanh Viễn đứng cạnh lò sưởi để mặc cho nha hoàn phủi tuyết, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía A Đoàn

đang

ngồi

trên

giường.

Hứa Triệt Minh lại

không

chịu đứng yên, áo choàng vừa được cởi ra, liền tuỳ tiện vỗ vỗ tuyết

trên

người, chạy về phía A Đoàn.

Mục tiêu rất



ràng nhưng vừa mới chạy được nửa đường

đã

bị Hứa Tiêu Nhiên kéo áo lại.

"Phạt ngươi chép gia quy năm lần."

Chép gia quy năm lần ư?

thật

sự



một

lần

đã

rất dày! Cũng may Hứa Triệt Minh

không

ngốc, biết vì sao đại ca lại phạt mình, vừa mở miệng liền khó chịu: "rõ

ràng là huynh

đã

nói

muội muội

không

phải quả cầu thuỷ tinh mà!"

Hứa Tiêu Nhiên lại càng nở nụ cười ôn nhu: "Mười lần, sáng sớm ngày mai, ta

sẽ

đích thân kiểm tra "

Đây chẳng phải

sẽ



một

đêm

không

ngủ sao?

"Mẫu thân, đại ca bắt nạt người khác." Miệng méo xệch, trực tiếp đến trước mặt Trần thị tố cáo Hứa Tiêu Nhiên.

Trần thị lại cười, càng dốc sức đánh chó xuống nước: "Ta

đã

nói

với con bao nhiêu lần rồi, muội muội còn

nhỏ

không

thể chịu được lạnh, con muốn chơi đùa với muội muội cũng được nhưng hãy nhìn nhị ca của con

đi, đứng cạnh lò sưởi hơ nóng người cho ta.

nói

bao nhiêu lần mà vẫn

không

nghe, bị phạt cũng đáng, mau thành

thật

mà chép sách

đi, để xem về sau có nhớ lâu hay

không?"

Bên này Hứa Triệt Minh khóc lóc om sòm, Hứa Thanh Viễn lại

không

thèm nhìn, chỉ hơ

thật

nóng người rồi

đi

tới đứng cạnh bên giường của A Đoàn, mím mím môi, thò tay bắt lấy cánh tay mập mạp của muội muội. Mấy ngày nay A Đoàn cũng

đã

đặc biệt quen thuộc với vị ca ca này, mỗi lần

hắn

tới đây cũng

không

nói

lời nào, chỉ túm lấy cánh tay của tiểu



nương.

A Đoàn cũng đưa tay ra nắm lấy tay Hứa Thanh Viễn, nhe răng cười vui vẻ, nước miếng cũng theo đó chảy ra. Cẩm Sắc thấy vậy vội vàng lấy khăn mền định lau miệng cho tiểu thư, vừa đưa tay ra liền bị Hứa Thanh Viễn đoạt lấy. Nhị thiếu gia đặc biệt cẩn thận lau miệng cho muội muội, dùng hết cả trăm phần trăm nghiêm túc, như sợ

sẽ

làm cho muội muội bị đau.

Cẩm Sắc thầm nghĩ, tuy bề ngoài Nhị thiếu gia lạnh lùng nhưng thực

sự



một

ca ca tốt. Tuy rằng vừa rồi

không

cười nhưng nét mặt

thật

nhu hoà, lúc này

không

biết nghĩ tới điều gì, vẻ mặt liền trầm xuống. Chơi đùa cùng Tam tiểu thư

một

lát lại rời

đi

rất sớm so với bình thường,

đi

tới trước mắt phu nhân

đang

ngồi bên kia.

"Mẫu thân, con

không

thích Nhị muội, người cũng

không

thích, vì sao còn muốn dụng tâm dạy bảo muội ấy?"

Từ lúc

đi

gặp phu tử trở về,

không

biết nhũ mẫu dỗ thế nào, Hứa Tâm Dao

không

khóc

không

nháo nữa mà lại bắt đầu nghiêm túc muốn đến trường. Lúc trước khi Trương thị còn ở đây

đã

cho mời rất nhiều nữ phu tử đến nhưng Hứa Tâm Dao đối với việc học cũng

không

có bao nhiêu hứng thú, trừ phi Trương thị ép, bằng

không

tuyệt đối

sẽ

không

bao giờ chủ động học.

Sau khi hỏi nhũ mẫu mới biết được, khi Hứa Tâm Dao trở về cứ khóc suốt, hỏi bà thế nào gọi là

không

xứng? Nhũ mẫu đành phải

nói

cho nàng biết sinh ra là do trời định, điều ấy

không

thể thay đổi được. Thế nhưng Hứa Tâm Dao vẫn

không

ngừng khóc, nhũ mẫu đành phải

nói

với nàng rằng, chỉ cần học cho

thật

giỏi, tương lai nếu đạt được hạng nhất cũng có thể gia tăng thân phận.

Thư viện Thái Nam cũng có nữ sinh,

không

chỉ có các quý nữ mà ngay cả công chúa cũng học ở đó. Xét về thân phận của Hứa gia mà

nói, Hứa Tâm Dao

không

cần tham dự kì thi nhập học cũng có thể đến đó nhập học. Nếu nàng

đã

nguyện ý

đi

học, Trần thị cũng

không

ngăn cản. Các nữ phu tử trước đây đều được Trần thị tìm lại, để họ tiếp tục dạy cho Hứa Tâm Dao.

Trần thị kéo tay Hứa Thanh Viễn, lời

nói

có chút thấm thía: "Đọc sách có thể hiểu được lí lẽ, lời này

không

chỉ dành cho nam tử mà đối với nữ tử cũng vậy."

"Mẫu thân biết con

không

thích Dao Dao, luôn cảm thấy con bé muốn cướp gì đó của Đoàn Nhi đúng

không?"

Hứa Thanh Viễn mím môi gật đầu.

"Con nên biết rằng Dao Dao mới có ba tuổi đầu, sau này tính cách của con bé có tốt đẹp hay hư hỏng chính là do

sự

bồi dưỡng ở thời điểm này. Nếu như lúc này ta bỏ mặc, như vậy về sau cần nghĩ cũng biết con bé

sẽ

là người bỏ

đi, ngoại trừ kiêu căng

thì

một

chút ưu điểm cũng

không

có. Dù sao nó cũng là nữ nhi của Hứa gia, lại còn là tỷ tỷ của Đoàn Nhi, nếu để nó có thanh danh xấu như vậy, đối với Đoàn Nhi đâu phải chuyện tốt."

Thế nhân đều đặt người trong nhà cùng

một

chỗ để đánh giá, trong nhà có

một

nữ nhân tính tình

không

tốt, người khác cũng

sẽ

dùng ánh mắt

không

tốt để nhìn A Đoàn. Hứa Thanh Viễn

đã

hiểu đạo lý này, mím môi

không

nói

lời nào, chỉ là trong lòng vẫn

không

vui.

Trần thị cười cười đưa tay bóp cằm Hứa Thanh Viễn: "Con nít mà sao lúc nào cũng mang cái vẻ mặt nghiêm túc như ông già vậy?"

"Con yên tâm, ta dạy bảo con bé cũng là cho nó

một

cơ hội,

hiện

tại con bé có chút kiêu căng nhưng dù sao nó vẫn còn

nhỏ, ta

sẽ

cho nó cơ hội để hiểu lí lẽ. Nếu như con bé hiểu chuyện, an phận thủ thường với cuộc sống của nó, ta đương nhiên

sẽ

để nó có được đầy đủ tôn quý của

một

tiểu thư phủ Quốc công."

"Nếu nó vẫn như trước, hoặc là muốn qua mặt ta..."

Dừng

một

chút nàng cười đạm nhạt: "Ngay cả mẫu thân của nó ta còn thu thập được,

một

nữ nhi bé

nhỏ

thì

có là gì!"