Editor: huyetsacthiensu
Bán Đông mang
một
chiếc ghế
nhỏ
ngồi bên cạnh đấm chân cho A Đoàn, tất cả nha hoàn trong phòng đều
đang
mở quà tặng. Những hợp quà được gói đẹp đẽ đầy phòng Đông
một
đống, Tây
một
tầng. Những món quà này đều là A Đoàn thu hoạch được mấy ngày hôm nay khi
đi
gặp mặt các trưởng bối thân thích. Nhà kho
nhỏ
đã
đầy, ngay cả nhà kho bên Trần thị cũng
đã
để
không
ít.
Nhóm tiểu nha hoàn vui vẻ, tiểu thư
nói, ai mở
thì
là của người đó, cầm
đi
cũng được.
“Chiếc vòng tay mã não này
thật
là đẹp!”
“Cái của ta mới đẹp, của ta là San hô!”
“Các ngươi nhìn hoa tai này, bên trong có con cá
nhỏ
nhìn rất đẹp, rất sống động!”
“…”
Bán Đông
không
để ý mấy người
đang
líu ríu bên kia, dù sao những thứ này cũng là tiểu thư
đã
tuyển chọn trong danh sách ra, thưởng cho nha hoàn cũng
không
sao. Chỉ là nhìn A Đoàn khó nén mệt mỏi khép hờ mắt, hai quầng mắt thâm đen, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài,
nhẹ
giọng
nói
“Tiểu thư có muốn ngủ trưa hay
không? Cách lúc tiến cung còn
một
khoảng thời gian.”
A Đoàn nhắm mắt lắc đầu.
“Đợi lát nữa còn phải trang điểm, nghỉ ngơi
một
lúc là được, ngủ
không
đủ chi bằng đừng ngủ.”
Càng ngồi càng lười, A Đoàn từ
trên
nhuyễn tháp đừng dậy,
đi
lại vài bước, quả nhiên có chút tinh thần. Nhín thấy Bán Đông lại muốn khuyên, trực tiếp chỉ vào chỗ
đang
náo nhiệt. “Ngươi
không
đi
mở quà
đi, chậm chút nữa là
không
còn phần của ngươi đâu.” Thấy ý cười
trên
mặt A Đoàn
không
giống giả vờ, Bán Đông cũng
không
khuyên nữa.
Liếc sang
một
cái thấy nhóm tiểu nha hoàn mặt đỏ hết cả lên.
“Để cho các nàng ấy lấy
đi!”
Lại lấy lòng A Đoàn “Dù sao
không
phải tiểu thư cũng
đã
để dành phần cho nô tỳ rồi sao?” A Đoàn cũng
không
phủ nhận, Bán Đông tậm tâm tận lực hầu hạ mình, đương nhiên
không
giống mấy tiểu nha hoàn kia. Nghe vậy chỉ gật đầu “Còn có tỷ tỷ ngươi và Cẩm Sắt, lát nữa ngươi nhớ đưa sang.”
Lúc này cách thời gian ăn trưa còn nửa khắc, hơn nữa tắm rửa trang điểm với thời gian
đi
đường, cũng
không
sai lệc nhiều lắm.
“Tắm rửa
đi.”
Bán Đông gật đầu, để tiểu nha hoàn chuẩn bị nước ấm, bản thân
thì
vào hầu hạ A Đoàn tắm rửa.
Giang Vạn Lí đánh xe ngựa, A Đoàn cũng
không
đưa theo Bán Đông,
một
người lên xe ngựa. Xe ngựa chậm rãi
đi
phía trước, A Đoàn ôm
một
cái gối đầu trong ngực, cằm đặt
trên
lớp vải dệt thượng hạng, phồng miệng, đầu ngón tay trắng nõn vô ý thức quấn vòng quanh tua kết
trên
gối đầu.
không
biết Hoàng Hậu nương nương
sẽ
nói
cái gì đây…
Ngày xảy ra chuyện kia, Hoàng Hậu nương nương trở tay
không
kịp. Vốn còn cho rằng cùng lằm
thìngày hôm sau người
sẽ
triệu kiến mình, hoặc là để An Dương
nói
gì đó, kết qủa lại
không
thấy chút tăm hơi nào. Mấy ngày nay bản thân mình cũng bận rộn đến mức thần trí mơ hồ,
đã
quên mất chuyện này,
không
nghĩ đến vừa bớt bận rộn
thì
lại nhận được ý chỉ của Hoàng Hậu nương nương triệu kiến.
Cũng
không
biết Thái Tử ca ca
nói
như thế nào với Hoàng Hậu nương nương.
Mặc dù, Giang Vạn Lí
nói
mình
không
cần lo lắng.
Vẫn như trước kia, Bích Sơ
cô
cô
đã
chờ mình ở cửa từ sớm, còn tự mình tiến lên đỡ A Đoàn xuống kiệu. A Đoàn trực tiếp đưa mson quà
đã
chuẩn bị tốt tặng cho Bích Sơ
cô
cô. “Tặng
cô
cô,
cô
cô
không
nên ghét bỏ.”
một
cái hộp vuông vức tinh xảo, bên
trên
còn thắt
một
cái nơ lụa.
Bích Sơ cười nhận lấy, chỉ cười trêu ghẹo “Nô tỳ làm sao có thể ghét bỏ chứ? Tiểu thư còn nhớ
rõ
nô tỳ chính là phần thưởng tốt nhất cho nô tỳ rồi.” Vừa
nói
vừa
đi
vào bên trong, A Đoàn bĩu môi oán giận “Mấy ngày nay bận rộn chết
đi
được, Hoàng Hậu nương nương chắc cũng rất mệt mỏi đúng
không?”
“Đúng vậy.” Bích Sơ gật đầu đồng ý.
“Mấy ngày nay nương nương
không
chỉ phải xử lý chuyện của hậu cung, tất cả các Vương phi, lão Vương phi đều tiến cung cầu kiến, còn có các lão Vương gia ở những đất phong ở xa cũng phái người vào kinh cầu kiến, nương nương bận rộn,
một
ngày cũng chỉ ngủ được bốn cnah giờ.” Lúc Bích Sơ
nóichuyện, A Đoàn vẫn nhìn ánh mắt của nàng,
không
giống
đang
giả vờ.
nói
cách khác,
cô
cô
cũng
không
biết Thái Tử ca ca
đã
nói
gì với Hoàng Hậu nương nương sao?
“Vậy ta có thể làm cho nương nương thả lỏng
một
chút.”
“Đúng vậy, nương nương thích nhất tiểu thư, tiểu thư tiến cung vài ngày liền nương nương cũng
sẽkhông
mệt.”
“…”
Trong đầu chợt lóe lên rất nhiều ý tưởng, có thể nương nương
sẽ
lập tức gạt mọi người ra? Có thể
sẽgiống như trước đây
nói
vài câu chuyện phiếm với mình,
sẽ
giả vờ như
không
biết chuyện gì nhưng trong lòng
sẽ
có vài câu oán hận, nhưng ngàn vạn lần lại
không
ngờ tới điều này, Hoàng Hậu nương nương mặc thường phục ngồi
trên
tháp,
đang
nhìn mấy tờ giấy cầm
trên
tay.
Nhìn thấy A Đoàn, còn chưa lên tiếng trong mắt
đã
hiện
ý cười,
không
ngừng ngoắc tay.
“Mau đến đây, con cũng đến đây chọn xem.”
A Đoàn nghe vậy tiến lên cúi đầu nhìn, tất cả đều là áo cưới, đại khái cũng giống nhau, chỉ là hoa văn cùng với vài chỗ
nhỏ
là khác nhau. Cái này có gì tốt mà chọn? Áo cưới của Thái Tử phi
không
phải là có khuôn mẫu sao? Thấy A Đoàn mờ mịt, Hoàng Hậu cười giải thích “Mặc dù đại khái là giống nhau, nhưng những chi tiết
nhỏ
thì
không
giống nhau đâu.”
Chỉ vào
một
hình trong đó
nói
“Ví dụ như cái này, kiều này là kiểu áo cưới của ta, lúc ấy ta thích hoa lan, cho nên ở cổ tay áo có thêu mấy đóa u lan.” Dừng
một
chút lại
nói
“Nữ tử thành thân là chuyện quan trọng nhất trong đời người, lớn
không
thể sửa nhưng mấy chi tiết
nhỏ
thì
có thể thay đổi, chỉ cần hợp ý là được.”
“Vậy con muốn thêu ngô đồng lên
trên!” A Đoàn
không
chút do dự trả lời.
Nghe vậy Hoàng Hậu càng cười vui vẻ hơn “Ta cũng đoán được chắc chắn con
sẽ
thêu cái này lên!” A Đoàn cúi đầu cười thẹn thùng, khuôn mặt đỏ lên “Ta vốn định
không
nói
cho con biết trước, dù sao con cũng muốn thêu ngô đồng lên
trên, chỉ là khác chỗ thêu lên mà thôi, muốn cho con
một
sự
ngạc nhiên, nếu hôm nay con
đã
thấy, vậy
thì
tự con
nói
đi.”
Toàn bộ tập giấy trong tay đều chuyển sang tay A Đoàn, toàn thân thoái mái nằm ở
trên
tháp, mặt đầy từ ái nhìn A Đoàn. Ngón tay A Đoàn vô thức nắm chặt tập giấy trong tay, cưỡng ép bản thân nhìn vào các kiểu áo cưới trong tay, nhưng cho dù mở mắt thế nào cũng
không
nhìn vào được. Ngẩng đầu, chìn chằm chằm vào ánh mắt của Hoàng Hậu nương nương.
“Người tìm con đến đây, là vì cái này sao?”
“Còn… Còn điều gì khác muốn dặn dò hay
không.”
Giọng của A Đoàn rất
nhẹ, Hoàng Hậu lại nghe
rõ
ràng. Mắt phượng giống An Dương lóe lên
một
tia giật mình, cuối cùng thoải mái cười, ánh mắt phức tạp nhìn A Đoàn nửa ngày, cuối cùng gần như là than thở “A Đoàn, ta
thật
hâm mộ con.” Thân phận giống nhau, nhưng con may mắn hơn ta rất nhiều.
“Cái gì?”
A Đoàn
không
rõ
những lời này là cõ ý gì.
Hoàng Hậu lắc đầu khoog trả lời câu hỏi này, lúc A Đoàn
đang
ngây người
thì
vươn tay nắm lấy tay A Đoàn, ánh mắt tha thiết nhìn nàng “Con
sẽ
đi
hết
một
đời cùng Đồng Nhi đúng
không?”
“Đương nhiên.”
A Đoàn trả lời
không
chút do dự.
Điều này làm cho Hoàng Hậu rất hài lòng, cũng
không
biết nàng nghĩ đến chuyện gì khóe mắt lại ánh lên nước mắt. Cúi đầu chớp chớp mắt che giấu, lúc ngẩng đầu lên
đã
lại biến thành Hoàng Hậu nương nương ung dung, nhìn nghi ngờ trong mắt A Đoàn nhưng
không
giải thích, chỉ là chỉ chỉ vào trang giấy bị A Đoàn nắm trong tay.
“Mau chọn
đi, các tú nương
đã
chờ từ lâu.”
A Đoàn …
Mãi cho đến lúc ra khỏi tẩm điện của Hoàng Hậu, A Đoàn cũng
không
thể nghe được từ miệng Hoàng Hậu câu nào!
Thời gian trước mắt còn sớm, về sau còn bận rộn, bây giờ nhâ lúc tiến cung muốn đến xem An Dương
một
lúc. Tẩm điện của An Dương cách tẩm điện của Hoàng Hậu cũng
không
xa, cũng
không
ngồi kiệu
nhỏ
mà
đi
bộ sang. Thái giám canh cửa cung tất nhiên cũng nhận ra A Đoàn, nhìn thấy A Đoàn
thì
cười thỉnh an “Thỉnh an tiểu thư.”
Sau đó trực tiếp cười
nói
“Tiểu thư đến
thật
là đúng lúc, Thái Tử điện hạ cũng
đang
ở bên trong
nóichuyện với công chúa.”
Thái Tử ca ca
đang
ở đây? Hai mắt A Đoàn chuyển động, tính tình trẻ con bộc phát, cười ra lệnh “khôngcần thông báo, để tự ta
đi
vào.” Tiểu thái giám hiểu ý gật đầu, khom người
không
tiếng động để A Đoàn
đi
vào. Khóe miệng vô ý thức nhếch lên, cả đường đám người hầu nhìn thấy A Đoàn cũng đồng loạt thỉnh an, A Đoàn đều cười.
đi
qua hành lang, cách cửa chính điện chỉ còn
một
đoạn, A Đoàn đặt ngón trỏ
trên
môi,
không
có tiếng động ra hiệu suỵt. Các cung nữa canh giữ ở cửa cung tất nhiên cũng nhận ra A Đoàn, thân phận cảu nàng bây giờ
không
tầm thường, làm sao có thể
không
nghe theo? Lập tức khom người mời A Đoàn vào, sau đó
nhẹ
nhàng
không
tiếng động lùi ra xa cửa
một
chút.
Chân tay rón rén
đi
đến đứng vững ở cửa, lén lút thò đầu ra nhìn vào bên trong.
An Dương với Thái Tử ca ca
một
trái
một
phải ngồi đối diejn nhau, hai người
đang
thấp giọng
nói
gì đó, A Đoàn dựng lỗ tai nghe cả nửa ngày cũng
không
nghe ra được bọn họ
đang
nói
gì. Nhưng mà nhìn sắc mặt bọn họ bình thản cũng
không
có cảm xúc gì, cho nên chắc chỉ
đang
nói
chuyện phiếm mà thôi.
Hôm nay Thái Tử ca ca vẫn như ngày thường, mặc
một
bộ trường bào màu đen, nhưng mà bên hông đeo túi tiền Kỳ Lân màu mực mà mình thêu. Khóe miệng nhếch lên ngày càng cao, nhìn theo đường eo thẳng tắp của Ngô Đồng, đôi môi thoáng mím, hai mắt trầm tĩnh, cho dù là
nói
chuyện với A Đoàn, cảm xúc cũng rất lạnh nhạt.
Phần lớn là An Dương
nói, Thái Tử ca ca chỉ thỉnh thoảng phụ họa
một
hai câu, nhiều hơn cũng chỉ là gật đầu mà thôi.
Xem ra An Dương oán giận với mình việc lúc nàng và Thái Tử ca ca
nói
chuyện cũng rất lạnh lùng là
thật…
Chắc hai người
nói
chuyện cũng
đã
lâu, cung nữ đứng canh giữ ở bên
không
gây ra tiếng động tiến lên thay trà mới cho hai người. Nếu chỉ là thay trà
thì
không
nói, nhưng thời gian mà cung nữ kia đứng ngây ngốc bên cạnh Thái Tử ca ca
rõ
ràng là ngày càng dài mà, hơn nữ bình thường đổi trà
không
phải là chỉ cần bưng chén trà mới lên thay thôi hay sao?
Người này
thì
tốt rồi, trực tiếp pha trà ở ngày bên cạnh.
Cánh tay nâng lên lộ ra
một
nửa đoạn tay, nhìn kiểu gì cũng thấy chướng mắt!
Tay
đang
dựa vào cây cột của A Đoàn vô ý thức nắm chặt lại, nhìn chằm chằm vào cung nữ
đang
mỉm cười dịu dàng. A Đoàn còn chưa hành động, Ngô Đồng
đã
hàng động trước, trực tiếp đứng lên, sắc mặt hơi trầm xuống nhìn người cung nữ
đang
mở to mắt vì kinh ngạc kia. Nghiêng đầu trực tiếp
nói
với A Đoàn “Trong cung của muội nên đổi
một
số người
đi.”
Bây giờ cung nữ kia mới biết sợ, gương mặt trắng bệch quỳ xuống, Ngô Đồng lại
không
liếc mắt nhìn nàng nửa cái, xoay người muốn
đi
ra ngoài, sau đó
thì
nhìn thấy A Đoàn
đang
nhìn lén ở bên ngoài. Dừng bước lại, khóe miệng nhếch lên thấy
rõ, trong mắt cũng ấm áp.
Hoàn toàn khác so với
sự
lạnh lùng vừa rồi.
đi
vài bước đến đừng trước mặt A Đoàn.
“Tại sao nàng lại
không
đi
vào?”
A Đoàn cắn môi dưới, sau đó dưới con mắt ngạc nhiên của Ngô Đồng bước lên trước
một
bước, đưa tay giữ chặt ống tay áo của Ngô Đồng.
trên
mặt nhiễm màu như ráng chiều, nghiêng đầu
nói
mĩ miều “Huynh
đã
chờ lâu chưa?” Đưa tay nắm lấy bàn tay trắng nõn của A Đoàn, cười khẽ lắc đầu “Nàng đến là tốt rồi.”