Chương 109-2

Sau khi Hứa Tiêu Nhiên rời

đi

rất lâu rồi A Đoàn vẫn ngồi dưới cây ngô đồng xuất thần, lòng đầy buồn phiền.

đã

sớm biết ngày thường Đại ca rất kiên định,

đã

đưa ra quyết định

thì

rất khó thay đổi. Nhưng trong lòng luôn có ý cầu may, An Dương cũng rất cố chấp. Huống chi, mặc dù Đại ca luôn trốn tránh An Dương, nhưng cũng

không

phải là chán ghét.

Có lẽ

sẽ

có ngày An Dương được toại nguyện chăng?

Nhưng hôm nay lời Đại ca

đã

nói, cũng

đã

hoàn toàn hiểu

rõ, hai người này

thật

sự

không

nói

chơi… Lại

nói

đến vừa rồi Đại ca rời

đi

không

chút do dự, bản thân mình nên

nói

với An Dương như thế nào đây? Sau khi An Dương biết

sẽ

có phản ứng gì đây? Tấm lòng của An Dương đặt

trên

người của Đại ca nhiều năm như vậy.

An Dương, nên làm thế nào bây giờ…

Hôm nay là

một

ngày vô cùng tốt đối với Quốc công phủ, lời

nói

một

người đắc đạo, gà chó thăng thiên* cũng

không

được, ngay cả mấy người được sai ra cửa mua đồ cũng được người khác ân cần lấy lòng, đừng

nói

là thϊếp thân nha hoàn Bán Đông. Hôm nay Bán Đông có thể

nói

là mọi chuyện vô cùng hài lòng, ngay cả quản gia gia gia cùng cười với mình sâu hơn.

*一人得道,鸡犬升天 [yīréndédào, jīquǎnshēngtiān]

Giải thích: ví

một

người đắc thế, những người có quan hệ với

anh

ta cũng được lợi.

Xuất xứ: Hán. Vương Sung 王充: Luận hành 论衡

Câu chuyện dưới đây do Cát Hồng 葛洪 đời Tấn viết.

Cháu của Lưu Bang 刘邦 là Hoài Nam Vương Lưu An 淮南王刘安 rất thích luyện đan tu đạo, luôn mơ ước được đắc đạo thành tiên.

một

ngày nọ, có 8 ông lão đến trước phủ Hoài Nam Vương,

yêu

cầu Lưu An tiếp kiến. Người gác cổng trông thấy họ đều già cả,

nói

rằng:

Các ông ngay cả

đi

bộ cũng liêu xiêu, gặp vương gia của tôi có việc gì?

một

ông lão cất lời:

Nếu ông ta

không

thích người già, chúng tôi

sẽ

biến ra trẻ!

nói

xong, 8 ông lão trong phút chốc đều biến thành thiếu niên khoảng 14, 15 tuổi, tóc đen, mặt sáng. Người gác cổng cả kinh, vội chạy vào trong báo với Lưu An. Lưu An đoán

không

phải là người phàm nên vội ra cổng nghinh đón.

Từ đó, Lưu An gọi họ là Bát công, sắp xếp họ cư trú tại Tư Tiên đài 思仙台, đãi vào bậc thượng khách. Quả nhiên Bát công thần thông quảng đại, có thể cưỡi mây lướt gió, hô phong hoán vũ, điểm đất thành vàng,

không

gì là

không

thể. Họ biết Lưu An

một

lòng muốn đắc đạo thành tiên nên

đã

truyền thụ đan kinh, đồng thời luyện chế cho đan dược.

không

ngờ khi đan dược luyện thành, Lưu An uống vào

đã

phát sinh

sự

việc. Nguyên Lưu An có người con tên Lưu Thiên 刘迁, thường ngày thích múa côn múa kiếm, tự cho mình kiếm thuật siêu quần. Lưu Thiên nghe

nói

Lang trung Lôi Bị 雷被 kiếm thuật cao siêu nên quyết mời cho được cùng với mình tỉ thí. Lôi Bị

không

còn cách nào đành phải nghe theo. Đao kiếm vô tình

đã

làm Lưu Thiên bị thương. Lưu Thiên cả giận bỏ

đi. Lôi Bị sợ Lưu Thiên báo thù nên xin với Hoài Nam Vương Lưu An cho mình

đi

đánh Hung Nô, hi vọng tránh được Lưu Thiên. Lưu An

không

biết đầu đuôi

sự

việc nên

không

đồng ý. Lôi Bị càng thêm sợ nên ra tay trước, dâng thư lên triều đình,

nói

khống Lưu An

không

cho chịu cho ông

điđánh Hung Nô, đó có thể là

một

tội lớn. May nhờ Lưu An là chú họ của đương kim Hoàng thượng nên chỉ bị phế trừ hai huyện

đã

được phân phong.

Lưu An căm giận Lôi Bị. Lôi Bị nghĩ rằng

đã

làm

thì

làm cho trót nên

đã

vu cáo Lưu An mưu phản. Lần này, Hán Vũ Đế sai người

đi

bắt Lưu An về quy án.

Lưu An biết tin vội mời Bát Công bàn luận tìm kế sách. Bát công cười bảo Lưu An rằng:

Công đức của viên gia viên mãn, Thượng Đế muốn triệu vương gia lên trời.

Sau đó bảo Lưu An uống tiên dược linh đan

đã

luyện thành. Trong phút chốc, Lưu An cảm thấy thân thể

nhẹ

như chim, cùng Bát tiên thăng thiên. Trong sân vương phủ còn lưu lại lò luyện đan của Bát công, chung quanh linh đan chưa tan hết, gà chó vây lấy ăn, kết quả chúng cũng bay lên trời.

Đây chỉ là câu chuyện thần thoại. Kì thực, Hoài Nam Vương Lưu An trong lịch sử do mưu phản

khôngthành

đã

tự sát.

Cũng

đã

thay xong quần áo màu đỏ hợp với hoàn cảnh chuẩn bị

đi

đòi phong bao của A Đoàn, nhưng trước có phu nhân sau có đại thiếu gia, bây giờ tiểu thư mới được nhàn rỗi. Nhưng Bán Đông nhón chân lên nhìn

một

chút, thôi, hay là

không

đi

làm phiền tiểu thư nữa. Cũng

không

biết đại thiếu gia

nói

gì với tiểu thư, ngày vui lớn như này mà tiểu thư lại có vẻ mặt u sầu.

nhỏ

giọng nhắc nhở mấy tiểu nha đầu trong viện nhà mình

một

lần, hôm nay có chuyện vui nhưng lúc này tiểu thư lại

đang

không

vui, các ngươi đều thu lại

một

chút cho ta,

không

cho gây ra động tĩnh lớn. Vừa phân phó xong nhóm tiếu nha hoàn, xoay người liền nhìn thấy Hứa Tâm Dao

đang

đi

vào từ cửa.

Tâm trạng tốt lập tức bị phá hủy

không

còn chút gì!

Nhị tiểu thư có ý gì? Hôm nay là ngày cực tốt của tiểu thư nhà chúng ta, nơi nơi treo đầy lụa đỏ, ngoài cửa treo đèn l*иg đỏ lớn, vừa rồi ở cửa vang lên tiếng pháo rất to nhị



nương đều

không

thấy sao! Ngày vui vẻ như vậy, lại còn mặc

một

bộ quấn áo màu trắng! Quần áo màu trắng cũng thôi

đi, đây là màu

yêu

thích của ngươi, nhưng ngươi đừng mặc rồi

đi

đến làm gai mắt tiểu thư nhà ta!

trên

mặt là đau thương buồn bã!

Nhìn mặt

thật

là có lòng làm loạn mà!

Cho dù trong lòng

không

tình nguyện như thế nào, Bán Đông vẫn hít

một

hơi

thật

sâu chuẩn bị tiến lên tiếp đón. Kết quả Hứa Tâm Dao cũng

không

thèm nhìn Bán Đông

đang

đi

về phía mình, tầm mắt chuyển sang nhìn thấy A Đoàn

đang

ngồi trong viện.

đi

thẳng qua, hoàn toàn

không

để Bán Đông vào trong mắt, Bán Đông suýt nữa bị tức đến ngã ngửa!

Trực tiếp phân phó tiểu nha hoàn dâng trà, bản thân cũng lười

đi

qua!

Cho đến khi Hứa Tâm Dao ngồi xuống đối diện A Đoàn, A Đoàn mới hoàn hồn, nâng mắt nhìn sắc mặt Hứa Tâm Dao tái nhợt. Hứa Tâm Dao cười cười,

nhẹ

giọng “Chúc mừng tam muội cuối cùng cũng được như ý nguyện.”

nói

như kiểu chuyện vui hôm nay là do A Đoàn cầu được vậy. Sắc mặt A Đoàn

khôngđổi, chỉ nhìn thoáng qua hai chân Hứa Tâm Dao.

“Chân Nhị tỷ tốt hơn rồi sao?”

Mới ngắn ngủi mấy ngày sao có thể tốt lên được?! Nếu

không

phải vì nghe được chuyện này, làm sao có thể chịu đựng đau đớn giãy dụa từ

trên

giường xuống! Trong mơ lúc nào bản thân cũng

không

quên việc cuối cùng

đã

xảy ra này, nhưng đối tượng lại

không

phải mình. HÍt

một

hơi

thật

sâu đè oán hận trong lòng xuống, hôm nay tìm đến đây

không

phải để cãi nhau.

Muốn ổn định.

“Chuyện ngày hôm này ta

đã

rõ, ngày sau tam muội có tính toán gì?”

Nhìn tư thế



ràng là chuẩn bị

nói

chuyện lâu dài với mình, A Đoàn đột nhiên muốn cười, việc này

không

khỏi là quản quas rộng rồi “không

biết Nhị tỷ biết



chuyện gì, hơn nữa cảm thấy ta nên có tính toán như thế nào, hoặc là

nói, lần này Nhị tỷ đến đây là muốn hiến diệu kế gì cho ta sao?”

Hứa Tâm Dao bình tĩnh gật đầu.

“Việc này có ai mà

không

biế



chứ? Tiệc rượu hôm nay



ràng là vì chọn ra trắc phi với những thị thϊếp khác cho Thái Tử, bây giờ lại biến thành việc tứ hôn của ngươi và Thái Tử điện hạ, những

cônương tất nhiên là

không

có khả năng rồi. Nhưng Tam muội, ngươi đừng quên, đó là Thái Tử điện hạ,

không

có khả năng chỉ có mình ngươi.”

“hiện

tại những



nương này

thì

quên

đi, nhưng sua này còn có nhiều hơn, chắc chắn là đề phòng

không

xong.”

Vừa nghe như vậy, giống như

đang

moi tim móc phổi của nàng ta ra. A Đoàn giật giật khóe miệng, cười như

không

cười “Vậy Nhị tỷ cảm thấy ta nên làm như thế nào mới có thể đề phong đây?” Làm đủ tư thái xin chỉ bảo. Hứa Tâm Dao cũng nghiêm túc,

nói

thẳng ra quyết định của mình.

“Để cho ta tiến vào Đông cung, làm thị thϊếp cũng được.”

“Cái gì?!” A Đoàn khϊếp sợ trừng to mắt.

Nằm mơ cũng

không

nghĩ đến Hứa Tâm Dao

sẽ

có tính toán như vậy!

Giống như

không

nhìn đến khϊếp sợ của A Đoàn, thậm chí Hứa Tâm Dao còn cười “Tính toán như vậy

không

tốt sao? Dù sao sớm muộn gì cũng có nữ nhân đến tranh sủng với ngươi, thay vì thả những nữ nhân như sói như hổ kia vào cung, còn

không

bằn để cho ta vào. Dù sao ta cũng là tỷ tỷ của ngươi, ta

sẽ

không

tranh sủng với ngươi, cũng

sẽ

không

hại ngươi.”

“Ta

sẽ

không

hại ngươi, ta

sẽ

trở thành cánh tay đắc lực của ngươi, ta

sẽ

giúp ngươi diệt trừ những nữ nhân kia. Hơn nữa, có

sự

tồn tại của ta, cũng

sẽ

không

có người nào

nói

ngươi ghen tỵ,

nói

ngươi

khôngchấp nhận những nữ nhân khác của phu quân mình, vẹn toàn cả hai bên.”

A Đoàn vãn

đang

ở trong khϊếp sợ,

không

có chút phản ửng nào. Hứa Tâm Dao cũng

không

sốt ruột, ôn nhu cười,

không

ngừng cố gắng “Hơn nữa ta lớn hơn ngươi mấy tuổi, thân thể cũng

không

có bất cứ vần đề gì. Bây giờ ngươi còn

nhỏ

tuổi, có thai quá sớm cũng

không

tốt cho sức khỏe của ngươi. Ta

thìkhông

giống như vậy, nếu ta sinh con ra

không

phải cũng là con của ngươi sao?”

“một

nét

không

thể viết ra chữ Hứa, con của ta, cũng

sẽ

coi người là mẹ.”

“Sinh con trai hay

gái

đều là do trời định

không

thể cưỡng cầu, nhưng nếu là hai người

thì

khả năng sinh con trai

sẽ

cao hơn.

trên

người chúng ta chảy dòng máu giống nhau, cho dù là ai sinh con trai, cũng là người thân cận nhất của người kia.’

“Tam muội, ngươi cảm thấy đề nghị này của ta có được

không?”

Ánh mắt tỏa sáng, tha thiết nhìn A Đoàn, khẩn cấp chờ A Đoàn đồng ý.

A Đoàn ngay cả

một

nụ cười giả dối cũng

không

kéo ra được, như nhìn người điên nhìn Hứa Tâm Dao. “Tốt sao? Nhị tỷ cảm thấy đây là

một

chuyệ tốt sao? Ngươi



ràng là hoang đường! Hứa Tâm Dao, ngươi có còn bình thường

không? Ý nghĩ như vậy ngươi cảm thấy ta có thể đồng ý

không?!”

âm

thanh rất lớn, vô cùng tức giận, Bán Đông cách xa cũng có thể nghe được kinh ngạc nhìn sang.

Được ăn cả ngã về

không

lại bị A Đoàn cự tuyệt, khuôn mặt vốn xinh đẹp của Hứa Tâm Dao có chút dữ tợn, nhìn chằm chằm vào A Đoàn, giống như

không

nhận ra A Đoàn vậy “Làm sao lại

không

tốt chứ? Dù sao

thì

cuối cùng cũng có người chia sẻ với ngươi, vì sao

không

thể là ta chứ? Chúng ta

không

phải là tỷ muội sao, ta cũng

không

tranh giành cái gì với ngươi, ta chỉ cần ở bên cạnh

hắn

thôi.”

Thậm chí vội vàng vươn tay ra bắt lấy tay A Đoàn, ăn năn “Ta biết thời gian trước ta

không

được bình thường, ta

không

nên chống đối lại ngươi, ta

không

nên tính kế ngươi, là ta sai! Ngươi tha thứ cho ta được

không, từ sau ta cũng

sẽ

không

như vậy nữa, ta nhất định

sẽ

nghe theo ngươi mọi chuyện, ta tuyệt đối

sẽ

không

tranh cái gì với ngươi.”

“Ta chỉ muốn ở bên cạnh

hắn, được nhìn

hắn

là tốt rồi.”

“Tam muội, ngươi đồng ý với ta được

không?”

A Đoàn

không

thể nhịn được nửa đẩy tay Hứa Tâm Dao

đang

nắm lấy tay mình ra, đứng bật dậy,

khôngthể tin nổi “Tỷ muội? Chúng ta như vậy cũng có thể gọi là tỷ muội sao? Tỷ muội lại chọn lúc ta sắp thành thân

nói

cho ta biết muốn cùng ta hầu chung

một

chồng sao?! Tỷ muội

sẽ

như ngươi rủa ta

không

sinh được con trai sao?! Ngươi thấy ta

sẽ

tin ngươi

sẽ

không

có chút dã tâm nào sao?!”

Ngươi quá đáng sợ, người còn đáng sợ hơn những



nương bên ngoài kia nhiều.”

Hứa Tâm Dao vẫn

không

buông ta, A Đoàn lại

không

muốn nghe bất kỳ lời nào của nàng ta nữa “Bán Đông!” Bán Đông vẫn đứng đợi từ lâu, nghe được hô hấp của A Đoàn

không

ổn kêu to liền

đi

nhanh vài bước đến “tiểu thư?” Đề phòng nhìn chòng chọc Hứa Tâm Dao. A Đoàn quay đầu, nhìn cũng

khôngthèm nhìn Hứa Tâm Dao.

“Đưa Nhị tiểu thư về phòng, từ sau Nhị



nương lại đến, trực tiếp đóng cửa

không

gặp!”

Lời editor:

thật

sự

đọc đoạn đầu của chương này

thì

ngọt đến sâu răng luôn. Đến đoạn sau tức

khôngchịu được. Chưa từng thấy ai mặt dày như này, còn dày hơn cả tường thành,

không

biết Hứa Tâm Dao nghĩ gì mà lại có thể

nói

ra những lời như vậy, người bình thường chắc chắn

sẽ

không

đồng ý lời

nói

của nàng ta. Đúng là mặt

không

có dày nhất chỉ có dày hơn.