- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Chân Mệnh Hoàng Hậu
- Chương 104
Chân Mệnh Hoàng Hậu
Chương 104
Editor: An Nhiên
Hôm nay yến hội của hành tại cung nội trăm hoa viên, các gia quý cùng các tiểu thư ăn sáng xong liền muốn nhập cung. Thứ nhất
không
phải yến hội, mà là thăm viếng Hoàng Hậu nương nương cùng với các vị phi tần. Ở mặt ngoài chỉ là yến hội, thực tế lại là vì tuyển phi cho Thái Tử, đương nhiên muốn cẩn thận lại cẩn thận. Đương nhiên, bên trong này ai là cháu
gái
của ai, ai lại là thân thích của ai,
sẽ
khôngnói
tỉ mỉ.
Hoàng Hậu tuy để tâm việc người trong cung của Thái Tử cùng con nối dõi tương lại, lại thủy chung băn khoăn chuyện A Đoàn, đến cùng cũng dưỡng nhiều năm như vậy. Cho nên A Đoàn trời chưa sáng
đãngồi xe ngựa nhập cung. Hoàng Hậu nương nương muốn mang nàng theo cùng nhau tham gia yến hội, muốn cho A Đoàn giành lợi thế, điểm ấy A Đoàn đương nhiên
sẽ
không
cự tuyệt.
Khom người xuống xe ngựa, khí lạnh chợt ùa tới làm cho A Đoàn khép khép áo ấm
trên
người. Ngửa đầu nhìn về phía chân trời,giống
một
mảng vải mòng thượng hạng như thường lệ,
một
mảnh màu xanh. Đầu xuân sáng sớm dịu mười phần, làm cho A Đoàn có chút ổn định tinh thần cũng thanh tỉnh
một
ít.
Điều kia của Hoàng Hậu nương nương này là tự
nói
với mình, bất kể là ai, đều
không
vượt qua mình được. Lý tính tự
nói
với mình, hành động này của Hoàng Hậu nương nương
không
sai, đối với mình trân trọng chi tâm vẫn luôn có, hẳn là nên cảm kích, khóe miệng lại thủy chung
không
giương lên nổi. Từ
nhỏ
đến lớn, dành riêng cho chính mình chỉ có ôn nhu, lập tức
sẽ
có người bên ngoài đến chia sẻ...
Có thể đè nén tâm tình cùng
cô
gái
kia chu toàn, lại
không
nguyện cùng các nàng sinh hoạt, chẳng sợ chỉ là
trên
danh nghĩa! Bàn tay trắng nõn nắm chặt,
không
nguyện ý trừ mình ra bất luận kẻ nào cùng Thái Tử ca ca có
một
chút can hệ, thị thϊếp
không
được, trắc phi cũng
không
được! Ngay cả niêm mang chút quan hệ đều
không
nghĩ
sẽ
chịu đựng được!
Nhưng mà...
Mình có lý do gì để ngăn cản đâu cơ chứ.
Mặt trời còn chưa dâng lên, phương xa phía chân trời
đã
bắt đầu sáng lên vàng óng ánh, từ
một
tia từ từ biến thành nhất tuyến, từng chút
một
biến lớn, đem vải lụa màu xanh nhuộm thành vàng óng ánh. Triêu Dương đại biểu cho hi vọng, cố gắng giật giật khóe miệng, ý đồ làm cho tâm tình của mình tốt
một
chút. Lặp lại vài lần, như trước
không
thành công.
"đang
suy nghĩ cái gì?"
Giọng nam trầm ấm chợt vang lên bên tai, đột nhiên nghiêng đầu, Ngô Đồng đứng trước ngay bên cạnh.
A Đoàn
không
có trả lời, chỉ là hai mắt giật mình nhìn Ngô Đồng. Mấy ngày
không
thấy,
hắn
thoạt nhìn cùng ngày xưa cũng
không
có gì khác biệt. Mày đẹp vẫn tuấn lãng như trước, tháo mặt nạ xuống, thân là Thái Tử uy thế mở ra hoàn toàn. Dù cho
một
thân mặc bộ đồ xanh đơn giản cũng làm cho người ta
không
nhìn
không
được, liếc mắt
một
cái, liền
sẽ
chăm trú
trên
người của
hắn.
Hai người dựa vào rất gần, Ngô Đồng hơi hơi nghiêng người, giúp A Đoàn chặn gió lạnh thổi tới. A Đoàn
không
đáp lời, Ngô Đồng cũng
không
thúc nàng. Tầm mắt đảo qua,
nhẹ
giọng lại thực chắc chắn
nói: "Nàng gầy."
Tâm A Đoàn như đột nhiên bị người nhéo, hốc mắt phiếm hồng, có chút chật vật cúi đầu, che giấu lòng của mình. Mấy ngày ngắn ngủi, tại sao có thể gầy? Bất quá là Thái Tử ca ca nhìn ra mình
không
tốt,
không
có
nói
hẳn ra, cho nên mới dùng phương thức uyển chuyển như vậy
nói
ra.
Thái Tử ca ca đối với mình tốt như vậy, làm sao có thể làm cho
hắn
khó xử đây.
A Đoàn cúi đầu nháy mắt,
không
có nhìn Ngô Đồng, trong mắt chợt lóe lên thất vọng.
Cằm căng thẳng, hô hấp gian giây lát liền thu thập tâm tình của mình. Thanh
âm
càng thêm ôn nhuận, đuôi mày đều mang theo ý vị cưng chiều."Làm sao vậy, nhưng mà mấy ngày nay thèm ăn
không
tốt? Ta gần đây mới mời được
một
vị đầu bếp Tô Dương tới đây, quả nhiên
một
tay trù nghệ tốt, ta
sẽ
đưa đến chỗ nàng."
A Đoàn hung hăng bấm
một
cái vào lòng bàn tay mình, cười ngẩng đầu,
nói
mĩ miều."Ngắn ngủi mấy ngày liền gầy? Bất quá là xuân khốn thu thiếu, mấy ngày nay thân mình lười biếng, lại bởi chuyện của huynh
không
tiện ra cửa nên càng lười, cũng
không
muốn dùng đồ ăn, quá mấy ngày là được rồi."
Ngô Đồng ngưng mắt nhìn ánh mắt A Đoàn, nàng
đang
cười, đôi mắt lấm tấm nhiều điểm linh động dị thường. Cũng cười theo, gật đầu gật đầu."Như thế là được rồi, chớ để cho ta lo lắng."
Sau đó, hai người liền nhìn nhau
không
nói
gì, ai cũng
không
chịu đánh vỡ yên tĩnh lần nữa.
Loại tình huống này trước kia chưa bao giờ có. Thời điểm A Đoàn cùng Ngô Đồng cùng
một
chỗ, luôn là có chuyện
nói
không
hết chuyện làm mãi
không
xong, hôm nay như vậy, đúng là lần đầu. A Đoàn biết mình như vậy là
không
tốt,
rõ
ràng
không
nguyện ý,
rõ
ràng Thái Tử ca ca bày tỏ có thể, kết quả mình còn muốn bận tâm cái này bận tâm cái kia!
Mím mím môi cười càng vui vẻ hơn chút.
"Sắc trời
không
còn sớm, Thái Tử ca ca huynh hôm nay cũng bận rộn
đi, cần phải chuẩn bị
một
phen
thật
tốt. Trễ
một
hồi lâu rồi muội phải
đi
thôi, bằng
không
Hoàng Hậu nương nương
sẽ
phái người tới tìm." Vừa
nói
một
bên hướng kiệu
nhỏ
đi. Ngoại trừ nhịp bước so ngày thường nhanh
một
chút, cái khác cũng
không
có bất kỳ bất đồng.
Ngô Đồng gật đầu,
đi
theo
một
bên đem A Đoàn đưa đến chỗ kiệu
nhỏ
, tự mình khom người vén màn cho A Đoàn. A Đoàn cười cười, khom người tiến vào, chỉ là bên tai lại truyền đến
một
câu
nói
nhỏ. Động tác tiến vào bị kiềm hãm, nghiêng đầu nhìn Ngô Đồng. Bộ dạng của
hắn
như
đang
rũ mi mắt, thấy
không
rõ
thần sắc.
Trong lòng thình thịch nhảy.
( Nàng
không
muốn biết chuyện của tỷ tỷ váy đỏ sao?)
Thái Tử ca ca vừa mới
nói
là cái này.
Hai người lần nữa nhìn nhau
không
nói
gì, A Đoàn vẫn duy trì tư thế khom người nhìn chằm chằm Ngô Đồng. Cuối cùng vẫn là Ngô Đồng
không
thể nhẫn tâm, đưa tay lôi kéo cánh tay A Đoàn làm cho nàng ngồi xuống."đi
thôi, chớ khiến mẫu hậu sốt ruột chờ."
nói
dứt lời cũng
không
chờ A Đoàn phản ứng liền buông màn kiệu.
Tay phải nâng, bọn thái giám liền phục tùng nâng kiệu
nhỏ
lên vững vàng
đi
trước.
Tại kiệu
nhỏ
A Đoàn bị nâng lên nháy mắt đột nhiên hồi thần, trong lòng suy nghĩ
không
biết nên hình dung như thế nào, giống như mình bỏ lỡ cái gì lại cảm thấy Thái Tử ca ca
nói
những lời này có hàm ý ý vị quá nồng, trong lòng
không
có hiểu được, tay
đã
nhanh chóng xốc lên mành."Thái Tử ca ca!"
Ngô Đồng khoanh tay đứng ở
một
bên, nhìn A Đoàn từ bên cửa sổ gọi mình.
"Như thế nào?"
"Muội, muội..."
A Đoàn há mồm nửa ngày, ngoại trừ
một
cái chữ muội lại cái gì cũng
nói
không
nên lời. Trong lòng càng thêm sốt ruột, ngón tay thuần trắng nắm
thật
chặt màn, gân xanh
rõ
ràng. Ngô Đồng thở dài, vài bước
đi
tới kiệu, tay đặt lên tay A Đoàn,
nhẹ
nhàng bóp
một
cái liền để nàng rời lực ở tay.
"Đừng niết đau chính mình, khóc, đau lòng cũng là ta."
Ôn nhu như thế, làm cho A Đoàn càng nóng nảy hơn, càng nhanh càng
nói
không
ra, trong mắt đều bịt kín
một
tầng sương mù. Ngô Đồng lần nữa thở dài, khom người đυ.ng đυ.ng gò má có đôi chút lạnh của A Đoàn."Ta
nói
qua, muội muốn biết cái gì đến hỏi ta là được, ta cái gì đều
sẽ
nói
cho muội biết. Hôm nay thời gian địa điểm đều
không
đúng, là ta nóng nảy."
Cười cười, thanh
âm
bình thản: "Mau
đi
đi, thời gian
thật
sự
không
kịp nữa."
Đến cùng, vẫn là
không
chờ A Đoàn mở miệng liền lần nữa buông màn xuống.
Bích Sơ
thật
sớm tại cửa chờ, gặp kiệu
nhỏ
xa xăm từ từ
đi
lại, trong mắt ánh sáng đại thậm, vội
đi
vài bước đến trước mặt, tự mình nghênh A Đoàn xuống kiệu."Tiểu thư nhưng mà ở
trên
đường chậm trễ? Hoàng Hậu nương nương đều phái người hỏi mấy lần, tiểu thư mà còn chưa đến, liền muốn phái người
đi
tìm."
Đỡ tay A Đoàn cho nàng
đi
ra, nhìn thoáng qua trang điểm hôm nay của A Đoàn,
trên
mặt cũng là oán trách.
nói
thẳng: "Nô tỳ biết tiểu thư ngày thường
yêu
thích
sự
đơn giản, nhưng hôm nay đến cùng bất đồng.
một
thân Hoa Lan thanh nhã, lại
không
đè ép được." Dừng
một
chút trực tiếp để sát vào bên tai A Đoàn
nhỏ
giọng
nói: "cô
nương
không
ăn diện tốt chút, như thế nào áp trụ những hồ ly tinh kia!"
Bích Sơ nhìn A Đoàn lớn lên, lời
nói
khinh thường,
không
có sinh dưỡng quá, là chân tâm đem A Đoàn cùng An Dương đều xem như nữ nhi đối đãi. Nay
một
còn chưa qua cửa liền muốn đối mặt ngày sau ( tỷ muội), điểm ấy Bích Sơ cũng
không
có cách nào, hoàng gia từ trước đều là như thế.
Thân phận càng tôn quý, liền càng phải khiến người bên ngoài nhìn mình
không
vất vả.
A Đoàn biết Bích Sơ là muốn tốt cho mình, từ
nhỏ
cũng thân cận hơn so với người bên ngoài. Nghe vậy trực tiếp khoác lên cánh tay Bích Sơ, làm nũng
nói: "Ta đương nhiên biết hôm nay là ngày gì, cũng biết Hoàng Hậu nương nương gọi ta đến như vậy tất nhiên là có lợi,
một
thân xiêm y này của ta
sẽ
đổi được
sự
yêu
thích của Hoàng Hậu nương nương nha."
"cô
cô
nói
tốt vẫn là
không
tốt?"
Thấy A Đoàn cũng
không
phải
không
rõ, nguyên lai là sớm hiểu được Hoàng Hậu nương nương tất nhiên là có tính toán, như thế liền yên tâm. A Đoàn cùng chính mình thân cận, Bích Sơ cũng cao hứng, hai người thân thiết tay trong tay
một
bên
đi
trước,
một
bên
nhỏ
giọng kề tai
nói
nhỏ."Đương nhiên là có lợi, thời gian quá gấp, mấy ngày tìm
không
ra xiêm y hợp ý Hoàng Hậu nương nương."
"Cho nên Hoàng Hậu nương nương mới cho đem sửa lại bộ đồ."
Hoàng Hậu nương nương nay
đã
30, bảo dưỡng tốt nên nhìn như 25-26. Hơn nữa Hoàng Hậu nương nương
yêu
mĩ, màu da cũng trắng, thời điểm
không
có gì như ngày thường, cũng thường ngắm vuốt như
cô
nương trẻ tuổi kiều diễm. Lần nữa cùng A Đoàn lẩm bẩm
nói: "Quần áo kia vừa đẹp mắt, Mẫu đơn hồng nở rộ, trông rất sống động."
Mẫu đơn vốn có mĩ danh, càng là quốc hoa, tuyển y phục này, Hoàng Hậu nương nương dĩ nhiên
rõràng.
Bình tĩnh mà xem xét, Hoàng Hậu nương nương đối với mình cũng coi như là
thật
tốt. Nàng tưởng nhìn Thái Tử ca ca thành gia, mấy năm nay Thái Tử ca ca trở về Hoàng Hậu tất nhiên cũng là biết, nhưng nàng luôn luôn
không
ở trước mặt mình biểu
hiện
quá nửa phần bất mãn, cũng
không
nhắc qua
mộtcâu.
hiện
tại tâm nguyện rốt cục muốn đạt thành, cũng
không
quên băn khoăn tâm tình của mình.
Nhất thời giật mình,
không
có trả lời.
Bích Sơ cẩn thận nhìn thấn sắc A Đoàn, thấy nàng có chút giật mình, sợ trong lòng nàng mất hứng. Trực tiếp dừng bước, nhìn xem ánh mắt A Đoàn
nói
nghiêm túc: "Tiểu thư yên tâm, nương nương
đãcùng nô tỳ nhìn bọ nữ nhi kia, tuy rằng hôm nay định ra
một
số người, những người đó tuyệt đối cũng
không
thể vượt qua
cô
nương
đi."
Dừng
một
chút trực tiếp kề tai phi thường
nhỏ
giọng.
"Nương nương còn
nói
, trước khi tiểu thư hạ sinh long chủng, các nàng đều
sẽ
không
có thai."
Đây coi như là moi tim moi phổi
đi? A Đoàn mặc dù hiểu được đây là có giới hạn, chẳng lẽ mình vẫn sinh nhưng
không
ra thái tử những người khác đều
không
sinh? Điều này hiển nhiên là
không
có khả năng. Đây là tình nghĩa của Hoàng Hậu nương nương, nàng
hiện
tại là
thật
sự
đối với mình rất tốt. Nàng tưởng nhìn Thái Tử ca ca thành gia, bức thiết muốn ôm cháu, bằng
không
cũng
sẽ
không
như thế có hưng trí làm yến hội ngày hôm nay.
Lại còn là nguyện ý cho mình
một
cái hứa hẹn.
Nhắm mắt,
không
nói.
Thái Tử ca ca, ta
thật
sự
muốn vì tư tình của bản thân, đem hết thảy những điều này đều phá hỏng sao?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Chân Mệnh Hoàng Hậu
- Chương 104