- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Chân Mệnh Hoàng Hậu
- Chương 119
Chân Mệnh Hoàng Hậu
Chương 119
Editor: huyetsacthiensu
một
chiếc khăn ấm phủ lên mắt,
không
chỉ làm giảm
sự
khó chịu của hai mắt, cũng làm cho thân người A Đoàn
đang
cứng ngắc buông lỏng xuống. Vừa ra khỏi tẩm điện của An Dương, liền bị đưa đến Đông cung. Ở chỗ An Dương thoải mái khóc
một
trận xong, lớp trang điểm
đã
sớm trôi hết, rửa mặt qua loa lập tức xuất
hiện
một
gương mặt trắng trong thuần khiết.
Có điều mấy ngày
không
gặp,
không
biế nên lấy tâm tình như thế nào để đối mặt với Ngô Đồng.
“Được rồi.” Giọng
nói
gọn gàng vang lên bên tai, A Đoàn mở mắt ra liền nhìn thấy Ngô Đồng gần trong gang tấc. Mấy ngày
không
thấy,
hắn
hình như
không
có thay đổi gì, vẫn là bộ dạng
anh
tuấn, thong dong tự tại. Chậm rãi ghé sát vào bên mặt của A Đoàn, trầm ngâm nhìn đôi mắt còn
hiện
lên tơ máu.
A Đoàn theo bản năng nừng hô hấp, hơi trừng to mắt, nhìn như nhìn thẳng vào hai mắt của Ngô Đồng, thực ra ánh mắt trống rỗng, đầu óc cũng trống rỗng theo. Ngô Đồng nhếch khóe miệng cười như
khôngcười, ngồi thẳng người,
nhẹ
giọng dặn dò “Tối nay đừng ngủ quá sớm, nếu
không
ngày mai hai mắt
sẽsưng lên.”
A Đoàn gật đầu theo bản năng, sau đó
không
có dấu vết thở phào
một
hơi. Nhưng
một
hơi này còn chưa thở ra, Ngô Đồng ở bên kia
đã
nghiêng đầu,
nói
như
không
để ý “Bây giờ nàng rất sợ ta,
khôngmuốn nhìn thấy ta sao?”
A Đoàn nuốt hơi khí chưa kịp thở ra ngược trở lại, lại trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm vào Ngô Đồng. Ngô Đồng cười khẽ ra tiếng, thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi. “Bây giờ An Dương như thế nào rồi?” Đột ngột bỏ qua vẫn đề vừa rồi, lại đúng ý của A Đoàn.
nói
đến An Dương,
không
cảm xúc
không
rõ
vừa rồi trực tiếp chuyển thành phiền muộn, thậm chí còn bất giác bĩu môi. “không
biết, hôm nay cùng nàng trút ra
một
trận, tốt hơn giấu ở trong lòng nhiều, chỉ là
không
biết nàng
sẽ
kéo dài đến lúc nào mới nghĩ thông được.” Dừng
một
chút mím môi lại
nói. “Muội, muội
đã
làm sai rồi sao?”
Mong muốn ban đầu là vì An Dương
thì
không
sai, nhưng nhìn thấy nàng khó chịu như vậy cũng
khôngđành lòng.
Người bắt đầu lại là chính mình.
Ngô Đồng lắc đầu,
không
dấu vết để sát vào người A Đoàn “Chuyện của Đại ca nàng và Lan Diên
đãđược bàn bạc từ sớm, cho dù nàng
không
nói, cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Về phía A Đoàn, nàng
không
đυ.ng vào tường
không
quay đầu, thủ đoạn ôn hòa
sẽ
chỉ làm nàng tránh rồi lại tránh, chỉ có thể sử dụng thủ đoạn độc ác nhất.”
A Đoàn gật đầu, hơi rũ đầu xuống, cắn môi dưới
không
nói, còn
đang
suy nghĩ chuyện của An Dương.
“thật
ra… Bây giờ nàng cũng
không
cần lo lắng quá nhiều.”
“Huynh có cách gì tốt sao?” A Đoàn ngẩng mạnh đầu lên nhìn về phía ánh mắt của Ngô Đồng. Ngô Đồng cười nhạt gật đầu, sau đó dưới tầm mắt của A Đoàn ghé sát vào mấy phần. “đã
nói
với mẫu hậu, để cho nàng ra ngoài
một
chuyến.”
“đi
đâu?”
“không
quan trọng là
đi
đâu, nàng muốn
đi
đâu
thì
đi. Mở mang tầm mắt về sông núi nước non đẹp đẽ bên ngoài
một
chút, mở rộng tầm nhìn
một
chút, cũng có thể điều chỉnh tâm tình của nàng
một
chút. Bây giờ nàng
đang
nghĩ
không
thông, chỉ có thời gian mới có thể làm lắng đọng lại, chờ tự bản thân nàng muốn mở lòng mới là thượng sách, đối với An Dương lời người khác an ủi chỉ là vô dụng.”
Được rồi, thực tế hình như đúng là như thế. Hôm nay cùng An Dương khóc
một
trận, khóc
thì
khóc, trút ra
thì
trút ra, nhưng trước khi
đi
bộ dáng An Dương vẫn là
không
có gì tiếc nuối. Gật đầu
nói
“Được rồi, cũng chỉ có thể như thế, hy vọng bản thân nàng có thể từ từ suy nghĩ thoáng hơn,
không
nên cố chấp nữa.”
hiện
tại thời tiết thích hợp, trong đầu
đã
nghĩ qua mấy nơi phong cảnh tuyệt đẹp thích hợp để du sơn ngoạn thủy giải sầu, ngẩng đầu
đang
muốn
nói
cái gì đó, mới phát
hiện
ra khoảng cách của hai người
đã
rút ngắn còn khoảng
một
cách tay, gần đến mức có thể cảm nhận được mùi thơm thoái mái dễ ngửi
trên
người Ngô Đồng.
Nháy mắt ưỡn thẳng lưng lên, hơi hơi ngửa ra sau.
“Huynh dựa vào gần như vậy làm cái gì!”
Ngô Đồng nhướn mày, bên môi vẫn cười nhạt như cũ. “Ta đến gần nàng còn cần lý do sao?” Khi
nóichuyện khoảng cách giữa hai người
đã
không
còn, tay cũng khoác lên vai A Đoàn, nhìn thẳng vào hai mắt của A Đoàn. “Nàng là vợ vủa ta, chúng ta sắp thành thân rồi, ta
không
đến gần nàng
thì
nên đến gần ai?”
“Hay là nàng muốn ta đến gần
cô
nương nào?”
Giọng
nói
trầm thấp làm say lòng người, hô hấp như có như
không
phất qua
trên
mặt, A Đoàn trừng mắt, cứng cổ cố gắng bình tĩnh. “Mây ngày hôm trước Hoàng Hậu nương nương còn
nói
với muội, trước ngày thành thân chúng ta
không
được gặp lại nhau,
không
thích hợp!” Vừa
nói
vừa lui người về sau, kiên quyết thực
hiện
lời
nói
của Hoàng Hậu nương nương đến cùng.
Ngô Đồng
không
đổi sắc mặt, khuỷu tay
đang
để
trên
ghế chống đầu, tay áo màu xanh rộng trượt xuống, lộ ra cánh đường cong cánh tay, khẽ nhếch khóe miệng như cười như
không, nhìn chằm chằm vào A Đoàn
đang
lui về sau. “Trước kia mẫu hậu còn
nói
với ta chuyện về trắc phi đó, có phải ta cũng nên nghiêm túc nghe theo lời của người hay
không?”
A Đoàn biết, Ngô Đồng
đang
tức giận.
Mềm mại mím môi, cả người lui về
một
góc,
không
khống chế được tự động nhiễm lên
sự
nức nở. “Muội
không
cố ý như vậy, muội
không
khống chế được, muội cũng cần có thời gian…” Lý trí
đã
đồng ý với lời
nói
ngày ấy của Ngô Đồng, nhưng thân thể lại
không
nghe theo lý trí,
không
phải là già mồm cãi láo, là tâm tình
không
biết nên đối mặt như thế nào, sau đó luôn muốn trốn tránh.
Ngô Đồng rũ mi mắt xuống,
một
lúc sau than
nhẹ
một
tiếng, cuối cùng vẫn đầu hàng.
“Ta
sẽ
cho nàng thời gian, nhưng nàng
không
được trốn ta.”
“Được.” A Đoàn gật đầu liên tục
không
ngừng, sau đó nhìn sắc mặt Ngô Đồng còn hơi trầm xuống, nghĩ ngợi, im lặng rút ngắn khoảng cách. Ghé sát vào lôi kéo ống tay áo của Ngô Đồng, mềm giọng cầu xin tha thứ “Thái Tử ca ca, huynh
không
nên tức giận được
không?” Thái độ như khi mắc sai lầm ngày bé, làm cho người ta
không
nỡ trách phạt.
“Nàng đó!”
Ngô Đồng hết cách vuốt chiếc mũi xinh đẹp của A Đoàn, “Nàng biết được ta
không
thể nhẫn tâm đối với nàng được.”
Nghe được câu này, A Đoàn dừng
một
chút, ánh mắt nhanh chóng chớp vài lần, sau đó hơi chút áy náy. Đúng rồi, bản thân mình có thể cố tình gây
sự
như vậy,
không
phải là ỷ vào Thái Tử ca ca cuối cùng
sẽtha thứ cho mình hay sao? Bởi vì biết, cho nên buông thả… Huynh ấy cũng
không
làm gì sai, lời huynh ấy
nói
cũng đúng, huynh ấy chỉ có nhiều hơn mình ký ức của
một
kiếp mà thôi.
thật
muốn tự độc ngốc bản thân mình mới có thể nghĩ thông suốt sao?
thật
ra, đối góc độ khác để nghĩ, nếu người sống lại là mình, bản thân mình làm, chẳng lẽ
không
ở cùng Thái Tử ca ca sao? Nếu như người làm sai là mình, nhìn thấy Thái Tử ca ca lúc còn chưa biết gì, cũng
sẽkhông
khống chế được muốn đối xử tốt với huynh ấy chứ? Cho dù nam nữ khác biệt, cũng vẫn
sẽ
đến gần.
Bởi vì nhận định là thuộc về nhau, cho nên
sẽ
không
để ý lời đồn.
Về việc đúng sai của đời trước, là vô tâm cũng được, lạnh bạc cũng được, cái mình coi trọng hơn đương nhiên là kiếp này. Cho dù là năm năm
đã
qua kia, cho dù là bản thân lâm vào cảnh ngộ kỳ lạ, nếu
thậtsự
muốn chọn, nhất định
sẽ
không
do dự mà chọn Thái Tử ca ca của
hiện
tại.
Cho nên, rốt cuộc là mình còn xoắn xít chuyện gì nữa?!
Ở bên kia Ngô Đồng vẫn
đang
chờ A Đoàn mềm giọng cầu xin tha thứ, liền phát
hiện
tiểu
cô
nương bên cạnh đột nhiên cúi đầu, cả người như quả bóng bị xì hơi?
không
khỏi nghi ngờ, đưa tay chọc chọc hai má non mềm. “Nàng đây là
đang
làm sao vậy? Ta
không
tức giận với nàng, ta
sẽ
cho nàng thời gian, ta chỉ
không
muốn nàng trốn tránh ta.”
Đáp lại Ngô Đồng là A Đoàn nhào
thật
mạnh vào ngực Ngô Đồng.
Mỹ nhân đưa đến, Ngô Đồng đương nhiên là phải đón lấy. Hương thơm mềm mại trong ngực cũng kinh ngạc theo, vừa rồi
không
phải là còn tránh
không
kịp sao? Cúi đầu muốn làm
rõ, A Đoàn lại chôn chặt khuôn mặt bên trong ngực A Đoàn, chỉ là
không
cho nhìn. Ngô Đồng bật cười, vỗ
nhẹ
phía sau lưng A Đoàn trấn an.
“Làm sao vậy?”
Hai tay ôm chặt lấy eo
nhỏ, ánh mắt cũng bị bịt kín
một
tầng sương mù, muội
thật
may mắn khi gặp được huynh…
Tiếp theo cho dù Ngô Đồng có
nói
như thế nào, khuyên như thế nào, A Đoàn cũng
không
từ
đi
ra từ trong ngực Ngô Đồng.
đã
nói
rồi, thời gian cũng trôi qua
đã
lâu, cuối cùng phải bất đắc dĩ
nói
“Nếu nàng vẫn cứ như vậy, mấy ngày sau hai mắt của nàng cũng
không
thể gặp người được…”A Đoàn động đậy đầu, chậm rãi rời khỏi cái ôm ấm áp của Ngô Đồng.
Quả nhiên ánh mắt lại hồng.
Ngô Đồng bất đắc dĩ,
đang
muốn gọi người mang nước ấm lên, A Đoàn lại mở miệng trước
hắn
mộtbước. “Thái Tử ca ca, vì sao huynh
không
tò mò cuộc sống năm năm nay của nàng ấy?” Hỏi trực tiếp, trong mắt cũng toàn là nghi ngờ,
không
có cảm xúc khác. Cho nên, A Đoàn
đã
nghĩ thông suốt rồi sao? Ánh mắt Ngô Đồng chuyển động
một
cái là đưa ra được kết luận.
Nghĩ như thế nào cũng
không
quan trọng, chỉ cần nàng có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi.
Cánh tay dài duỗi ra ôm lấy vai A Đoàn, đưa tay véo mũi của nàng. “Nàng cho rằng Giang Vạn Lí
thật
sựcó thể giấu ta sao? Mỗi ngày nàng làm cái gì ta đều biết, đương nhiên
không
tò mò.” A Đoàn giãy dụa tránh ra, lại hỏi “Vậy sao huynh còn để cho việc đó tiếp tục phát triển như vậy?”
Nhìn nàng từng ngày từng ngày héo mòn, thân thể cũng suy yếu.
Tất nhiên
không
thấy thoải mái, cuối cùng chỉ là tiếc hận.
“Ta sai quá nhiều, lòng nàng
đã
chết,
không
biết nên cứu vẫn như thế nào cũng
không
cứu vãn được. Điều cuối cùng có thể làm, chỉ là để cho nàng bình tĩnh như mong muốn của nàng,
không
đến làm phiền nàng, khi đó, ta chỉ có thể đối tốt với nàng được như vậy.”
Đề tài này quá nặng nề, A Đoàn cũng
không
biết nên lấy cớ như thế nào. Nhưng mà nhìn thấy
sự
ảm đạm
trên
mặt Ngô Đồng, miệng vểnh lên,
không
vui
nói
“Huynh còn chưa
nói
về vị sủng phi kia đâu? Từ đầu đến cuối huynh đều
không
nói
cuối cùng nàng ấy thế nào? Chẳng lẽ huynh với nàng ấy song túc song phi (chỉ cặp nam nữ
yêu
đương thắm thiết, như hình với bóng)?!”
Biết A Đoàn là vì muốn điều chỉnh tâm trạng của mình, Ngô Đồng cũng
nói,
nói
thẳng
sự
oan uổng của mình.
“Sau lần đó ở thư phòng, ta cũng chưa nhìn thấy
cô
gái
kia, làm sao lại có chuyện sủng phi nào cơ chứ?”
nói
xong lại vươn tay ôm A Đoàn vào trong ngực, chỉ trán nàng “Trong đầu nàng mỗi ngày đều nghĩ cái gì vậy, bộ dáng của ta lúc đó thế nào nàng cũng thấy, làm gì có bộ dáng song túc song phi chứ? Cái đồ
không
có lương tâm nhà nàng, còn lấy lời này để trêu ghẹo ta!”
A Đoàn chỉ buồn cười le lưỡi trong ngực Ngô Đồng.
Sau khi cười đùa
một
lúc hai tay ôm cổ, mặt cũng chôn ở cổ Ngô Đồng, thân mật khăng khít. ‘Thái Tử ca ca, kiếp này chúng ta phải sống
thật
tốt,
không
được giống với đời trước có được hay
không?” Ngô Đồng đặt cằm
trên
đỉnh đầu A Đoàn, vô cùng nghiêm túc. “Ta
sẽ
cho nàng
một
cuộc sống an ổn,
sẽkhông
có tiếc nuối gì…
thật
sự
vô lo.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Chân Mệnh Hoàng Hậu
- Chương 119