Chương 108

Editor: huyetsacthiensu

Lén lút thân mật với thân mật trước mặt mọi người có thể như vậy sao? Đương nhiên là

không

thể. Đây là

một

sự

tuyên bố, tuyên bố hai người chỉ thuộc về lẫn nhau. A Đoàn vui vẻ, vui vẻ đến mức

khôngcảm thấy bất cứ điều gì nữa,

không

nhìn thấy Hoàng Hậu nương nương

đang

ngồi phía

trên,

không

nhìn thấy những khuôn mặt xinh như hoa xung quanh

đang

biến sắc, tất cả các giác quan chỉ tập trung ở

một

chỗ.

Lòng bàn tay của Thái Tử ca ca dày rộng khô ráo bao lấy bàn tay của mình, cũng

không

dùng lực nhưng mười ngón tay lại siết chặt vào nhau, bây giờ cuối cùng cũng

đã

hiểu thế nào là tay đứt ruột sót, động tác vô cùng đơn giản lại làm cho cả trái tim đều bắt đầu run rẩy. Cứng rắn, thô ráp, lòng bàn tay như là chạm

nhẹ

vào tim, vừa chạm vào

đã

rời

đi

lại có thể quấn quanh trái tim, rất lâu cũng chưa tan

đi.

Trong đầu thoáng qua rất nhiều hình ảnh trong quá khứ. Gần nửa đời đều là vui vẻ, bất đắc dĩ, chờ đợi, khóc lóc, phần lớn cảm xúc là do người bên cạnh này mang đến. Câu

nói

lần đầu tiên trong cuộc đời

nóira là gọi Thái Tử ca ca; lần đầu tiên ngã xuống đất, là Thái Tử ca ca ôm mình dậy; lần đầu tiên khóc lóc, cũng là Thái Tử ca ca dỗ mình… Quá nhiều lần đầu tiên, đều là cho người bên cạnh này.

Nghiêng đầu nhìn lại, tinh tế miêu tả đường nét sườn mặt của

hắn, mơ hồ còn có thế nhìn thấy bóng dáng khi còn bé. Cho dù là Thái Tử ca ca lúc trước hay là Thái Tử ca ca bây giờ, cảm giác đem lại cho mình vẫn luôn

không

thay đổi.

hắn

vẫn luôn vững chãi như núi, dường như chuyện gì cũng

không

làm khóc được

hắn, vấn đề khó như thế nào, vào trong tay

hắn

đều trở nên vô cùng đơn giản.

May mắn làm sao, có thể gặp được huynh.

Cổ tay áo ủa hai người đều thêu hoa văn phức tạp, động tác

đi

lại làm cho cổ tay áo của hai người quấn quýt cùng

một

chỗ. Trong thoáng chốc nghĩ đến hai câu nghe được khi

một

vị đường tỷ thành thân. Hỉ kim nhật xích thằng hệ định, châu liên bích hợp. Bặc tha niên bạch đầu vĩnh giai, quế phức lan hinh.*

*Hiểu nôm na là Việc vui hôm nay có dây tơ hồng gắn kết, trai

gái

xứng đôi vừa lứa. Quẻ bói năm nào sống cùng nhau đến đầu bạc, hương quế, hương hoa Lan lan tỏa.

thật

hy vọng, đoạn đường này có thể dài

một

chút, dài

một

chút, có thể là cả đời

thì

tốt rồi…

Ngô Đồng nghiêng đầu nhìn về phía A Đoàn, tiểu



nương

đang

kinh ngạc xuất thần, khóe mắt đào hoa

không

che giấu được, trong mắt càng là nỗi buồn triền miên đến cùng cực,

không

biết

đang

suy nghĩ đến điều gì.



nương trong lòng mình ngưỡng mộ

đang

e lệ, bộ dáng này đương nhiên Ngô Đồng

sẽ

không

cự tuyệt. Chỉ đáng tiếc, hoàn cảnh

không

đúng.

Ánh mắt lạnh nhạt quét về bốn phía xung quanh, thấy



những ánh mắt sắc bén, nhếhch nhếch khóe miệng. Khom người chậm rãi cúi đầu đẻ sát vào bên tai A Đoàn, dùng

âm

thanh ngọt ngấy tất cả mọi người đều nghe thấy “Đứa ngốc này, mau hoàn hồn.” A Đoàn đột nhiên hoàn hồn nhìn về phía Ngô Đồng, trong mắt phượng che kín những ý cười li ti.

Hai gò má nhiễm lên màu đỏ, nhanh chóng chớp chớp mắt nhìn bốn phía, phát

hiện

đã

sớm

đi

đến trước mặt Hoàng Hậu nương nương, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, mặt đỏ như sắp bị thiêu cháy. Hoàng Hậu cũng là nữ tử, cũng

đã

đi

qua thời kỳ tình cảm thiếu nữ.

Làm sao lại

không

hiểu vì sao vừa rồi A Đoàn lại thất thần chứ?

Bây giờ A Đoàn

đang

ở độ tuổi nở rộ đẹp đẽ, gặp được

một

người nam tử

yêu

nàng hơn nữa

sẽ

cùng nhau

đi

đến cuối đời, bộ dáng như vậy, người có tình đều hướng đến. Có chút hâm mộ. Lắc đầu xua

đihồi ức năm đó trong đầu,

nhẹ

giọng gọi A Đoàn đứng lên. Thấy nàng vẫn ngượng ngùng

không

dám gặp người, buồn cười

một

phen mới

nói.

“Mau ngồi vào chỗ

đi, đừng ngốc ra nữa.”

Còn trừng mắt nhìn đứa con trai vẫn

đang

cười vui vẻ của mình, đó là thê tử của ngươi, làm sao có thể trêu đùa nàng trước mặt mọi người chứ! A Đoàn cảm kishc nhìn thoáng qua Hoàng Hậu nương nương, lên tiếng, vội vàng muốn

đi

đến ghế ngồi, nhìn cũng

không

dám nhìn Ngô Đồng bên cạnh. Ngô Đồng nhìn bộ dáng chạy trối chết của nàng, làm sao có thể bỏ qua cho nàng chứ?

Chân dài bước

một

bước

đã

đến bên cạnh A Đoàn sắp

đi

được hai bước, lại lần nữa cường thế kéo lại bàn tay

nhỏ

có chút chống cự của A Đoàn, mắt nhìn thẳng đảo bị động thành chủ động lôi kéo A Đoàn đến chỗ ngồi, tay phải trống

không

đỡ A Đoàn ngồi xuống, áo bào hất lên,

không

e dè gì ngồi bên cạnh A Đoàn.

Khuôn mặt A Đoàn lại bốc hơi, ngây ngốc nhìn cốc rượu trước mặt,

đã

không

thể tự mình suy nghĩ nữa rồi.

Có thưởng tất có người dũng cảm,

sự

kí©h thí©ɧ quá giới hạn tất có chim đầu đàn! (ý chỉ người đầu tiên đứng lên chịu chết)

Tất cả mọi người đều biết tiệc rượu hôm nay là có ý gì, tất nhiên phải để lại ấn tượng tốt cho Hoàng Hậu và Hứa Tam tiểu thư,

một

người là Hoàng Hậu đương thơi,

một

người là Hoàng Hậu tương lai, tất nhiên đều phải lấy lòng. Đều

không

thể làm mất lòng! Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, cũng

khôngchống lại được những kí©h thí©ɧ liên tiếp này.

Những người

đang

ngồi ở đây, đa số trong lòng đều ngưỡng mộ Thái Tử, hoặc là quyền thế, hoặc là khuôn mặt, hoặc là cả hai. Người mình ngưỡng mộ trong lòng lại tha thiết lấy lòng người khác, ai có thể có sắc mặt tốt được chứ? Cho dù người

hắn

lấy lòng là chính thê của

hắn! Hai chữ ghen tị mọi người đều có, hoặc nhiều hoặc ít, chỉ cần gặp kí©h thí©ɧ

sẽ

xuất

hiện.

Về việc

sẽ

xuất

hiện

ở mức độ nào, phải xem kí©h thí©ɧ lớn đến mức nào.

Nhìn bốn phía, ngay cả người lạnh lùng như Lan Diên sắc mặt cũng có chút khác thường, mày liễu thoáng nhăn. Lý Thu Dù vẫn luôn cười lúc này cũng

không

còn cười nữa, đôi môi mím thành

một

đường thẳng tắp. Hai người này còn nhưa thế, đừng

nói

những người khác! Sắc mặt trầm xuống, son phấn kiều diễm cũng

không

che giấu được!

A Đoàn

đang

cúi đầu nên

không

nhìn thấy sắc mặt của mọi người, nhưng Hoàng Hậu với Thái Tử lại nhìn thấy rất



ràng. Hoàng Hậu nhíu mày, nhìn về phía con trai vẫn vân đạm phong khinh, giành vẻ vang chp A Đoàn

không

sai, nhưng hình như bây giờ

đã

hơi quá rồi? Những ngày sau đều phải chung sống với A Đoàn, mặc dù mãi mãi koong thể chung sống hòa bình, nhưng

hiện

tại

sự

thù địch

đã

hơi quá rồi.

Hoàng Hậu có nghĩ nát óc cũng

không

đoán được rằng những người này

một

người Ngô Đồng cũng

sẽkhông

tiếp nhận!

Đương nhiên

không

biết vì sao

hắn

làm vậy.

Ngô Đồng làm như

không

nhìn thấy đối với tầm mắt mờ mịt của Hoàng Hậu, vẫn nghiêng đầu cười nhạt nhìn A Đoàn, bởi vì tầm mắt như thiêu đốt này, cho nên đến bây giờ A Đoàn cũng

không

dám ngẩng đầy lên! Nhìn thấy vành tai của A Đoàn cũng nhiễm đỏ, Ngô Đồng trầm thấp cười, hai người dựa vào nhau rất gần, thân mình hơi run rẩy của A Đoàn cũng có thể cảm nhận được.

Trừng mắt, tức giận ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Đồng.

không

cho phép như vậy nữa! Trong đôi mắt hạnh của A Đoàn



ràng viết những lời này! Ngô Đồng nhìn có hiểu

không? Đương nhiên là hiểu. Lại nhếch khóe miệng lên lần nữa, đưa tay rót

một

chén trà nóng đưa đến bên môi A Đoàn “Biết nàng thích uống rượu, nhưng thời tiết bây giờ mặc dù ấm nhưng vẫn có chút lạnh, nên uống

một

ngụm trà nóng thôi.”

A Đoàn …

Người này hôm nay cuối cùng là bị làm sao vậy!

A Đoàn còn sắp

không

chịu nổi, đừng

nói

là người bên ngoài! Con

gái

của Nội Các đại thần Vương Thi Vũ đột nhiên đứng lên, nhìn thẳng về phía A Đoàn “Tình cảm của Tam tiểu thư với Thái Tử điện hạ quả nhiên tốt như lời đồn, nhưng mà làm cho người khác phải chờ

thật

sự

là xấu hổ.” Chỉ

nói

một

câu này, nhưng ý tứ lại

không

như vậy.

Đầu tiên, những cái này chỉ là tin đồn.

Ai mà

không

biết Vệ Trường Hận

đã

sớm

nói

qua là

đã

có người trong lòng rồi, người này đương nhiên là Tam tiểu thư. Hai người lại lớn lên với nhau từ

nhỏ, thân mật cũng

không

có gì đáng trách, nhưng các người đừng thân mật trước mặt người khác như vậy! Đây quả

thật

là kí©h thí©ɧ chói lọi thêm mất mặt! Vốn

trên

đường phố cũng có người chua sót tung ra lời đồn, Hứa Tam tiểu thư này có gì tốt mà đáng được Thái Tử đối đãi như thế?

Hôm nay được tận mắt nhìn thấy, tim cũng bị đâm rách rồi!

Hơn nữa ở chỗ này cũng

thật

ngại ngùng.

Lời

nói

này có chút uyển chuyển, gần như là

nói

thẳng ra hai người

đã

làm suy bại phong tục và giáo hóa rồi.

Lúc Vương Thi Vũ đứng dậy, A Đoàn

đã

sớm chỉnh lại xong vẻ mặt của mình, bàn tay dưới bàn trực tiếp vặn thịt mềm bên hông Ngô Đồng, trái ba vòng phải ba vòng! Cằm Ngô Đồng căng lên,

trên

mặt

khôngthể

hiện

chút gì, dù gì cũng thu ánh mắt lại. Giải quyết xing Ngô Đồng, A Đoàn mới chuyển tầm mắt về phía Vương Thi Vũ.

đang

muốn mở miệng, Ngô Đồng lại giành mở miệng trước. Ghé sát vào A Đoàn, lấy lòng cầu xin tha thứ “Quỷ nha đầu, nàng cũng

thật

sự

có thể xuống tay được ~”

không

cho A Đoàn thời gian phản ứng, trự tiếp đặt tay lên bả vai A Đoàn, hơi hơi dùng sức liền đưa người đến nửa ôm trong ngực. Nhìn về hướng Vương Thi Vũ

đang

kinh ngạc, khóe miệng nhếch lên.

“Nàng là thê tử của ta, ta với A Đoàn thân mật sao lại

không

thể chứ?” Dừng

một

chút, ý cười bên miệng càng sâu “Ngược lại là ngươi,

không

biết cái gì gọi là phi lễ chớ nhìn sao?” (những điều khiếm nhã

không

nên nhìn)

Này, này lại còn trả đũa nữa sao! Hơn nữa đây là Thái Tử

nói,

không

phải Hứa Tam tiểu thư

nói! Trước tiên

không

nói

đến Vương Thi Vũ tức đến ngã ngửa, ngay cả Hoàng Hậu cũng khẽ nhếch khóe miệng, đây chính là đứa con trai

nói

năng, làm việc thân trọng từ

nhỏ

của mình sao! Vương Thi Vũ hít thở sâu mấy lần, mặt mũi đỏ lên.

“Nam chưa cưới, nữa chưa gả! Thái Tử điện hạ người

không

cảm thấy như vậy là làm suy bại phong tục và giáo hóa sao!”

“Nam chưa cưới nữ chưa gả?” Ngô Đồng cười

nhẹ

lặp lại

một

lần nữa. Cũng

không

nói

gì nữa, cằm khẽ hếch lên, thái giám vẫn đứng bên cạnh Ngô Đồng bước ra khỏi hàng, trong tay



ràng là

đang

cầm thánh chỉ màu vàng! A Đoàn cũng nhìn thấy, che miệng kinh ngạc nhìn về phía Ngô Đồng. Ngô Đồng cười vuốt vuốt chóp mũi xinh đẹp của A Đoàn.

“Hứa gia Tam tiểu thư tiếp chỉ!”

A Đoàn

thật

thà đứng dậy, ngốc ngốc

đi

xuống, sau đó quỳ xuống, tim đập thình thịch mãnh liệ,

đã

sớm choáng váng ngốc rồi.

“Phụng thiên thừa vận Hoàng Đế chiếu viết: Hứa gia Tam tiểu thư xuất thân danh môn, phẩm hạnh quý trọng, dịu dàng hiền lành, trẫm vô cùng vui mừng. Nay đặc biệt phong làm Thái Tử phi, vào ngày mười lăm tháng tám tiến hành lễ đại hôn, khâm thử ~.”

Thực tế, trừ biết được đây là thánh chỉ tứ hôn, A Đoàn

không

nghe được cái gì cả, căn bản là

không

biết thái giám

nói

cái gì. Sau khi lạy ba lạy nhân lấy thánh chỉ, người còn ngây ngốc quỳ

trên

mặt đất

khôngphản ứng kịp. Ngô Đồng tiến lên đỡ A Đoàn từ

trên

mặt đất dậy.

Cảm nhận được toàn thân nàng đều

đang

hơi run rẩy, trực tiếp ôm người vào trong ngực, vỗ

nhẹ

phía sau lưng A Đoàn. A Đoàn kích động, chẳng lẽ bản thân mình

không

kích động sao? Đương nhiên là kích động, nếu

không

sẽ

không

định ngày thành thân vào sinh nhật của A Đoàn năm nay, kiếp trước cũng là mười lăm tháng tám, nhưng mà là lúc A Đoàn mười sáu tuổi.

Chờ lâu như vậy,

thật

sự

không

muốn chờ thêm nữa.

Nhận thấy A Đoàn chậm rãi bình phục lại, Ngô Đồng vẫn ôm A Đoàn như trước, mắt sắc bén nhìn về bốn phía

đang

kinh ngạc. Tầm mắt dừng lại chỗ Vương Thi Vũ

đang

ngớ người ra, khóe miệng gợi lên

sự

châm biếm.

“Bây giờ,

đã

danh chính ngôn thuận chưa?”

Vương Thi Vũ có dám phản bác lại lời

nói

của Ngô Đồng

không? Đương nhiên

không

dám! Lúc này

mộtcâu cũng

không

nói

ra được, toàn thân còn

đang

không

ngừng phát run! Nhân vật như này Ngô Đồng căn bản là khinh thường,

không

chậm trễ rời tầm mắt về nơi khác, nhìn những người

đang

cúi đầu,

không

ai dám nghi ngờ nữa!