- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Chân Mệnh Hoàng Hậu
- Chương 121-1
Chân Mệnh Hoàng Hậu
Chương 121-1
Editor: huyetsacthiensu
Trần thị
đã
thay xong quần áo ngồi
trên
giường, thấy A Đoàn
đã
tắm xong
đi
ra tiện tay đem thứ gì đó trong tay nhét dưới gối sau đó cười đứng dậy “Mẫu thân giúp ngươi chải tóc.” A Đoàn nghe theo ngồi trước gương, lẳng lẳng nhìn Trần thị
đang
chải toc giúp mình ở phía sau. Khóe miệng Trần thị từ đầu đến cuối đều giơ lên, hốc mắt lại dần dần đỏ.
“Mẫu thân…”
A Đoàn động đậy môi, lại
không
biết
nói
cái gì, cau mày.
Dung mạo
đã
trưởng thành uyển chuyển hàm xúc, mặt trứng ngỗng có chút ngây thơ, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng khi còn bé. Đôi mắt Trần thị đỏ hơn, đôi mắt bịt kín
một
tầng sương mù, cố nén để
không
khóc. A Đoàn nóng nảy, vội vàng
nói
“Mẫu thân, con là gả cho người chứ
không
phải là
khôngthể gặp lại,
không
cho người khóc!” lời này
không
có tác dụng với Trần thị, cúi đầu chải tóc giúp A Đoàn, nước mắt chảy ra.
“Lúc trước con còn
nhỏ
như vậy, trong nháy mắt
đã
phải gả làm vợ người khác, thời gian qua quá mau, mẫu thân
không
nỡ.”
A Đoàn đứng dậy, nhào thẳng vào ngực Trần thị, ngửa đầu lên nhìn Trần thị “Mẫu thân
không
nỡ con cũng
không
nỡ, nhưng mẫu thân đừng khóc có được hay
không? Gả cho người khác con vẫn là con
gáicủa người, kiếp này con là con
gái
của người, kiếp sau con cũng là con
gái
của người, lại chẳng phải là tình cảm hai mẹ con bị cắt đứt, mẫu thân đừng khóc nữa có được hay
không?”
Vừa
nói
vừa đưa tay
nhẹ
nhàng lau nước mắt cho Trần thị.
An ủi như vậy ngược lại lại phản tác dụng, Trần thị ôm
thật
chặt A Đoàn vào trong ngực, vẫn giống khi còn bé trấn an vỗ lưng của nàng, đứu quãng lại câu trước
không
khớp với câu sau “Con phải sống tốt, con phải nghe lời, con muốn sống tốt cuộc sống sau này, ngàn vạn lần
không
nên nhớ nhà,
không
được quên mẫu thân…”
A Đoàn cũng bị lây cảm xúc của Trần thị, hai mẹ con ôm nhau cùng khóc.
“Mẫu thân, người phải sống tốt,
không
nên lúc nào cũng tức giận với phụ thân…”
“Đại tẩu sắp vào nhà, gánh nặng
trên
người mẫu thân cũng bớt được rất nhiều.”
“Đại tẩu
đã
có, còn Nhị tẩu Tam tẩu vẫn cần người xem xét đấy, mẫu thân
không
thể có các tẩu tử rồi liền quên con đâu, con
sẽ
không
vui…”
Chờ lúc hai người
thật
sự
lên giường
đi
ngủ, thời gian
đã
qua hơn nửa canh giờ. Hai mẹ con đều giống nhau, vành mắt với mũi đều đỏ, liếc nhau ddefu vui vẻ. Trần thị vừa đắp xong chăn cho A Đoàn vừa
nói“Là ta
không
đúng, bây giờ con đừng ngủ vội, từ từ
đã, nếu
không
ngày mai ánh mắt lại bị sưng lên.”
“Tân nương
không
thể để mắt bị sưng lên được.”
A Đoàn động đậy, tựa đầu vào hõm cổ của Trần thị “không
sao đâu, buổi tối mới bắt đầu, cho dù sáng mai thức dậy mắt có bị sưng
thì
đợi buổi tối cũng
sẽ
khá hơn.” Thân mặt cọ cọ vào bảo vai Trần thị, làm nũng
nói
“Hơn nữa, con cũng
không
ngủ được, hôm nay
không
biết lúc nào mới ngủ được…”
Ngày mai
sẽ
gả cho Thái Tử ca ca, gả cho người mình
đã
nhận định từ
nhỏ.
thật
ra, bản thân mình
đãmay mắn hơn những tân nương khác rất nhiều, bởi vì
đã
xác định,
hắn
nhất định là
một
người phu quân tốt. Nhưng mà, vẫn
không
tránh khỏi bất an với lo âu, cũng
không
biết cảm xúc này từ đâu đến.
Hai tay ôm cánh tay Trần thị.
Sao Trần thị lại
không
biết tâm tình của A Đoàn chứ? Nữ hài đều có
một
lần như vậy. Đưa tay vỗ về tsoc dài của A Đoàn, cười
nói
“Đứa
nhỏ
ngốc, gả cho
một
người vốn là tâm tình này, vừa chờ mong vừa thấp thỏm, nếu tối nay con
thật
sự
dễ dàng
đi
vào giấc ngủ giống như bình thường
thì
thật
sự
là
mộtngười vô tâm vô tính!”
Hốc mắt lại hơi hồng, nhưng mà lần này Trần thị là
thật
lòng
thật
ý
đang
cười, cười rất an tâm “Nhưng mà ta cũng
không
lo cho con, nếu Thái Tử đối xử với con
không
tốt, còn người nào
sẽ
tốt với con được chứ.”
“Con phải nhớ kỹ,
đã
gả cho người khác,
sẽ
không
còn là tiêu thư khuê phòng nữ, tính tình nữ nhi yếu ớt con chỉ có thể thể
hiện
ra với
một
mình Thái Tử, những lúc khascm con là Thái Tử phi, mọi cử động của con đều đại biểu thân phận của con,
không
thể tùy tiện thể
hiện
tính tình nóng nảy của con.”
“Nhưng àm, dù sao hoàng gia cũng
không
giống gia đình tầm thường, kinh nghiệm của mẫu thân đối với con mà
nói
cũng
không
giúp được cái gì. Cũng may con thông minh, có Thái Tử chăm sóc còn có Hoàng Hậu nương nương giúp đỡ, hẳn là rất nhanh
sẽ
quen thôi.”
Mấy vấn đề Trần thị
nói
này từ trước đến giờ A Đoàn đều
không
quá lo lắng, bởi vì
đã
xác định bản thân muốn sống cuộc sống như thế nào, tự nhiên
sẽ
biết nên làm như thế nào mới đúng. Nhưng mà thích nghe Trần thị
nói
như vậy, thường
đi
lại ngẫu nhiên
sẽ
lải nhải phiền phức, nhưng mà lúc này lại cảm thấy nghe bao nhiêu cũng
không
đủ.
Bất mãn bíu môi
nói
“Sao lại
không
giúp gì được chứ? Đều
nói
nhà có
một
người già như có
một
bảo vật! Mẫu thân nhanh
nói
cho con xem, ngộ nhỡ về sau con gặp chuyện gì
không
thể giải quyết lại
khôngthể lập tức gặp mẫu thân
thì
sao?”
“Người mau
nói
mau
nói
~”
Bị A Đoàn lay lay, Trần thị vừa bực mình vừa buồn cười “Sắp làm vợ người ta rồi, sao vẫn còn bộ dáng như đứa
nhỏ
như vậy!” Nòi là
nói
như vậy, nhưng Trần thị lại cười vui vẻ khác thường, chỉ chỉ cái trán trơn bóng của A Đoàn, ôm A Đoàn,
nói
liên miên cằn nhằn,
nói
về việc sau khi bản thân quản gia gặp những chuyện khó giải quyết cùng với cách đối phó.
A Đoàn tựa vào trong ngực Trần thị, nghe giọng nàng dịu dàng, giống như khi còn bé hát ru dỗ mình ngủ vậy.
An tâm lại ấm áp.
Lần nữa mở mắt ra sắc trời
đã
hơi sáng. Tối hôm qua
nói
chuyện quá muộn, cũng
không
biết là ai ngủ trước, nghiêng đầu nhìn lại, Trần thị còn
đang
ngủ. A Đoàn cẩn thận đứng dậy, khoác áo khoác lên người rồi
đi
đến bên cửa sổ, đưa tay đẩy cửa sổ ra. Cây ngô đồng trong sân được Bán Đông buộc lụa đỏ, lá cây vàng óng ánh từng cái từng cái được treo lụa đỏ, thoạt nhìn có chút
không
hợp nhau.
không
tự giác nhếch khóe miệng lên,
không
khống chế được.
A, cây ngô đồng lớn lên cùng với nhau, hôm nay, ta
sẽ
gả cho người ta, gả cho Ngô Đồng, người ta
đãnhận định từ
nhỏ. Các ngươi
sẽ
vì ta mà vui mừng chứ?
“không
thể chờ đợi được như vậy sao?” Bên tai vang lên giọng
nói
khàn khàn của Trần thị trêu đùa. A Đoàn cười nhìn lại, sau đó
nhẹ
nhàng ôm lấy Trần thị, giơ khuôn mặt
nhỏ
nhắn lên cười cười “Chẳng lẽ mẫu thân
không
vui sao?” Quá vui vẻ, cái gì mà cười
không
để lộ răng đều bị vứt sang
một
bên, răng trắng đều lộ ra.
Trực tiếp đưa tay vuốt vuốt chóp mũi A Đoàn.
“Mau
đi
tắm
đi, hôm nay con
sẽ
rất bận rộn đấy, đợi lát nữa người thân cũng
sẽ
đến.”
A Đoàn
đi
vào tắm rửa, bên này Trần thị cũng bắt đầu sửa sang bản thân, lúc thay quần áo nghĩ đến
một
món đồ, vỗ vỗ trán! Lấy ra từ dưới gối
một
quyển sách được bọc lại cẩn thận đưa cho Bán Đông, cất kỹ, trước khi động phòng bảo Bán Hạ đưa cho tiểu thư xem. (Xuân cung đồ J)
Sau khi ăn sáng xong, ngoại tổ mẫu của A Đoàn dẫn theo vài người mợ cùng nhóm các biểu tỷ biểu muội, đồng loạt vây quanh trong sân tiểu viện của A Đoàn. Ngoại tổ mẫu trực tiếp ôm A Đoàn xoa nắn
một
trận,
nói
giống như hôm qua Trần thị
đã
nói
“Lúc con sinh ra còn
nhỏ
như vậy, chớp mắt
đã
phải gả
đi
rồi!”
Hốc mắt cũng đỏ theo.
Cũng may lần này
không
cần A Đoàn khuyên, các mợ ngươi
một
câu ta
một
câu
đã
khuyên được người. Thoáng ổn định lại tâm trạng
một
chút, ngoại tổ mẫu cười đặt
một
cái hộp trong lòng bàn tay A Đoàn, ý bảo nàng mở ra xem. A Đoàn nghe lời mở ra, sau đó kinh ngạc, là
một
hộp ngân phiếu.
Mỗi tờ là
một
trăm lượng, nửa đoạn của chϊếp hộp cao bằng ngón cái đều tràn đầy ngân phiếu.
“Cho con thêm của hồi môn, ta
đã
tìm rất nhiều thứ, nhưng cuối cùng lại nghĩ lại, con
không
thiếu cái gì cả, con gả vào
một
chỗ tốt, đồ tốt lại càng
không
thiếu, nghĩ
đi
nghĩ lại, trực tiếp cho con ba vạn lượng bạc, chỗ ngân phiếu này tổng cộng có hai vạn tám nghìn lượng (28000), còn có hai nghìn lượng bạc ta cho con là bạc vụn, để sau này con có đồ để thưởng cho người hầu.”
Ngoại tổ mẫu khởi xướng, ngay cả lời cảm kích A Đoàn còn chưa
nói
ra khỏi miệng, các mợ ở bên cạnh cùng nhóm người thân đều lần lượt lấy ra đồ vật này nọ. Bên này là bình sứ Thanh Hoa, bên kia là quan lò tiền triều, cũng có người giống ngoại tổ mẫu, trực tiếp đưa bạc, toàn thân A Đoàn xếp chồng chất đồ.
Ở sân phía ngoài đám tiểu tư
đã
xếp đồ cưới chỉnh tề,
đang
kiểm kê lại đồ cưới lần cuối cùng, buổi sáng là phải đưa đồ cưới vào cung, 136 hòm. Hôm nay ngoài phủ Quốc công rất náo nhiệt, vốn chính là ngày nghỉ Trung thu, lại là ngày tốt Thái Tử phi xuất giá!
Rất nhiều dân chúng
đã
chờ ở cửa Quốc công phủ từ sớm, chờ được nhìn thấy đồ cưới của Thái Tử phi!
“đi
ra
đi
ra!”
Mấy đồ lớn như giường, tủ quần áo mấy ngày trước
đã
đưa
đi
Đông cung
đã
sắp xếp xong, bây giờ đồ cưới đều được để trong hòm khóa kỹ, bên ngoài
không
nhìn ra chút manh mối nào. Nhưng mà những người đứng xem
đã
biết điều này từ sớm, cũng biết làm sao để biết được trong hòm kia có nhiều đồ tốt hay
không.
“Ngươi nhìn đám tiểu tư khiêng đồ kia, người nào thân thể khỏe mạnh cũng khỏe mạnh, mới vừa
điđược
một
đoạn, mặt
đã
đỏ rần!”
“không
phải như vậy sao, bên trong khóa kín như vậy, nhất định là rất nặng!”
“Ngươi nhìn cái hòm kia vừa nhấc lên
trên
mặt hai người đều đổ mồ hôi! Nhất định là tiền bạc, hòm lớn như vậy,
không
biết là bao nhiều bạc đâu!”
“…”
Tiếng dân chúng nghị luận rối rít
không
dứt, hoàn toàn đều là hâm mộ, đại quản gia đứng ở cửa cũng hãnh diện như vậy. Tiểu thư nhà mình là Thái Tử phi, ngày sau còn là quốc mẫu! Đồ cưới đương nhiên phải đứng đầu rồi, làm sao có thể cắt bớt được! Đầu kia của đội ngũ đưa đồ cưới
đã
đến hoàng thành, bên này còn
đang
đo ra khỏi cửa.
Đây mới chân chính là mười dặm hồng trang.
một
buổi sáng
đi
qua trong tiếng chúc mừng của nhóm người thân, thời gian ăn trưa, tất cả mọi người đều khuyên A Đoàn ăn nhiều
một
chút, đợi lát nữa đến tục bới đầu*,
một
khi bắt đầu trang ddierm,
thìkhông
thể ăn bất cứ vật gì, A Đoàn cố gắng ăn nhiều hơn nửa bát cơm, ăn đến lúc
không
ăn được nữa mới thôi.
*Phong tục xưa, các
cô
gái
trước khi về nhà chồng
thì
phải thay đổi kiểu chải đầu, búi tóc, cạo sạch phần lông tơ ở cổ và ở mặt.
Cho dù là như thế, vẻ mặt Trần thị vẫn bất mãn, A Đoàn vội vàng
nói
sang chuyện khác “Các ca ca đâu, bọn họ vẫm tiếp khách ở bên ngoài, vậy là hôm nay con
không
thể gặp mặt các ca ca sao?” Ánh mắt Trần thị nhanh chóng chớp vài lần sau đó
nói
“Sao lại
không
gặp mặt được? Các ca ca của con còn muốn phải cõng con ra khỏi cửa nữa!”
A Đoàn còn muốn hỏi lại, Trần thị lại
không
tiếp đề tài này, quay đầu
nói
chuyện với ngoại tỗ mẫu bên cạnh.
Tục chải tóc cũng
không
đau, lông tơ
trên
mặt bị có tính đàn hồi, có chút cảm giác nhoi nhói nhưng vẫn trong khả năng chịu đựng, bên cạnh nghe ma ma
nói
lời cát tường, tâm tư A Đoàn còn để ở
trên
người các ca ca, sao đến bây giờ còn
không
thấy người đâu? Càng nghĩ càng
không
ngồi yên, nhịn
khôngđược động đậy.
“Ngồi yên,
không
được
nói
chuyện!”
Trần thị vẫn canh chừng ở bên cạnh lập tức quát nàng ngồi yên.
A Đoàn bĩu môi, thành
thật
ngồi ngay ngắn.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Chân Mệnh Hoàng Hậu
- Chương 121-1