- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Chân Mệnh Hoàng Hậu
- Chương 126-2
Chân Mệnh Hoàng Hậu
Chương 126-2
“Phu nhân, tiểu thư, nhị tiểu thư chết rồi!”
Cẩm Tú
thật
sự
rất kích động, còn quên mất sửa miệng vẫn gọi A Đoàn là tiểu thư. Cũng may lúc này
không
có ai so đo nàng
nói
sai, Trần thị đứng dậy, A Đoàn cũng vội vàng theo Trần thị ra ngoài, vừa
đivừa hỏi Cẩm Tú “Cái gì gọi là chết rồi nữa? Nàng ta vẫn
đang
bị trói cơ mà,
đã
xảy ra chuyện gì?”
“Nô tỳ cũng
không
rõ, vừa nhận được tin vội đến báo cho phu nhân, chỉ nghe người bên ngoài
nói
hôm nay tứ thiếu gia
đi
thăm nhị tiểu thư, nhóm nha hoàn ma ma lười biếng đều
không
có ở đó, hình như tứ thiếu gia cởi trói cho nàng, cũng
không
biết tại sao lại chạy đến hồ, rơi xuống nước!”
“Lúc cứu lên
đã
không
còn thở nữa!”
Trần thị cùng A Đoàn đều có vẻ mặt trầm trọng
đi
nhanh về phía nhị phòng, Trần thị là vì suy nghĩ đến chuyện sau đó, A Đoàn lại
đang
nghĩ, hôm nay Giang Vạn Lí
đã
ra tay rồi? Lúc đoàn người
đi
đến nhị phòng, Ngô Đồng Đại lão gia cùng ba huynh đệ
đã
đến nơi, nhìn thấy hai người Trần thị
thì
gật đầu, sau đó cau mày nhìn Hứa Tâm Dao nằm
trên
giường, bên cạnh quỳ đầy nha hoàn ma ma quỳ xin tha thứ.
A Đoàn
không
nghe đám người hầu cầu xin tha thứ, chỉ nhìn Hứa Tâm Dao. Hứa Tâm Dao
đã
bị phủ vải trắng lên, chỉ lộ ra đôi giày thêu ướt đẫm. Hứa Tâm Dao vẫn thích màu trắng, giày cũng thế, đáy màu xanh nhạt, phía
trên
thêu đóa Lan màu xanh. Giống đôi giày màu ngày đó của Trần thị, theo
sự
ra
đicủa chủ nhân mà cũng mất
đi
màu sắc vốn có.
Ngô Đồng vẫn để ý A Đoàn, nhìn nàng đứng lại chỗ thất thần,
đi
vài bước đến bên cạnh nàng, giang tay ôm bả vai nàng,
không
tiếng động an ủi nàng. Lúc này A Đoàn mới hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Ngô Đồng, Ngô Đồng nhíu mày, lắc lắc đầu.
không
phải Giang Vạn Lí làm.
Dừng
một
lúc, A Đoàn nhìn về Tiểu Tứ đứng bên cạnh,
trên
mặt
hắn
cũng lộ vẻ hoảng sợ, người cũng kinh ngạc, bị dọa sợ rồi. Chỉ nhìn
một
cái liền thu lại ánh mắt, nhắm mắt tựa vào ngực Ngô Đồng. Lúc Đại lão gia
đang
hỏi chuyện, Hứa Tiêu Nhiên quay đầu nhìn bộ dáng của A Đoàn, nhíu mày
nói
thẳng “A Đoàn, muội dẫn Thái Tử điện hạ đến phòng muội nghỉ ngơi
một
lát
đi.”
Vừa thành thân lại là ngày thứ ba lại mặt, vậy mà lại gặp phải chuyện này, ngay cả Đại lão gia cũng thấy xui xẻo, vội vàng
nói
“Đúng vậy, mau
đi
ngủ trưa đo.” Vốn còn có chút
yêu
thương đối với Hứa Tâm Dao, dù sao cũng là con
gái
của đệ đệ. Ai biết nàng ta lại có dã tâm quá lớn, nuôi dưỡng cũng
không
thành, lại là nữ nhi, Đại lão gia
đã
sớm
không
còn lòng
yêu
mến đối với Hứa Tâm Dao.
Những lời nàng ta
nói
lúc phát bệnh, Trần thị
không
nói
với A Đoàn, nhưng lại
nói
hết tất cả cho Đại lão gia, trong lòng
đã
có bất mãn từ lâu, nay người
đã
đi
rồi, ngược lại càng cảm thấy dễ chịu!
Ngô Đồng gật đầu, ôm theo A Đoàn xoay người rời
đi.
Khuê phòng của A Đoàn vẫn như khi nàng chưa xuất giá, Ngô Đồng
đã
quen thuộc từ lâu, hai người
đivào, cho toàn bộ nha hoàn lui xuống, A Đoàn ngồi ở ghế quý phí trước cửa sổ, nghiêng người nhìn cây ngô đồng
đã
bắt đầu rụng lá ngoài cửa sổ. Lá ngô đồng bị gió thu thổi
đi, bay lượn giữa
không
trung, sau đó rơi xuống đất.
“Ta
không
khổ sở vì nàng ta, ta cũng
không
thấy vui sướиɠ.”
không
chờ Ngô Đồng lên tiếng, A Đoàn lại nghiềng đầu nhìn về Ngô Đồng
đang
ngồi bên cạnh, đôi mắt
rõ
ràng.
Ngô Đồng gật đầu, đưa tay phủ lên bàn tay có chút lạnh của A Đoàn.
“Vậy nàng
đang
nghĩ gì vậy?”
Tay Ngô Đồng khô ráo ấm áp, A Đoàn động đậy tay, siết chặt mười ngón tay vào nhau “Ta chỉ
đang
suy nghĩ, nếu như nàng ấy còn sống sót (A Đoàn của kiếp trước)
sẽ
làm như thế nào.”
không
đợi Ngô Đồng
nói
chuyện tiếp tục
nói
“Ta
đã
thấy sắc mặt và bộ dáng của nàng ấy lúc đó, ta cảm thấy nàng ấy
sẽkhông
trả thù, hoặc là
nói, sống chết của Hứa Tâm Dao vốn nàng ấy
không
quan tâm.”
Lúc ấy nàng ấy chọn cái chết, muốn giải thoát, cũng là vì tác thành cho Hứa gia, coi như đây là trả ơn sinh thành.
một
kích cuối cùng kia, người bên cạnh xem như là
một
kích trí mạng, nhưng nàng ấy chỉ coi đó là
một
cái cớ. Thời cơ bức tranh kia xuất
hiện
không
nhiều, nếu như là lúc nàng ấy vừa cãi nhau với Thái Tử ca ca, bức tranh kia có lẽ
sẽ
là
một
kích trí mạng.
Nhưng nó xuất
hiện
quá muộn, năm năm sau nàng ấy
đã
hiểu rất nhiều.
Cho nên, nàng ấy chết,
thật
ra
không
có quan hệ nhiều lắm với Hứa Tâm Dao.
Nhưng điều này cũng
không
thay đổi được
sự
thật
Hứa Tâm Dao có ác tâm!
Ngô Đồng gật đầu, đồng ý với lời
nói
của A Đoàn, giọng
nói
nhẹ
nhàng “Nàng suy nghĩ lâu như vậy, kết luận được cái gì?”A Đoàn phồng miệng, có chút trẻ con nghiêng đầu, trong mắt chợt lóe bất đắc dĩ cùng nghịch ngợm “Kết luận là, so với nàng ấy ta
không
đủ thành thục
không
đủ ổn trọng, ta tùy hứng hơn nàng ấy rất nhiều.”
Ngô Đồng ngậm miệng,
thật
sự
không
nghĩ là nàng suy nghĩ lâu như vậy, hóa ra chính là nghĩ cái này! Bất đắc dĩ lắc đầu,
không
biết nên
nói
những gì. A Đoàn cười càng vui vẻ hơn, yếu ớt
nói
“Xin hỏi Thái Tử điện hạ, có đồng ý nhận người Thái Tử phi tùy hứng này
không?” Ngô Đồng bật cười “Cưới cũng
đãcưới rồi, chỉ có thể nhận lấy!”
“Thái Tử phi tùy hứng, bây giờ có thể ngủ trưa cùng ta
không?”
Bây giờ A Đoàn mới phát
hiện,
trên
người Ngô Đồng có mùi rượu nhàn nhạt, sắc mặt người này vẫn như thường, vừa rồi vẫn
không
chú ý. Đứng dậy đưa tay sờ hai má Ngô Đồng, quả nhiên có hơi nóng, tức giận trách “Chàng
không
uống ít thôi, mấy người Đại ca rót cho chàng mà chàng cũng vẫn nhận sao?” Vừa
nói
vừa kéo Ngô Đồng
đi
về giường.
Mấy người
anh
vợ mời rượu, sao có thể từ chối chứ? Ngô Đồng cũng
không
giải thích, để mặc cho A Đoàn cởϊ áσ giúp mình, sau đó kéo A Đoàn
đang
muốn
đi
ra ngoài lại, tay cũng cởϊ qυầи áo của nàng, A Đoàn vừa giãy dụa vừa
nói
“Ta
đi
làm cho chàng chén canh giải rượu, chàng ngủ trước
đi.”
nói
xong người cũng bị Ngô Đồng ôm lên giường, cánh tay duỗi dài ra, áo ngủ bằng gấm bọc kín lấy hai người. Ôm chặt A Đoàn còn
đang
giãy dụa vào ngực, cọ cọ khuôn ngực mềm mại của A Đoàn, than thở
một
hơi
nói
“không
cần, nàng chính là canh giải rượu tốt nhất của ta.”
A Đoàn ngẩng đầu nhìn lại, phát
hiện
người này
đã
nhắm mắt, hô hấp đều đều.
không
khỏi bật cười, đưa tay ôm chặt eo Ngô Đồng, cọ cọ ở cổ
hắn, cũng nhắm mắt im lặng ngủ.
Xảy ra chuyện như vậy, hai người A Đoàn cũng
không
đợi lâu, sau khi ngủ trưa dậy A Đoàn chào tạm biệt Trần thị. Trần thị
đang
xử lý chuyện của Hứa Tiêu Nhiên, thấy thế cũng
không
giữ nàng ơ lại lâu, nhìn thoáng qua Ngô Đồng
đang
đứng khoanh tay chờ ngoài cửa, kéo A Đoàn ra xa
nói
“Việc này con phải kiềm chế lại,
không
được
nói
cho người bên ngoài biết.”
Lại mặt gặp phải loại chuyện xui xẻo này, truyền ra ngoài
thì
thật
là
không
tốt.
A Đoàn gật đầu “Đương nhiên, chúng con
sẽ
tránh.” Sau đó lại
nói
“Chuyện kia, mẫu thân định lúc nào
thì
tổ chức tang lễ?” Trần thị cũng
đang
thấy khó khăn, cau mày suy nghĩ mới
không
xác định
nói
“Cho dù thế nào
thì
cũng phải bảy tám ngày sau mới tổ chức tang lễ, cũng may người ngoài cũng đều biết nàng ta bị điên rồi, xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng
không
tính đến
trên
đầu con.”
Lúc trước chuyện Hứa Tâm Dao gây ra mọi người đều biết, ngày con giá
nhỏ
lại mặt
thì
nàng ta chết, đám tiểu nhân nhất định
sẽ
đồn bậy bạ về con
gái
nhỏ
nhà mình! Mấy ngày nay nhất định phải dìm chuyện này xuống, qua
một
thời gian nữa lại
nói. A Đoàn gật đầu, lôi kéo tay Trần thị dặn dò “Nương, chăm sóc thân thể mình
thật
tốt,
không
nên quá mệt mỏi, lúc nào người nhớ con, chỉ cần tiến cung là được.”
“Mẫu thân biết rồi, con chăm sóc bản thân mình cho tốt, trong lòng có gì khó xử luẩn quẩn, phái người đến
nói
cho mẫu thân biết,
không
cần tự mình gánh vác.”
Hai mẹ con dặn dò nhau
thật
tốt mới ngừng lại, sau đó Đại lão gia với ba huynh đệ cùng nhau đưa A Đoàn và Ngô Đồng lên xe ngựa.
Ly biệt luôn làm cho người ta có chút u sầu, cái này tuy
không
phải sinh ly tử biệt nhưng cũng khó chịu, A Đoàn ngồi trong khoang xe, có chút rầu rĩ
không
vui. Ngô Đồng đưa tay chọc chọc đôi môi
đang
vểnh lên của A Đoàn, nhận lấy
một
ánh mắt tức giận của A Đoàn. Đuôi mắt Ngô Đồng thoáng nhướn “xem ra nàng
không
muốn biết
hiện
tại An Dương thế nào.”
“hiện
tại An Dương thế nào rồi?”
A Đoàn quả nhiên bị mắc câu, kéo cổ tay A Đoàn vội vàng hỏi.
“Ta cũng
không
nhìn thấy nàng ấy, ta làm sao mà biết được?” Ngô Đồng trả lời
một
câu rất sạch
sẽ
lưu loát.
Mày liễu vừa nhướn, bàn tay trắng nõn véo
một
cái lên mu bàn tay của Ngô Đồng! Ngô Đồng kêu
mộttiếng, đảo tay bắt được bàn tay
đang
làm bậy của A Đoàn, kéo luôn người vào trong ngực, bóp mũi A Đoàn tức giận bất bình “Quỷ nha đầu, vậy mà nàng cũng nỡ ra tay!” A Đoàn
không
nói
lời nào, mắt hạnh nhìn chằm chằm vào Ngô Đồng.
Cuối cùng đương nhiên là Ngô Đồng chịu thua.
“Ta
thật
sự
không
biết gần đây nó như thế nào, chúng ta
đi
nhìn nó
một
cái
thì
biết thôi.”
Lời này vừa
nói
ra, quả nhiên A Đoàn vui vẻ, lập tức ngồi thẳng người dậy từ trong ngực Ngô Đồng, ánh mắt tỏa sáng “Chúng ta có thể
đi
tìm An Dương sao? Chuyện của chàng
không
nhiều sao, chàng có thể rời
đi
bao nhiều ngày? Có khó xử
không, phụ hoàng mẫu hậu
sẽ
không
nói
gì sao?”
Thấy A Đoàn gặp chuyện vui vẻ của An Dương cũng
không
quên mình, trong mắt Ngô Đồng nhiễm lên
sự
vui sướиɠ, dịu dàng
nói
“không
sao, gần đây
không
xảy ra chuyện gì lớn, ta cũng
đã
xử lý mọi chuyện tốt rồi. Hơn nữa, lúc trước ta rời
đi
lâu như vậy,
không
phải cũng
không
có chuyện gì sao?”
Hơn nữa, lần này An Dương rời
đi
cũng
đã
lâu, mặc dù mẫu hậu biết nàng an toàn, nhưng dù sao cũng lo lắng. Lần này chúng ta
đi, cũng nhân tiện đón An Dương về nhà, mẫu hậu cũng có thế vui vẻ trở lại, tại sao có thể trách chúng ta chứ?”
Lúc này A Đoàn mới hài lòng, rất nhớ An Dương! Hưng phấn nhào vào trong ngực Ngô Đồng, đôi mắt cong cong hôn
trên
mặt Ngô Đồng
một
cái “Thái Tử ca ca, chàng
thật
là tốt quá!” Ngô Đồng cũng hài lòng,
đang
muốn cúi đầu gia tăng tình cảm với A Đoàn,
cô
gái
nhỏ
này
đã
lui sang
một
bên, khuôn mặt
nhỏ
nhắn hưng phấn
không
biết
đang
suy nghĩ cái gì.
Ngón tay Ngô Đồng động đậy, cuối cùng vẫn nhịn được
không
nói
cái gì.
Buổi tối
sẽ
trừng trị nàng sau!
Sau khi hồi cung thay quần áo
đi
thỉnh an Hoàng Hậu nương nương sau đó lại trở lại Đông cung,
mộtánh mắt A Đoàn cũng
không
cho Ngô Đồng, vẫn thu xếp gì đó.
không
phải thu xếp đồ đặc cảu mình, những cái đó
đã
có cung nữ chuẩn bị, là thu xếp đồ cho An Dương! Được tứ hôn
đã
nửa năm nay, nhận được rất nhiều đồ tốt, thích hợp với An Dương, tất cả đều để lại cho nàng!
Lần này đúng lúc mang
đi!
Ngô Đồng đứng tại chỗ nữa ngày, nhìn A Đoàn như
một
con bướm
đi
qua
đi
lại, nhưng ngay cả
một
ánh mắt cũng
không
nhìn mình! Khóe miệng co giật
đã
lâu, sắc mặt càng ngày càng trầm. Giang Vạn Lí vẫn hầu hạ ở bên cạnh, nhìn nam chủ nhân nhà mình, cuối cùng vẫn
không
nhịn được, thấp đầu dùng sức nhịn
không
để mình cười ra tiếng.
Gia sắp thành hòn Vọng thê rồi!
Ngô Đồng trừng mắt tức giận nhìn Giang Vạn Lí
đang
cười trộm, trực tiếp phất tay áo xoay người đến thư phòng.
A Đoàn vừa bận liền bận đến lúc
đi
ngủ, còn
đang
hưng phấn! Lúc Ngô Đồng tắm rửa xong
đi
ra, liền nhìn thấy
một
mình A Đoàn vẫn
đang
ngồi bên giường lải nhải trong miệng! Mím mím môi,
không
tiếng động tiến lên ngồi ở
một
bên “Cũng
không
biết An Dương có thích kiểu dáng mới ra này hay
không, có lọt vào mắt nàng hay
không…”
Ngô Đồng nhịn đến mức mu bàn tay nổi đầy gân xanh A Đoàn cũng
không
nhìn
hắn! Lúc
không
thể nhịn được nữa
thì
không
cần nhịn! Trực tiếp đứng dậy,
đi
đến bên cạnh bàn lấy bình rượu sau đó trở lại bên giường, trước ánh mắt kinh ngạc của A Đoàn, rót
một
ngụm rượu lớn vào miệng, sau đó chặn lên môi A Đoàn!
Bị ép nuốt
một
ngụm rượu lớn vào miệng, A Đoàn trợn tròn mắt.
“Thái Tử ca ca, chàng bị làm sao vậy?”
Ngô Đồng
không
đáp lời, lặp lại động tác vừa rồi
một
lần nữa, sau đó lại chặn lên môi của A Đoàn, làm
đi
làm lại mấy lần,
một
bình rượu lớn tất cả đều rót vào bụng A Đoàn. A Đoàn
không
bằng lòng, đưa tay đẩy Ngô Đồng ra, đứng lên nhìn xuống Ngô Đồng “đang
yên
đang
lành chàng rót rượu cho ta làm gì!”
Khí thế có đủ,
âm
thanh lại mềm mại kỳ lạ, còn bất tri bất giác mang theo
sự
yếu ớt cùng mị ý.
Ngô Đồng cũng đứng dậy, khom người bế A Đoàn dậy, sau đó ném nàng thẳng vào bên trong giường, lúc A Đoàn còn
đang
chưa hoàn hồn liền phủ người lên người nàng, con ngươi ngăm đen nhìn chằm chằm vào A Đoàn, cười cười, đưa tay rút
một
quyển sách bên dưới gối ra, tiện tay giở
một
trang, giơ ra trước mặt A Đoàn.
“Tối nay chúng ta thử
một
tư thế có được hay
không?”
không
chờ A Đoàn trả lời, trực tiếp dùng sức mạnh đoạt lấy.
Bán Hạ mê hoặc nhìn ngoài cửa sổ, a, trời
đã
hiện
ra ánh ban mai, trời sắp sáng rồi.
một
đêm này
không
ngủ, mắt Bán Hạ cùng Bán Đông đều bị thâm xanh, sắc mặt cũng có chút quỷ dị. Bán Đông là xấu hổ, cả
một
đêm nghe tiếng giường rung động, nữ tử rêи ɾỉ, nam tử thở hổn hển, làm sao có thể ngủ được chứ!
Ngược lại Bán Hạ lại vui mừng, hóa ra hai người
không
có việc gì, rất nhiệt tình.
Nhưng mà,
đã
một
đêm rồi, động tĩnh vẫn lớn như vậy,
không
biết tiểu thư có chịu được hay
không…
Hết chương 126
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Chân Mệnh Hoàng Hậu
- Chương 126-2