Editor: huyetsacthiensu
Chuyện công
đã
bàn xong, Hứa Tiêu Nhiên nhìn Ngô Đồng cất xong mấy thứ đồ kia
đang
muốn cáo từ để rời
đi, Ngô Đồng lại đưa tay ra ngăn động tác của
hắn
lại, cũng
không
nói
lời nào, chỉ là đứng dậy, dẫn đầu
đi
phía trước, Hứa Tiêu Nhiên bộ dáng phục tùng
đi
phía sau nửa bước đuổi theo.
Hai người
đi
đến
một
đình nghỉ mát trong hoa viên, ở giữa
trên
bàn
đã
bày xong đồ ăn ngon rượu ngon, hoa cỏ tranh nhau đua nở đón mùa xuân đến,
thật
là
một
nơi trăm hoa đua nở. Chỉ đáng tiếc, cảnh đẹp như vậy lại
không
có người thưởng thức, hai người nhân trung long phượng (rồng phượng trong loài người) mặt mày đều vô cùng nghiêm túc,
không
tiếng động ngồi xuống.
Ngô Đồng đưa cánh tay thon dài ra rót rượu cho Hứa Tiêu Nhiên.
“Bây giờ chúng ta
nói
chuyện tư, ta
không
phải là Thái Tử, ngươi cũng
không
phải Đại thiếu gia của quốc công phủ.”
Hứa Tiêu Nhiên
đang
muốn cảm ơn, động tác chợt dừng lại, nhìn về phía Ngô Đồng
đang
ngồi đối diện bộ dáng
rõ
ràng là có việc muốn
nói, hai hàng mày thoáng nhướn, rồi sau đó thản nhiên ngẩng đầu, ngón tay thon dài nắm chặt chén rượu trắng sáng nâng lên giữa
không
trung. Ngô Đồng cũng cười
mộtcái, rót cho mình
một
ly, hai chiếc chén va chạm vào nhau giữa
không
trung phát ra
một
tiếng thanh thúy, uống
một
hơi cạn sạch.
âm
thanh đặt chén xuống vang lên
nhẹ
nhàng, mới vừa rồi, vừa rồi hai người còn nhìn nhau cười thoải mái cũng tản
đi, vẻ mặt của hai người cũng thu lại. Ngô Đồng nâng mắt lẳng lặng nhìn về phía Hứa Tiêu Nhiên ở đối diện, con ngươi đen như mặc nhìn
không
rõ
cảm xúc, qua
thật
lâu mới thẳng thắn “Ngươi cảm thấy, An Dương thế nào?”
Chỉ bảy chữ đơn giản, lại làm cho Hứa Tiêu Nhiên
đang
nín thở chờ đợi trở tay
không
kịp. Mặc dù gặp mặt Ngô Đồng
không
nhiều lắm, nhưng mấy năm nay so chiêu với Vệ Trường Hận cũng
không
ít lần, tự nhận là vẫn có thể hiểu
hắn
mấy phần. Người này thích tính kế rồi mới ra quyết định, am hiểu tìm sơ hở của người khác khi
nói
chuyện.
nói
trắng ra như hôm nay là lần đầu tiên.
Tim cũng theo lời
hắn
nói
mà đập nhanh vài nhịp.
Cảm thấy An Dương như thế nào?
Vẫn luôn tránh An Dương công chúa còn
không
kịp, cũng
không
thể phủ nhận, ngày hôm ấy khóe mắt nàng mang nước mắt nhào vào trong ngực mình, mùi hương thoang thoảng của nữ tử bay vào mũi, thấp giọng khóc lóc kể lể, mí mắt run rẩy… Có lẽ khi ấy
đã
bị mê muội nên
không
lập tức đẩy nàng ấy ra, lại cảm thấy có chút luyến tiếc…
Lúc Ngô Đồng nhìn thấy Hứa Tiêu Nhiên rơi vào trầm tư cũng thu lại ánh mắt của mình,
không
xem xét ý tứ của
hắn
mà nhìn về nơi khác, để cho
hắn
thời gian để suy nghĩ. Lúc lâu sau nghe được tiếng
nóichuyện phía đối diện mới quay đầu, bắt được chút chật vật trong mắt
hắn. Khóe miệng nhếch lên, ánh mắt lợi hại nhìn về phía Hứa Tiêu Nhiên.
“Vậy để ta đổi câu hỏi khác.”
“Đường làm quan cùng An Dương, ngươi
sẽ
chọn cái nào?”
Sắc mặt Hứa Tiêu Nhiên
không
đổi, nhưng hô hấp chợt dừng lại, hai bàn tay đặt phía dưới gầm bàn đá hơi hơi nắm chặt.
“Đường làm quan.”
Ngô Đồng gật đầu, đáp án này cũng
không
ngoai ý muốn. Kiếp trước
không
có câu hỏi này, hành động của
hắn
đã
trực tiếp trả lời cho câu hỏi này; tướng mạo, gia thế, nhân phẩm của Hứa Tiêu Nhiên cũng đều thừa sức xứng với An Dương, nhưng
hắn
không
phải là mối nhân duyên tốt đẹp của An Dương. Người này có tài cũng có thể tiến xa hơn, nhưng tất cả những gì
hắn
có đều dành cho việc khác, còn lại quá ít cho An Dương.
Trong thoáng chốc nhớ tới đời trước An Dương
một
thân váy áo đỏ như lửa vui vẻ phấn chấn, đến cuối cùng kết cục là ảm đạm hòa ly. Thế cho nên sau này tính tình của nàng có
sự
thay đổi vô cùng lớn, trai lo vô số, khuôn mặt mỗi người đều có chút giống với Hứa Tiêu Nhiên, nhưng khác biệt lại là, những trai lơ kia lấy An Dương làm chủ, sai đâu đánh đó.
Luôn luôn thời khắc nào cũng phải ở bên cạnh nàng,
không
thể ròi
đi
nửa bước.
Mà Hứa Tiêu Nhiên cũng cả đời
không
tái giá, ở trong triều đình thành thạo điêu luyện. Hứa gia nản lòng rời kinh,
hắn
từ
một
quý công tử phò mã sa sút đến mức còn
không
bằng
một
người dân bình thường. Nhưng
hắn
dựa vào tài trí hơn người lại lần nữa bước chân vào triều đình phong sinh khởi thủy (gió
đi
khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu
thì
mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc) cho tới khi lên đến chức Tể tướng, làm cho Hứa gia lại
một
lần nữa đạt được vinh quang.
Tin rằng
hắn
có
yêu
An Dương, nếu
không
cũng
không
cả đời
không
tái giá, lúc trước lại càng
khôngcưới An Dương.
Chỉ đáng tiếc thua bởi dã tâm của
hắn.
Lại khom người rót cho Hứa Tiêu Nhiên khuôn mặt có chút giãy dụa
một
chén rượu. Động tác đứng dậy, tiếng rượu rót vào chén làm cho Hứa Tiêu Nhiên hoàn hồn, kinh ngạc nhìn rượu trong chén, môi hơi động nhưng
không
nói
lời nào, nhắm mắt ngửa đầu, uống
một
hơi cạn sạch. Lần nữa mở mắt ra
thì
tron mắt
đã
trấn tĩnh lại.
Hiểu được ý của Ngô Đồng.
Ngày ấy nàng ôm
hắn, Ngô Đồng cũng ở đây,
hắn
cũng
đã
nhìn thấy
rõ
ràng. Có lẽ An Dương
đã
say nhưng mình lại rất tỉnh.
đã
đưa ra lựa chọn, uống xong chén rượu này
sẽ
không
còn đường để hối hận.
Cười
nhẹ
đưa ra lời bảo đản “Người yên tâm, thần biết nên làm như thế nào.”
Ngô Đồng gật đầu, trong lòng lại
không
thấy thoải mái chút nào, thậm chí là còn hơi phiền muộn. Hai người bọn họ, nếu so sánh từng người
một
thì
người này càng tốt hơn so với người kia. Nhưng lại
khôngthể ở cùng
một
chỗ được. Kiếp trước An Dương mạnh mẽ xoay người, nhưng hai ba năm
thì
tan rã.
mộtngười hoang đường sống qua ngày,
một
người lạnh lùng sống
một
mình đến cuối đời.
Chỉ có thể cảm thán
một
câu thế
sự
vô thường, cũng
không
thể có biện pháp vẹn cả đôi đường.
mộtngười là nước,
một
người là lửa, nhìn
thì
dịu dàng nhưng nội tâm lại lạnh lùng như đá, làm sao có thể hòa nhập với nhau được.
A Đoàn ngồi ở bên ngoài chính sảnh, Trương Ninh An còn nằm mê man ở bên trong buồng. Cả người đều tựa vùi vào bên trong ghế Quý phi,
trên
người đắp
một
chiếc chăn lông trắng mỏng, cầm trong tay hai tờ giấy,
một
tờ là về Trương Ninh An,
một
tờ là về đích nữ Trương gia, chỉ lớn hơn Trương Ninh An nửa tuổi Trương Bảo Châu. Thời gian ngắn ngủi, cũng
không
hỏi thăm được nhiều nhưng như này cũng đủ rồi.
một
thứ nữa mà có thể được mặc Nguyệt sa ảnh,
thật
là làm cho người ta phải suy nghĩ.
Trương Bảo Châu, tên như ý nghĩa, hòn ngoạc quý
trên
tay. Từ
nhỏ
được coi như châu như ngọc mà lớn lên. Phụ thân
không
quản, mẫu thân cưng chiều kiêu căng ương ngạnh,
nói
một
thì
không
có hai. Thích nhất là bắt nạt thứ muội Trương Ninh An. Nhưng điều đáng châm chọc là, mỗi lần nàng bắt nạt Trương Ninh An, sau đó Trương Ninh An lại có thể ấy chút bồi thường từ chỗ Trương đại nhân.
Trương Ninh An, mẹ đẻ là tiểu thϊếp có chút được sủng ái, mãi đến bây giờ mối tháng Trương đại nhân đều đến tiểu viện của mẹ nàng ta ở lại mấy ngày.
nói
là tính cách nhu nhược lại có chút khờ dại ngoài ý muốn, ngây thơ
không
rành chuyện đời. Điều này lại phù hợp với sở thích của Trương đại nhân, cũng có vài phần
yêu
thích nàng, còn vì nàng mà răn dạy Trương Bảo Châu vài lần.
Khờ dại,
không
rành chuyện đời…
Như vậy là
một
sự
giải thích tốt nhất vì sao
một
tiểu thư gia thế lại
một
mình xuất
hiện
trên
đường còn bị người đuổi theo. Tính tình trẻ con, tò mò về thế giới bên ngoài, cũng
không
muốn có người hầu
đitheo. Luôn muốn
đi
thám hiểm bên ngoài, sau đó về nhà kể chuyện say sưa với hai người phụ mẫu
đang
lo lắng, mang chút vui vẻ, chút tự hào.
thật
là
một
cái cớ tốt.
Xem xong hai tờ giấy rất nhanh, A Đoàn hạ mắt suy nghĩ
một
chút,
một
lúc sau ngẩng đầu lên, đưa giấy cho Bán Đông
đang
đứng bên cạnh. Bán Đông nhận lấy, bên chân
đã
sớm đặt
một
chậu than, ném hai tờ giấy vào chậu. Nhìn hai tờ giấy
đã
tan thành tro bụi mới gọi tiểu nha hoàn vào bê chậu than ra ngoài.
Sau đó nhìn về phía A Đoàn, chờ nàng hạ lệnh.
A Đoàn đưa tay kéo chăn mỏng
đang
khoác ở bụng kéo lên đến dưới cằm, người cũng trượt lùi xuống, cả người đều vùi vào trong chăn mỏng. Khóe mắt Bán Đông co giật nhìn
một
đống
đang
phồng lên
trêntháp, chỉ có thể cảm thấy may mắn, may mắn
không
có người ngoài ở đây,
không
ai nhìn thấy dáng vẻ của tiểu thư nha vậy.
Qua
thật
lâu A Đoàn mới chui từ trong chăn ra, cũng
không
để ý mái tóc bị cọ rối tung lên, trực tiếp ngoắc ngoắc tay với Bán Đông. Bán Đông nghe lời khom người ghé sát tai vào gần miệng A Đoàn. Cùng với khóe miệng
không
ngừng đóng mở của A Đoàn, ánh mắt Bán Đông cũng từ kinh ngạc đến hơi
ẩnchứa chút vui vẻ.
Thậm chí chờ A Đoàn
nói
xong còn vỗ ngực đảm bảo.
“Tiểu thư yên tâm, cái này nô tì rất am hiểu!”
Mí mắt Trương Ninh An động đậy, dần dần tỉnh lại, ánh mắt mê mang, hiển nhiên là còn
không
biết mình
đang
ở chỗ nào. Nhưng mà cũng chỉ hoang mang trong giây lát, ánh mắt trong nháy mắt
đã
rõràng sau đó lại trở nên mơ hồ,
không
xác định nhìn quanh bốn phía,
không
có
một
bóng người. Sau khi
không
nhìn thấy ai, vẻ nhu nhược
trên
mặt lập tức biến mất sạch
sẽ.
Từ đồ trang trí trong phòng này nhìn thấy
thì
chắc phòng này chỉ là phòng khách, lại nhìn ra bên ngoài trời, bên ngoài
đã
phủ xuống
một
màu đen, xem ra thời gian mình hôn mê cũng
không
dài. Nhưng mà phải nắm bắt đúng thời gian, nếu
không
chưa làm được gì
đã
bị phụ thân đưa về, tâm cơ của mình cũng bị uổng phí.
Cắn răng
một
cái, ngã từ
trên
giường xuống, phát ra vài tiếng kêu rên.
Bán Đông nghe được tiếng động tiến vào
thì
nhìn thấy Trương Ninh An quỳ rạp
trên
mặt đất, đáng thương che trán
đã
được thoa thuốc, ánh mắt cũng che kín sương mù, đau sắp khóc. Cau mày tiến lên đỡ người dậy, còn chưa nhìn mặt Trương Ninh An
đã
nổi giận
nói
“cô
nương này, ngươi có chuyện gì vậy? Bỗng dưng dụng vào xe ngựa của nhà chúng ta, có lòng tốt bôi thuốc tốt cho ngươi, bây giờ lại ngã xuống giường, ngươi muốn ngã rồi ăn vạ nhà chúng ta có đúng
không?!”
Ánh mắt mở to trừng Trương Ninh An, vô cùng bất mãn, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn Trương Ninh An cũng sợ phí sức.
không
có chút
nhẹ
nhàng nào đặt người ngồi lại xuống giường, chân mày nhíu lại
thật
chặt “Ngươi là người ở nơi nào, ngươi đυ.ng vào xe ngựa nhà chúng ta để làm gì? Nhà ngươi ở đâu, ngươi
nói
nhanh lên
một
chút, tránh cho ngươi chết ở nhà chúng ta, xui xẻo cho nhà chúng ta!”
Cuối cùng trực tiếp quay đầu,
nhỏ
giọng
nói
thầm.
“Cũng là do tiểu thư nhà ta có lòng tốt, nếu
không
ai
sẽ
đưa ngươi về nhà chứ, tự mình rước xui xẻo mà!”
Trương Ninh An cũng là người hung ác, lúc vừa ngã xuống đất
thật
sự
là bị đυ.ng trúng đầu, đúng là bị đau
thật
khóc
thật. Về lời
nói
của Bán Đông Trương Ninh An cũng nghe
rõ, nhưng mà trong lòng
khôngcó
một
gợn sóng nào cả. Những lời như thế này mình
đã
nghe được từ
nhỏ
đến lớn, làm sao còn có thể có phản ứng gì nữa chứ?
Nhưng mà nghe được câu cuối cùng của Bán Đông, ánh mắt hơi dừng lại.
Đây là nha hoàn của Hứa gia Tam tiểu thư sao? Chắc là vậy. Nếu nha
không
phải nha hoàn tâm phúc của Tam tiểu thư,
không
thể có oán khí lớn như vậy đối với mình được. Hơn nữa, mình đυ.ng vào xe ngựa của Tam tiểu thư, nàng ấy để nha hoàn đến canh chừng mình cũng hợp lý. Lại
nói, nha hoàn bình thường, lúc
không
biết thân phận của người ngoài, nhất định
sẽ
không
không
nể mặt như thế.
Có thể
không
nể mặt, đó chính là người có sức mạnh.
Có nha hoàn ngang ngược như này, tất nhiên là vị Tam tiểu thư kia.
không
tiếng động chôn đầu xuống khóe miệng nhếch lên. Còn tưởng là nhân vật như thế nào chứ, mặc dù mình
không
đến trường học, nhưng mà cũng nghe
nói
Tam tiểu thư làm người thận trọng lạnh nhạt,
không
thích kết giao với người bên ngoài. Thận trọng? Ha ha. Gần mực
thì
đên gần đèn
thì
rạng, thϊếp thân nha hoàn như thế này, chủ tử làm sao có thể tốt được chứ?
Chẳng qua là giống đích tỷ ngu ngốc nhà mình, chỉ là nàng ta (ý chỉ A Đoàn) giả vờ với người bên ngoài giỏi hơn mà thôi. Nhưng mà như vật cũng tốt, bản thân mình am hiểu nhất là đối phó với loại người nha vậy. Chỉ cần mọi việc đều nghe theo nàng, ba câu
không
quên nịnh hót nàng ta, nàng ta
sẽ
tự động coi mình là người của nàng ta.
thật
là,
không
có chút khó khăn nào cả.