Chương 121-2

Sau đó chính là trang điểm, A Đoàn nhắm mắt mặc cho người khác tô tô vẽ vẽ trê mặt mình, rất chậm rất tỉ mỉ, ít nhất phải hơn nửa canh giờ, A Đoàn mơ mơ màng màng ngủ

một

giấc.

không

dễ dàng gì mói nghe được Trần thị

nói

một

tiếng tốt lắm, vội vàng mở mắt, sau đó, vì sao lại che gương lại?

Đưa tay muốn vén lên lại bị ngăn lại, Trần thị kéo A Đoàn đứng dậy, đẩy nàng giục nàng

đi

vào trong “Trước tiên

không

vội nhìn, thay quần áo trước

đã, cùng nhau nhìn!” Lại dặn Bán Hạ cùng Bán Đông

nói“Cẩn thận hầu hạ tiểu thư thay quần áo, đừng để làm hỏng lớp trang điểm!” Hai người vộ vàng đáp ứng, cẩn thận đỡ A Đoàn vào trong, sắc mặt quái dị khó hiểu, giống như

đang

nghẹn cười vậy.

Áo cưới mấy hôm trước

đã

được đưa đến,

đã

mặc thử

một

lần, rất hợp, mũ phượng khăn quàng vai tinh xảo rườm rà, từng đường kim mũi chỉ đều

không

có chỗ nào sai sót, cho dù trong phòng mờ tối cũng rạng rỡ,

trên

bộ áo cưới còn thêu mấy lá ngô đồng bằng chỉ vàng, khéo léo lại hợp ý.

A Đoàn dang hai tay để Bán Hạ cùng Bán Đông hầu hạ mình mặc áo, bộ quần áo này quá rườm rà,

mộtngười

không

thể mặc được.

Nhìn khuôn mặt hai người

đang

cố nén, A Đoàn trực tiếp lên tiếng “Rất xấu sao?”

không

nói

là cái gì xấu, Bán Đông trực tiếp hé mồm

nói

“không

xấu

không

xấu, tân nương đều là người xinh đẹp nhất!” A Đoàn

không

nói

gì, lúc

nói

câu này ngươi có thể nhìn thẳng vào mặt ta để

nói

không? Còn có Bán Hạ cũng vậy, muốn cười

thì

cười

đi!

Vẻ mặt

đã

truyền đạy lại những gì A Đoàn muốn

nói, Bán Hạ cuối cùng vẫn

không

nhịn được “Ha ha, tiểu thư, tân nương đều như vậy, càng hồng càng vui vẻ!

nói

xong lại ôm bụng cười

không

đứng thẳng người lên được!

Được rồi, A Đoàn

đã

có thể tưởng tượng được lát nữa

sẽ

nhìn thấy

một

khuôn mặt đỏ như thế nào.

Áo cưới quá rườm rà,

không

chỉ

đi

đường phải bước

đi

bước

nhỏ, ngồi xuống cũng phải chú ý vạt áo,

không

dễ dàng gì mới ngồi xuống được, sau khi ngồi xuống, nhìn thấy người trong gương, vẫn bị dọa ngây người. Cả khuôn mặt, trừ hai tròng mắt là màu đên, những chỗ khác hồng

thì

rất hồng, rắng

thìrất trắng.

Cái này, giống như đít khỉ vậy!

Miệng A Đoàn vừa động đậy, còn chưa kịp

nói

chuyện,

âm

thanh của Trần thị

đã

vang lên trước “khôngđược

nói

điềm xấu, tân nương đều như vậy!” Trừng mắt nhìn A Đoàn còn

đang

không

tự nhiên, mới cười

nói

với ma ma

đang

cười tủm tỉm bên cạnh “Ma ma mau chải đầu cho nàng

đi.”

Ma ma lại bắt đầu

nói

mấy lời

nói

cát tường, A Đoàn lại nhắm nghiền hai mắt lại.

không

muốn ngủ nhưng cũng

không

nhìn được khuôn mặt của bản thân lúc này! Cũng

không

biết lúc Thái Tử ca ca nhìn thấy

sẽ

có cảm nghĩ như thế nào… Cũng

không

đúng,

hắn

đã

nhìn thấy

một

lần rồi, hẳn là

đã

có chuẩn bị tâm lý? Khụ khụ.

Sau khu ngủ trưa

thì

bắt đầu làm tất cả, vậy mà sau khi làm xong tất cả mặt trời cũng

đã

lặn, thời gian vừa kịp. Các tân khách cũng

đã

ở bên ngoài, để thời gian cho người nhà ở cùng

một

chỗ với nhau, mũ phượng rất nặng, những hạt ngọc trai bên

trên

chắc nịch bóng bẩy, Trần thị sợ A Đoàn mệt

nói

chờ khi sắp

đi

ra ngoài mới đội lên, nhưng A Đoàn vẫn muốn đội lên ngay bây giờ!

Bởi vì trước mặt có tua rủ xuống, có thể che mặt!

Bị các ca ca nhìn thấy, còn

không

biết

sẽ

bị chê cười như thế nào nữa!

Sau đó nhìn chằm chằm vào cửa, chờ phụ thân cùng các ca ca đến.

Quốc công gia cả đời trang phục nghiêm chỉnh bây giờ cả khuôn mặt đỏ bừng tiến vào từ bên ngoài, toàn thân toàn mùi rượu, hiển nhiên là ở bên ngoài bị chuốc

không

ít rượu,

đi

đường cũng lắc lư, nhìn thẳng vào A Đoàn, ánh mắt rất phức tạp. A Đoàn đứng dậy

đi

hai bước, cách tua kết hơi ngửa đầu nhìn Quốc công gia,

một

lúc sau khom người thỉnh an.

“Phụ thân.”

Quốc công gia

không

lên tiếng, tay lập tức vươn ra lôi kéo tay A Đoàn đỡ nàng đứng dậy, sau đó cũng

không

buông tay, cứ túm lấy cánh tay A Đoàn như vậy. A Đoàn cúi đầu nhìn bàn tay

đang

túm lấy tay mình, làn da hơi đên, khớp xương cũng thô to, thô ráp lại có nêp nhăn, nhật

sự

không

dễ nhìn.

Đây là tay phụ thân…

Chớp chớp mắt đè ướŧ áŧ trong mắt xuống.

“Phụ thân, hôm nay con

gái

sẽ

gả cho người ta, sau khi con

gái

đi, phụ thân phải bảo trọng thân thểm khỏe mạnh trường thọ…”

Chỉ

nói

một

câu như vậy, liền cảm thấy cánh tay

đang

nắm lấy tay mình dùng sức, dùng sức đến mức nổi hết gân xanh lene. A Đoàn

không

ngẩng đầu, chỉ nghe được

một

âm

thnah kích động đáp lại bản thân “Phụ thân rất tốt, con chăm sóc bản thân

thật

tốt, có thiếu cái gì bất mãn cái gì hãy

nói

với phụ thân,

không

cần tự mình gánh lấy, phụ thân còn chưa già đâu!”

“Trước kia là ta sai, là phụ thân nghĩ lầm…”

Mới

nói

được nửa đầu, A Đoàn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa “Các ca ca đâu, tại sao còn chưa đến?”

âm

thanh bình tĩnh, khác biệt

một

trời

một

vực với

sự

kích động của Quốc công. Quốc công há miệng, cuối cùng vẫn buông lỏng cánh tay A Đoàn ra, sau đó cất giọng cười “Ba người các ngươi còn

không

đi

vào nhanh lên

một

chút?

không

biết xấu hổ đánh nhau,

không

thấy xấu hổ khi gặp người khác sao?!”

Đánh nhau?

Vừa rồi

thật

sự

là A Đoàn muốn đề tài, bây giờ lại

thật

sự

bị phân tán tâm tư, sao lại đánh nhau chứ?!

Ba người

đi

từ bên ngoài vào, mỗi người đều ăn mặc chỉnh tề xem ra rất có tinh thần, nhưng vết xanh tím

trên

mặt là sao?! A Đoàn tiến lên trước mặt ba người

đang

mất tự nhiên, kinh ngạc lên tiếng “Các huynh sao thế này, sao ngày hôm nay lại còn đánh nhau?”

“Khụ khụ.”

Hứa Tiêu Nhiên nắm tay để

trên

môi ho khan vài tiếng, sau đó nhìn thấy Hứa Thanh Viễn với Hứa Triệt Minh đồng thời

không

dấu vết liếc trắng mắt

một

cái! Hứa Tiêu Nhiên trực tiếp nổi giận, mắng “Hai người các ngươi còn

không

phục sao? Ta là Đại ca, đương nhiên phải là ta cõng A Đoàn ra khỏi cửa, hai người các ngươi tranh cãi cái gì!”

Có chút kích động, động đến vết thương

trên

khóe miệng, làm cho Hứa Tiêu Nhiên hít vào

một

ngụm khí lạnh, sau đó giận quá.

“Đánh

thì

đánh, còn toàn đánh lên mặt!”

Hứa Triệt Minh cười lạnh “Người ra tay trước là huynh, đánh

trên

mặt trước cũng là huynh!”

không

biết ai là mới là người dụng tâm hiểm ác đâu! Hứa Thanh Viễn ở phía sau

nói

với A Đoàn “Ai quy định nhất định phải là Đại ca cõng muội muội ra cửa?

hắn

chỉ ỷ vào việc sinh trước chúng ta vài năm!”

một

lời

không

hợp là ba người lại bắt đầu cãi vã, A Đoàn đứng bên cạnh nhìn vừa bực mình vừa buồn cười, còn có chút… Muốn khóc. Hôm nay là ngày mình xuất giá,

nói

thật,

không

nỡ có, nhưng nhiều hơn là vui vẻ. Nhưng bây giờ, chợt xông lên xót xa, thậm chí còn

không

muốn gả nữa!

Cố gắng

không

để bản thân khóc,

nhỏ

giọng

nói.

“Vậy các huynh

đã

đánh ra được kết luận gì rồi?”

Hứa Tiêu Nhiên liếc mắt nhìn đôi song sinh

một

cái, sau đó

nhẹ

nhàng

nói

với A Đoàn “Chúng ta

khôngai chịu nhường ai, cho nên ba người

sẽ

cùng nhau cõng muội qua cửa. Triệt Minh cõng muội đến cửa viện, Thanh Viễn cõng muội đến cổng trong, ta cõng muội ra cửa.”

Lời này rất bình tĩnh, cũng

không

phải là lời gì kích động, A Đoàn cúi đầu

thật

thấp, nước mắt cứ thế rơi ra.

Ba huynh đệ còn chưa kịp phản ứng, Trần thị

đã

bước nhanh đến, khom người lầy khăn cẩn thận ấn vào mắt A Đoàn,

âm

thanh cũng nghẹn ngào “không

được khóc, tân nương

không

thể khóc! Thời gian cũng

đã

đến, bây giờ dặm thêm lớp trang điểm

không

kịp nữa rồi, đừng khóc…”

Khuyên A Đoàn đừng khóc, nhưng mình lại khóc theo.

Quốc công khuyên Trần thị, ba huynh đệ khuyên A Đoàn,

không

dề dàng gì khuyên nhủ. A Đoàn nhìn cái này, nhìn cái kia, luôn cảm thấy

nói

không

hết chuyện,

một

khắc cũng

không

dừng lại

nói

chuyện. Bây giờ ai cũng

không

ngại A Đoàn

nói

nhiều, đều im lặng nghe nàng

nói. Lúc này dù

không

nỡ thế nào cũng

đã

đến lúc ra cửa, bên ngoài Thái Tử

đã

sắp đến, bên này Hỉ nương cũng

đã

mang khăn voan đỏ đến.

A Đoàn ghé vào

trên

người Hứa Triệt Minh,

không

dám quay đầu lại nhìn, chỉ có thể nghe được tiếng khóc đè nén của Trần thị.

Ôm chặt cổ Hứa Triệt Minh, A Đoàn khịt khịt mũi, lại

không

ngừng dặn “Tam ca, lần này cũng

khôngbiết huynh có thể về nhà bao lâu, người mẫu thân lo lắng nhất là huynh, bây giờ hynh phải

thật

nghe lời mẫu thân,

không

nên chống đối lại mẫu thân, biết

không?”

Hứa Triệt Minh

đi

từng bước rất chậm, nghe được lời

nói

của A Đoàn cũng

không

trả lời, chỉ trịnh trọng gật đầu.

Cho dù

đi

chậm thế nào cũng đến lúc

đi

đến cổng viện, Hứa Thanh Viễn

đã

chờ ở đó từ trước. A Đoàn xuống khỏi lưng Hứa Triệt Minh lại năm lên lưng của Hứa Thanh Viễn, Hứa Triệt Minh

không

nói

gì chỉ lầ hốc mắt

đã

đỏ ửng, lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn A Đoàn

đang

từng bước

một

cách xa, đến lúc sắp

không

nhìn thấy người nữa cuối cùng nước mắt nam nhi vẫn chảy ra.

Hai

anh

em song sinh, hoàn cảnh sống

không

giống nhau thân hình, khuôn mặt cũng có chút khác nhau. So với Hứa Triệt Minh, mấy năm nay Hứa Thanh Viễn du ngoạn ở bên ngoài người cũng gầy

đi

rất nhiều. A Đoàn vẫn dặn dò như cũ “Nhị ca, huynh cũng vậy, vài năm

không

trở về nhà liền gầy thành bộ dạng này, huynh lại thích ở bên ngoài, cũng phải chăm sóc thân thể mình cho

thật

tốt.”

“Lần này huynh phải nghe lời mẫu thân bồi bổ

thật

tốt!”

Cũng giống Hứa Triệt Minh, Hứa Thanh Viễn cũng

không

trả lời câu

nói

của A Đoàn. Im lặng cõng A Đoàn đến chỗ Hứa Tiêu Nhiên

đang

đứng đợi, đặt nàng xuống, sắc mặt bình tĩnh chỉ

nói

“thật

ra ta còn

một

thứ tốt nữa chưa cho muội.” Cũng

không

lòng vòng

nói

thẳng “Mỗi nơi ta

đi

qua đều tìm rượu ngon mang về cho muội, có đến mấy xe.”

Nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của A Đoàn, đưa tay chọc chọc cằm A Đoàn “Sau này ta thường xuyên mang rượ vào thăm muội có được

không?”

Lần này A Đoàn trịnh trọng gật đầu.

Thời gian ở cùng Đại ca là dài nhất, nhưng mà Đại ca rất thông minh,

không

cần dặn dò chuyện gì. A Đoàn nằm sấp

trên

lưng Hứa Tiêu Nhiên, cũng

không

biết nên

nói

cái gì, Đại ca

đi

rất êm, từng bước

một, gần như

không

xóc nảy. Ổn trọng nhất là Đại ca, làm cho người khác đau lòng nhất cũng là Đại ca.

Hai tay nắm

thật

chặt vào nhau ôm cổ Hứa Tiêu Nhiên.

“Đại ca, lúc nào mệt mỏi, hãy

nói

với muội.”

Bước chân của Hứa Tiêu Nhiên dừng lại

một

chút, chỉ là dừng lại

một

cái chớp mắt lại tiếp tục

đi

về phía trước.

“Đại ca vĩnh viễn

không

mệt, Đại ca vĩnh viễn là chỗ dựa của các muội.”

Lúc còn cách cổng lớn

một

đoạn, A Đoàn nghe được

âm

thanh ồn ào của người bên ngoài, theo bản năng ngẩng đầu lên, cách khăn che đầu thêu Long Phượng loáng thoáng nhìn thấy

một

người, khoanh tay đứng ở chính giữa, dáng người cao ngất, trong vô số người bên cạnh chỉ nhìn mình.