- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Chân Mệnh Hoàng Hậu
- Chương 123
Chân Mệnh Hoàng Hậu
Chương 123
Editor: huyetsacthiensu
“Chàng
đang
làm cái gì vậy?”
âm
thanh ra khỏi miệng, ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy khó nghe, quá khàn.
Còn chưa kịp ghét bỏ bản thân
đã
thấy xấu hổ và giận dữ, thân mình đặc biệt mệt mỏi bủn rủn, cả nửa người dưới đau đến chết lặng! Nghĩ cũng
không
nghĩ liếc mắt trách Ngô Đồng
đang
cúi người đọc sách ở đầu giường, đưa tay xoa eo như bị chặt đứt, miệng vểnh lên, vô cùng
không
bằng lòng!
Lúc A Đoàn vừa mở mắt Ngô Đồng
đã
dời mắt đến
trên
mặt A Đoàn. Tiểu
cô
mương khuôn mặt phấn nộn, giống như trước đây, chỉ là,
không
có nét quyến rũ của tiểu thư khuê các… Nghe được lời của nàng cùng vẻ oán thầm
trên
mặt chỉ cười khẽ, đặt sách trong tay sang
một
bên rồi cũng nằm xuống, kéo người A Đoàn
đang
không
một
mảnh vải ôm vào người.
Cả người A Đoàn cứng đờ, lúc này mới phản ứng được
một
sự
thật
là cả hai đều
đang
trần trụi!
“Chàng làm cái gì vậy, mẫu hậu vẫn
đang
chờ hai chúng ta đến thỉnh an đấy!”
Vừa
nói
vừa giãy dụa muốn dứng dậy, vừa nhấc eo lên bị đau kêu rên
một
tiếng lại ngã trở về, đau quá! Hai mắt đẫm lệ nhìn Ngô Đồng, đều là lỗi của chàng! Tối hôm qua đau khổ cầu xin
hắn, nhưng mà người này
thì
sao, chính là cầm thú! Ngô Đồng
không
thay đổi sắc mặt, bàn tay to xoa
nhẹ
bên eo A Đoàn, giúp nàng giảm bớt mệt mỏi.
Xoa
một
lúc lâu, đúng là mệt mỏi
đã
giảm
đi
rất nhiều, A Đoàn có tinh thần náo loạn.
“Tối nay
không
cho phép chàng chạm vào ta!”
Đôi mắt có hơi sưng ủy khuất nhìn Ngô Đồng, tỏ ý nếu chàng
không
đồng ý ta
sẽ
khóc ngay lập tức cho chàng xem.
Ngô Đồng liếc xéo A Đoàn
một
cái,
không
nói
gì, động tác trong tay cũng
không
dừng lại.
Thấy thế lá gan của A Đoàn càng lớn, vươn ngón tay ra đâm đâm l*иg ngực của Ngô Đồng, cứng rắn! “Việc này chàng nhất định phải nghe ta, ta bảo chàng dừng
thì
chàng phải dừng, chàng
không
thể
không
nghe lời ta,
thật
sự
rất đau!” Mềm mại dịu dàng, khóe mắt rưng rưng, rất ủy khuất.
Bàn tay bên hông hơi dừng lại, Ngô Đồng nhếch khóe môi cười như
không
cười nhìn A Đoàn,
không
nóilời nào chỉ nhìn nửa ngày làm cho A Đoàn dần dần thu lại tính tình… Bây giờ Ngô Đồng mới hài lòng, tiếp tục động tác trong tay, bình tĩnh mở miệng
nói
“Nếu
không
phải biết nàng là lần đầu tiên, nàng cho rằng tối hôm qua ta
sẽ
chỉ làm ba lần thôi sao?”
không
tránh khỏi vẻ du͙© vọиɠ chưa được thỏa mãn trong giọng
nói.
Trong lòng A Đoàn sau đó bỗng nhiên bốc lên
một
ngọn lửa, nghĩ cũng
không
nghĩ đẩy tay Ngô Đồng ra, ôm áo ngủ bằng gấm ngồi dậy, chỉ vào mũi Ngô Đồng lên án
nói
“Chàng, chàng, chàng
thật
sựkhông
phai là người mà! Hôm qua ta cũng bị làm đến ngất
đi, vậy mà hôm nay chàng còn có mặt mũi
nói
với ta mới có ba lần sao?”
Ngón tay chỉ vào Ngô Đồng vì tứ giận mà run run!
Ngô Đồng thong thả híp mắt, tay chống cằm nằm nghiêng
trên
giường, nhìn bờ vai mầm mại trắng nõn của A Đoàn, xương quai xanh tinh tế xinh xắn, cùng với những vết đỏ
trên
cổ… Cười nhạt
một
tiếng
nói“Sách dưới gối
nói
không
sai, buổi tối chúng ta thử các tư thế
trên
đó
một
lần, thế nào?”
Cả người A Đoàn đều đỏ rực!
Vừa rồi nhìn
hắn
nghiêm trang đọc sách, sườn mặt đẹp đẽ ngược sáng nhìn giống như
một
bức tranh thủy mặc, hóa ra là
đang
xem quyển sách xấu hổ như vậy!
“Chàng, chàng, chàng…”
Tay càng run hơn,
không
nói
được câu nào.
Ngô Đồng ngồi dậy, dưới con mắt của A Đoàn
đang
cứng người
không
hề báo trước lật áo ngủ bằng gấm lên, A Đoàn trừng mắt, sau đó đưa tay ra che mắt. “Chàng muốn làm gì, chàng
không
biết xấu hổ!” Sau đó toàn thân bị bế dậy cùng với chăn đắp. A Đoàn nhắm mắt
không
ngừng dãy dụa.
“Chàng muốn làm gì!”
Ngô Đồng ôm A Đoàn bước từng bước vững vàng
đi
về bể tắm ở phía ssau.
“Nếu nàng còn náo loạn,
sẽ
không
kịp đến thỉnh an mẫu hậu đâu.”
Bây giờ A Đoàn mới thành
thật, lui về trong ngực Ngô Đồng
không
náo loạn nữa.
Đám người Giang Vạn Lí, Bán Đông, Bán Hạ
đã
chờ ở bên ngoài từ sớm, thời gian còn sớm,
không
được chủ nhân gọi cũng
không
dám
đi
vào.
không
dễ gì mới nghe được bên trong truyền ra tiếng vang, đoán trước làn nên
đi
tắm, lúc này mới dẫn theo
một
đám người
đi
vào tẩm điện dọn dẹp.
Bán Hạ
thì
không
sao, lúc Bán Đông dọn dẹp lại giường
thì
mặt
đã
đỏ thành quá táo, hơi thở xa hoa lãng phí, giường chiếu hỗn độn, nghĩ lại liền biết tối hôm qua có bao nhiêu lịch liệt, ngay cả chăn cũng
không
thấy đâu nữa! Bán Hạ cười khẽ
một
tiếng, cầm khăn lụa màu trắng
trên
giường lên, bên
trênđiểm những vệt màu đỏ sẫm.
Đưa vào tay
một
vị ma ma
đã
chờ sẵn ở
một
bên.
Ma ma nhìn kỹ sau đó gật đầu, khóa vào
một
chiếc hộp
nhỏ.
Nhìn thấy cảnh này mặt Bán Đông càng đỏ hơn, chỉ khom người dọn dẹp giường chiếu,
không
dám ngẩng đầu lên. Bán Hạ ghé sát vào tai nàng
nhỏ
giọng
nói
“Ngươi đúng là nên xấu hổ, nhưng mà tiểu thư
đã
gả cho người, điều này có nghĩa là
hiện
tại chính là ngày tốt của tiểu thư,
không
cho xấu hổ và giận dữ quá mức, về sau đừng như vậy nữa.”
Bán Đông chậm chạp gật đầu, vẫn
không
dám ngẩng đầu lên nhìn người, Bán Hạ liếc mắt nhìn Ngô Đồng, muội muội cũng
đã
lớn, cũng nên bàn đến chuyện hôn
sự
rồi, chỉ là nên
nói
với ai đây? Đám tiểu tư trong nhà nhất định là
không
được, muội muội bây giờ là người hầu hạ cho Thái Tử phi, đám tiểu tư làm sao mà xứng chứ?
Nhưng mà ánh mắt cao quá cũng
không
được, cao
không
được thấp cũng
không
xong.
Có lẽ, nên hỏi tiểu thư trước?
Các nô tỳ bên này vừa dọn dẹp xong, bên kia A Đoàn cùng Ngô Đồng cũng
đã
mặc xong quần áo Bán Hạ đưa vào
đi
ra ngoài, sắc mặt
không
giống nhau. Thái Tử điện hạ
đi
theo sau Thái Tử phi, sắc mặt thảnh thơi; Thái Tử phi đằng trước lại mặt mày đỏ rực, tức giận, giống như đứa
nhỏ
cãi nhau. Mấy người Giang Vạn Lí đối diện cười
một
cái, sau đó đồng loạt quỳ xuống thỉnh an.
“Nô tài (nô tỳ) thỉnh an Thái Tử phi.”
A Đoàn vẫn tức giận
không
để ý, ngồi thẳng trước gương trang điểm cầm lược gỗ lên chải đầu, ngược lại Ngô Đồng tâm tình rất tốt gật đầu đáp lại, để cho mọi người đứng dậy. Bán Đông Bán Hạ vội vàng tiến lên hầu hạ A Đoàn trang điểm, Giang Vạn Lí cũng dẫn theo
một
đám tiểu thái giám hầu hạ Ngô Đồng mặc quần áo. Ngô Đồng buồn cười nhìn khuôn mặt tức giận của A Đoàn.
“thật
sự
không
đồng ý sao?”
A Đoàn phản ứng lại là liếc mắt
một
cái! Ngô Đồng thấy thế cũng
không
nói
gì thêm, nhắm mắt để nô tài mặc quần áo. Làm cho đám người Giang Vạn Lí nổi lên lòng hiếu kỳ, nhưng nhìn Ngô Đồng
đangnhắm mắt, lại nhìn A Đoàn
đang
tức giận, chỉ phải kiềm
sự
tò mò lại.
Hai người đều chuẩn bị xong, vẻ mặt nghiêm túc, ở trong phòng ồn ào như thế nào cũng được, nhưng ở bên ngoài
thì
không
được!
một
trước
một
sau
đi
ra khỏi tẩm cung, sau đó
đi
thỉnh an Hoàng Thượng Hoàng Hậu. Tối hôm qua Hoàng Thượng đương nhiên là ở lại tẩm điện của Hoàng Hậu, lúc hai người
điđến, Hoàng Thượng Hoàng Hậu
đã
rửa mặt chải đầu xong.
“Đến sớm như vậy làm gì, trà của ngươi ta
đã
uống bao nhiêu lần, còn để ý chén trà của con dâu này sao?”
Sau khi thỉnh an, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu ngồi ở chủ vị, Hoàng Hậu dẫn đầu mở miệng
trên
đùa A Đoàn sắc mặt hồng nhuận. A Đoàn cũng
không
sợ, bưng trà quỳ ở trước mặt hai người, cười
nói
“Mẫu hậu
không
uống trà của nhi thần, nhưng mà phụ hoàng còn
đang
chờ đó ~” cười nâng chén trà trong tay lên cao “Mời phụ hoàng dùng trà.”
Hoàng Thượng đương nhiên
sẽ
không
cho A Đoàn phủ đầu ra oai, con dâu này là
hắn
chọn, nay cuối cùng mối kim ngọc lương duyên này cũng thành, đương nhiên là vui vẻ vì việc này thành rồi. Cười nhận lấy chén trà của A Đoàn, sau khi uống xong sai người đem lễ vật gặp mặt ra, là
một
gốc San hô trang trí “Cây San ho này để cho con chơi thôi, tuy
nói
con
gái
khác với phụ nữ, nhưng dù sao con cũng lớn lên ở đây, cho dù hôm nay thân phận
không
giống nhau, cũng
không
cần quá mức gò bó.”
“Nhi thần biết, xin khắc ghi
sự
dạy dỗ của phụ hoàng trong lòng.”
Nhận được cái gật đầu của Hoàng Thượng A Đoàn mới đứng dậy, sau đó lại quỳ đến trước mặt Hoàng Hậu, nhận lấy chén trà cung nữ đưa đến, cũng
không
nâng cao, chỉ nghiêng đầu hỏi “Chén trà này mẫu hậu có uống hay
không, nếu
không
uống nhi thần cũng
không
cần kính người ~”
âm
thanh mềm mại,
không
giống như
đang
kính trà cha mẹ chồng, mà giống con
gái
làm nũng với mẫu thân.
Lại dùng bộ dáng nghiêm túc để
nói.
Hoàng Hậu chỉ cười đau bụng,
một
lúc lâu mới thở được, sau đó chỉ vào Ngô Đồng
đang
quỳ
một
bên cười mắng “Ngươi còn
không
quản nàng dâu của ngươi, với vừa vào cửa ngày đầu tiên
đã
bắt nặt ta, về sau còn đến thế nào nữa đây?” Ngô Đồng quỳ nghiêm túc,
trên
mặt cũng có ý cười, nghe vậy chỉ lắc đầu.
“Nhi thần cũng
không
dám quản nàng.” Ý cưng chiều
không
cần nghe cũng có thể đoán được.
Làm cho Hoàng Hậu tức giận chỉ Ngô Đồng mắng, có vợ liền quân mẫu thân! Cuối cùng vẫn là A Đoàn tiến lên, dỗ dành
một
lất, dỗ Hoàng Hậu vô cùng vui vẻ nhận trà, cũng thưởng cho A Đoàn Bạch Ngọc Như Ý
đã
chuẩn bị từ sớm. Lại hầu hạ Hoàng Thượng Hoàng Hậu ăn sáng, Hoàng Thượng phải lên triều, Hoàng Hậu phải tiếp các vị phi tần đến thỉnh an, lúc này hai người mới cáo từ.
Vốn là A Đoàn
đi
sau nửa bước, Ngô Đồng
đi
chậm lại thành hai người sóng vai nhau bước
đi, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt
nhỏ
nhắn lạnh lùng của A Đoàn, cười khẽ “Còn tức giận sao?” A Đoàn nhìn thẳng về phía trước, bĩu bĩu môi,
không
nói
chuyện. Ngô Đồng cũng
không
giận, chỉ bình tĩnh
nói
“Mẫu hậu
đãđồng ý.”
A Đoàn dừng chân, nhíu mày, giận dữ nhìn Ngô Đồng, thấp giọng
nói
“Chành đừng
nói
cái gì mà muốn ta dậy sớm giúp chàng luyện võ, ta
không
ngốc! Lúc này ta mới vừa vào cửa, khoảng cách cũng
khôngxa, nếu
không
thỉnh an mẫu hậu, người khác
sẽ
nhìn ta như thế nào chứ?”
Lúc tắm rửa chính là vì điều này mới cãi nhau, còn
nói
cái gì mà văn có thể Hồng tụ thêm hương, võ
thìkhông
thể ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực.
Nhưng cũng nghĩ Ngô Đồng là muốn tốt cho mình, nghĩ nghĩ lại mềm giọng xuống “Ta biết chàng là muốn tốt cho ta, biết ta ghét cũng với những phi tần kia tươi cười giả dối, nhưng cũng
không
thể trốn tránh mãi, thích ứng sớm
thì
tốt.”
Ngô Đồng nhướn mày “Ta
không
cho nàng thỉnh an lúc nào? Mồng
một
mười lăm thỉnh an là được rồi.”
Bộ dáng dầu muối
không
ăn, hai mày của A Đoàn càng nhíu chặt hơn, lại
không
thể tranh cãi với Ngô Đồng ở đây! Chỉ phải giận dỗi
đi
vòng qua Ngô Đồng bước tiếp về phía trước, Ngô Đồng trực tiếp kéo cổ tay A Đoàn, buồn cười
nói
“Nàng
không
đi
gặp các nàng ấy, các nàng ấy
sẽ
càng sốt ruột, nàng chỉ cần ngồi ở Đông cung chờ các nàng ấy đến là được.”
Đây
không
phải là chuyện các nàng ấy có thấy hay
không, mà chuyện thỉnh an mẫu hậu là chuyện ta nên làm!”
A Đoàn còn
đang
khó có thể bình tĩnh, Ngô Đồng ghé sát vào bên tai nàng
nói
“Mẫu hậu cũng
không
hy vọng nàng
đi
thỉnh an, người ước gì mỗi ngày nàng đều
không
dậy nổi ~” Lời này có hàm ỹ quá
rõ, A Đoàn vừa trải qua
sự
đời sao có thể nghe
không
hiểu chứ? Mặt xấu hổ đỏ bừng, nâng lên hung hăng dẫm về phía bàn chân Ngô Đồng!
Chút sức lực
nhỏ
ấy
không
ảnh hưởng gì đến Ngô Đồng, sắc mặt
không
đổi dán vào bên tai A Đoàn.
“Thân thể này của nàng còn phải luyện tập
thật
nhiều, nếu
không
lần sau lại ngất
đi…”
Ánh mắt A Đoàn mở
thật
lớn, mắt thường cũng có thể nhìn thấy từ đầu đến lòng bàn chân đều hồng! Mình
không
đi
thỉnh an cùng
hắn
luyện võ, còn tưởng là
hắn
thương tiếc mình,
không
để cho mình đối mặt với những phi tần muôn hình vạn trạng kia, hóa ra là vì nguyên nhân này!
“Chàng, chàng, chàng
thật
sự
chính là
không
thể
nói
lý!”
Ngô Đồng thản nhiên gật đầu, vân đạm phong khinh nhận lời khen này.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Chân Mệnh Hoàng Hậu
- Chương 123