Editor: huyetsacthiensu
Hứa Tiêu Nhiên
một
thân áo trắng sạch
sẽ
đưa tay đỡ A Đoàn từ
trên
xe ngựa xuống, nhìn thoáng qua kiệu mềm nóc đỏ dừng bên cạnh, khuôn mặt tuấn tú loe lên
một
tia nghi hoặc dịu dàng hỏi “Muội
thậtsự
không
cùng ta
đi
Đông cung xem thử
một
chút sao?” Dừng
một
chút lại
nói
thẳng “Muội cãi nhau với Thái Tử điện hạ à?”
Lúc này hai người vừa
đi
qua cửa cung, A Đoàn muốn đổi kiệu
nhỏ, Hứa Tiêu Nhiên đành phải
đi
bộ.
Cách thời gian chuyện Vệ Trường Hận là Thái Tử điện hạ được truyền ra
đã
ba ngày, là
một
nhân vật khác của trung tâm của câu chuyện, mấy ngày nay A Đoàn vẫn ở nhà
không
đi
ra ngoài. Mặc dù mấy ngày nay
không
ra khỏi cửa, nhưng chuyện gì xảy ra A Đoàn cũng biết
rõ. Chuyện triều đình
không
nói, chỉ
nói
đến mấy ngày nay mẫu thân
đã
nhận được vô số thϊếp thăm hỏi.
không
ngạc nhiên, tất cả đều là thϊếp mời trong nhà của những tiểu thư gia thế trong độ tuổi giống nhau.
Đây là ý gì,
không
cần
nói
cũng biết.
Thái Tử ca ca
đã
nhiều năm
không
về kinh, lúc làm Vệ Trường Hận vẫn luôn đeo mặt nạ, trừ những người thân cận, rất nhiều người đều
không
biết mặt
hắn. Lần này “Trở về”, đương nhiên phải ra mặt để mọi người nhận thức. Hoàng thượng
nói, lần này là tiệc tiếp đón muộn, thời gian
đã
định là ngày mai.
Nếu đơn giản như vậy
thì
cũng thôi, nhưng mà tất cả những nhà có
cô
nương có độ tuổi phù hợp đều được mang đến cùng tham gia yến tiệc, ý tứ
đã
quá
rõ
ràng. Thái Tử sắ hai mươi tuổi, ngay cả trắc phi cũng
không
có. Trước kia
hắn
không
ở trong kinh, bây giờ
hắn
đã
trở lại, tất nhiên phải làm việc trọng đại của đời người.
Lúc trước lúc nghe được tin tức này, trong lên lóe lên cảm giác thả lỏng, đây là
một
loại cảm giác
khôngbiết nên hình dung như thế nào. Vẫn luôn biết
sẽ
có ngày hôm nay, trong lòng
đã
có chuẩn bị nhưng lại
không
muốn phải đối mặt, bây giờ điều này
đã
xảy ra, có loại cảm giác cuối cùng cũng
đã
được giải thoát. Bản thân cũng
không
thể
nói
rõ
cảm giác trong lòng, càng
không
biết nên
nói
với người bên ngoài như thế nào.
Nghe vậy chỉ mím môi cười
nhẹ
“Tất cả mọi người đều
nói
tình cảm của muội với Thái Tử ca ca vô cùng sâu nặng, hai người bọn muội làm sao có thể có việc gì được chứ?”
Đây
không
phải là A Đoàn tự giễu, là mọi người cho là
thật.
Chuyện thân phận này làm
một
khi ầm ĩ lên, câu
nói
lúc Vệ Trường Hận trở về
đã
nói
lại bị lôi ra. Lúc trước
không
biết là ai, bây giờ có thể đoán được, cũng hiểu được Thái Tử điện hạ cũng với Thái Tử phi tình cảm vô cùng tốt. Nếu
không, sao lại nhận được nhiều thϊếp bái phỏng như vậy?
Câu
nói
trêu ghẹo này hiển nhiên
không
đủ để đánh tan nghi ngờ của Hứa Tiêu Nhiên,
đang
muốn hỏi lại
thì
A Đoàn
đã
đánh đòn phủ đầu, đôi mắt hạnh xinh đẹp thoáng nhướn lên, mang theo ý cười hỏi lại “Hay là Đại ca muốn cùng muội
đi
gặp An Dương?”
Hai huynh muội cùng nhau vào cung,
một
người tìm Thái Tử,
một
người tìm An Dương.
thật
là ngoài dự đoán, lần này Hứa Tiêu Nhiên
không
lập tứ phản bác lại luôn hoặc dạy dỗ A Đoàn, ngược lại lại ngẩn người. Lúc A Đoàn
đang
vô cùng kinh ngạc chớp chớp mắt
đã
khôi phục lại thành quý công tử ôn nhu như bình thường, bất đắc dĩ
nói
“Ta
đã
sớm
nói
rõ
với muội, về sau
không
được nhắc lại chuyện này nữa, lòng ta đặt
trên
con đường làm quan,
không
nghĩ đến những cái khác.”
A Đoàn nhíu mày,
không
trả lời, còn
đang
suy nghĩ động tác dừng lại đáng nghi của Hứa Tiêu Nhiên. Đánh giá Hứa Tiêu Nhiên từ
trên
xuống dưới, ý muốn tìm ra chút dấu vết gì đó. Ý đồ này quá
rõ
ràng, Hứa Tiêu Nhiên suýt chút nữa
đã
không
duy trì được phong độ của bản thân, chỉ nhanh chóng
nói
“Mặc dù việc này
không
phải lỗi của muội, nhưng ở trong lòng của công chúa, muội cũng là
một
nguyên nhân rất lớn.”
âm
thanh có chút xấu hổ khụ
một
cái tốc độ
nói
càng nhanh “Tóm lại, muội hãy
nói
với nàng ấy
đi, ta
đitrước.”
nói
xong liền xoay người, bước chân nhanh hơn bình thường gấp mấy lần biến mất trước mặt A Đoàn, như chạy trối chết.
Lúc hai huynh muội
nói
chuyện các nô tài xung quanh tự động đứng cách xa vài bước, Giang Vạn Lí cầm thứ gì đó của An Dương công chúa đứng ở phía sau cách A Đoàn vài bước, bây giờ thấy Đại công tử
đãđi
rồi, vôi vàng tiến lên phía trước “Tiểu thư, chúng ta mau đến chỗ công chúa thôi, từ chỗ này đến tẩm điện của công chúa, ngồi kiệu cũng phải mất đến nửa canh giờ.”
Lúc này A Đoàn mới hồi thần, đưa mắt nhìn lại
đã
không
thấy bóng dáng của Hứa Tiêu Nhiên, cũng
không
nói
gì, cười cười khom người chui vào bên trong kiệu
nhỏ, Giang Vạn Lí cẩn thận xác định A Đoàn
đã
ngồi ổn định mới buông rèm xuống đứng sang bên cạnh.
“Khởi kiệu ~”
Cùng với
âm
thanh của Giang Vạn Lí, kiệu
nhỏ
lảo đảo tiến lên. Mềm mại tựa vào
một
bên kiệu
nhỏ, khóe miệng vẫn nhếch lên của A Đoàn cuối cùng cũng hạ xuống, đôi môi mím thành
một
đường thẳng tắp,
không
tiếng động thở dài
một
hơi. Hai ngày nay, mẫu thân phụ thân, Đại ca thậm chí Nhị ca vốn ít
nói
cũng đều như có như
không
khuyên mình rộng lượng.
Lời trong lời ngoài ý là, Ngô Đồng thân là Thái Tử tất nhiên
không
có khả năng chỉ có mình Thái Tử phi. Mặc dù mình với Thái Tử ca ca tình cảm sâu nặng, nhưng cái gì nên đến cũng phải đến, muốn mình rộng lượng, đừng ấm ứ buồn rầu mà thành tâm bệnh. Nhưng cũng
không
nói
rõ, chỉ
một
chuyện
nhỏcũng có thể loanh quanh lòng vòng đến việc khuyên nhủ mình.
thật
là vừa bực mình vừa buồn cười.
Tâm trạng của mình
không
tốt là
sự
thật, nhưng cũng
không
phải vì chuyện này.
Trắc phị hoặc thị thϊếp, mình
đã
chuẩn bị tâm lý từ sớm, cho dù
không
tình nguyện, cũng
sẽ
không
biểu
hiện
ra bên ngoài. Hơn nữa, danh sách đáng nghi kia, hình như là thể
hiện
tâm ý của Thái Tử ca ca? Thậm chí Thái Tử ca ca còn
nói
cho mình việc
hắn
có lòng phòng bị đối với các nàng ấy, cho dù những người đó vào Đông cung, cũng
không
thể nhận được sủng ái của Thái Tử ca ca.
Lo lắng, mấy ngày nay vẫn băn khoăn nhưng vẫn luôn
không
có đáp án.
Vị tỷ tỷ váo áo màu đỏ kia mình vẫn nhớ
rõ
bảy tám phần, khuôn mặt rất giống mình. Người đó là ai?
Thái Tử ca ca chưa bao giờ có ý nghĩ gì đó quá phận với mình, như vậy, vì sao huynh ấy muốn lấy miệng ngọc bội kia
đi? Miếng ngọc bội kia mặc dù tốt, nhưng trong những đồ vật của Thái Tử ca ca, miếng ngọc bội đó cũng
không
được tính là cái gì.
Vì sao Thái Tử ca ca muốn
đi
biên cương, Thái Tử của
một
nước, vì sao cứ nhất định phải
đi
chưa?
Còn có nhị phòng…
Vì sao Thái Tử ca ca có lòng thù địch lớn như vậy với nhị phòng chứ?
Cuối cùng quan trọng nhất nhưng cũng khó hiểu nhất. Tình cảm của Thái Tử ca ca đối với mình từ đâu đến? Từ khi mình bắt đầu có ký ức đến giờ, huynh ấy vẫn luôn ở bên cạnh làm bạn với mình,
không
có tình đầu chớm nở, trực tiếp
đi
đến tế thủy trường lưu*, bình thản an ổn. Nhưng nhiệt tình ban đầu đâu? Tình cảm ban đầu từ đâu mà đến?
Tế thủy trường lưu: nghĩa là dòng suối
nhỏ
nhưng chảy dài. Ý
nói
một
tình
yêu
không
thuộc dạng chớp nhàng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút đền khắc cốt ghi tâm.
một
loạt vấn đề này,
không
có đáp án, thậm chí ngay cả chút manh mối cũng
không
có.
Cũng may mấy ngày nay Thái Tử ca ca bận rộn,
không
có thời gian chú ý đến mình, cho nên cũng
không
đến gặp mặt. May mắn
không
cần nhìn thấy huynh ấy, nếu nhìn thấy, co dù bản thân nhịn được
không
hỏi cũng nhất định
sẽ
lộ ra dấu vết.
không
phải
không
dám hỏi, chỉ là cảm thấy, nếu Thái Tử ca ca
nói
ra đáp án,
sự
bình tĩnh này nhất định
sẽ
bị đánh vỡ…
Đầu óc rối như tơ vò suy nghĩ vẩn vơ, thời gian trôi qua rất nhanh, cảm thấy
không
lâu
đã
đến tẩm điện của An Dương, đỡ tay Giang Vạn Lí dưới kiệu, sau đó nhìn thấy các cung nữ
đã
sớm chờ ở cửa cung. Trong mắt chợt lóe lên ý cười, điều này chứng tỏ An Dương
không
còn tức giận nữa đúng
không?
“Thỉnh an Hứa tiểu thư.” Các cung nữa ào ào quỳ xuống thỉnh an.
A Đoàn gật đầu, cười để mọi người đứng dậy. Tẩm điện của An Dương A Đoàn
đã
đến nhiều lần,
khôngcần người dẫn đường thậm chí nhắm mắt cũng có thể tìm được đúng đường. Vừa
đi
vừ hỏi mọi người “Công chúa đâu, bây giờ công chúa
đang
làm gì?” Có cung nữ mặt tròn lanh lợi
nói
“Bẩm Hứa tiểu thư, công chúa
không
làm gì cả,
đang
ở đại điện chờ người.”
Gật đầu, như vậy xem ra là
thật
sự
không
tức giận? Tâm trạng cuối cùng cũng dễ chịu hơn vài phần.
Gần nửa khắc sau đoàn người
đi
đến đại điện, An Dương
đang
ngồi vững vàng
trên
vị trí chủ nhân, bên cạnh
không
có ai hầu hạ. Trưng ra
một
khuôn mặt cười lạnh, lạnh lùng nhìn vào A Đoàn, cánh mũi động đậy, vô cùng
rõ
ràng hừ
một
tiếng, sau đó nghiêng đầu thưởng thức trà, giả vờ như
không
nhìn thấy A Đoàn.
Động tác trẻ con như vậy, là
thật
sự
không
tức giận, chỉ là
không
có bậc thang
đi
xuống mà thôi. Cười
không
ra tiếng, sau đó nhận lấy vật gì đó trong tay Giang Vạn Lí,
không
tiếng động bảo người bên ngoài
không
cần theo vào, tự mình
đi
vào đến bên cạnh An Dương, cũng
không
nói
lời nào, lẳng lặng nhìn nàng.
Động tác uống trà của An Dương dừng lại
đã
lâu, đúng lúc duy trì ở động tác đưa trà đến bên miệng. A Đoàn có ý xấu chống cằm, rất vui vẻ nhìn tay phải của An Dương
đang
giơ chén trà, cũng muốn nhìn xem nàng có thể duy trì tư thế này đến bao giờ. Ánh mắt quá
rõ
ràng, cho dù An Dương
không
nhìn A Đoàn cũng có thể cảm nhận được.
Tức giận trực tiếp nghiêng đầu nhìn A Đoàn, tay phải cạch
một
tiếng đặt chén trà xuống bàn.
“Ngươi
không
chó ta
một
bậc thang để ta
đi
xuống đúng
không?
rõ
ràng là chính ngươi làm sai!”
A Đoàn cười, đem điểm tâm
đang
cầm trong tay trình lên bằng hai tay, khẽ cúi đầu
nói
“Bánh đậu tằm của Tứ Xuyên, xin công chúa điện hạ vui lòng nhận cho ~” An Dương thích ăn cay, nhưng cơ thể nàng
không
như mong đợi, chỉ cần ăn
một
miếng là xong đời,
trên
mặt
sẽ
lập tức
sẽ
hiện
ra mụn nhọt, ăn mấy miếng, cả người
sẽ
khẩn cấp.
Hoàng Hậu nương nương quản rất chặt,
không
cho nàng ăn đồ cay, chỉ có thể từ những món đồ tráng miệng nếm chút mùi vị.
Bộ dạng ngoan ngoãn này lại lấy lòng An Dương, cằm hếch lên,
nói
một
câu rất kiêu ngạo “Nhìn ngươi có thành ý như vậy, lần này bản cung
sẽ
không
so đo với ngươi nữa, đặt ở đây
đi.” Chỉ là khuôn mặt
không
được tự nhiên, cố gắng kìm nén nụ cười
đang
muốn giương lên bên khóe miệng.
A Đoàn cũng nén cười, dựa vào ý của An Dương, bộ dáng cẩn thận giả vờ như
thật
đặt lên bàn, sau đó càng
nhỏ
giọng hỏi “Công chúa điện hạ còn giận tiểu nhân nữa
không?” A Đoàn
không
trả lời, A Đoàn tiếp tục sợ sệt
nói
“Công chúa đện hạ
không
cần giận tiểu nhân, mấy ngày nay tiểu nhân ăn
không
ngon ngủ
không
yên rất khó chịu…”
Còn dùng cổ tay áo che mặt giả vờ khóc thút thít hai tiếng.
Đưa là muốn trêu cho An Dương cười, kết quả ánh mắt An Dương hơi dừng lại tưởng là
thật, trực tiếp đưa tay kéo tay áo A Đoàn, khẩn trương nhìn ánh mắt A Đoàn “Mấy ngày nay ngươi
thật
sự
ăn
khôngngon ngủ
không
yên sao?”
không
chờ A Đoàn trả lời lại
nói
“Nguyên yên tâm, mẫu hậu làm như nào là chuyện cảu người, ta vĩnh viễn đều
sẽ
ủng hộ ngươi!”
“Hơn nữa Đại ca ta cũng thích ngươi nhất, nhưng người khác
không
có cửa đâu.”
“Ngươi
không
cần để ở trong lòng, thuận theo tự nhiên là được, dù sao các nàng ta cũng chỉ có danh phận mà thôi.”
Chuyện này An Dương càng
rõ, thực tế hai ngày nay Hoàng Hậu vẫn vô cùng vui vẻ lôi kéo nàng chọn người! Thân là bạn tốt của A Đoàn, đương nhiên An Dương
không
muốn làm như vậy, nhưng mà nhìn bộ dáng của mẫu hậu vô cùng vui vẻ giống như lập tức có thể có
một
tiểu tử mập mạp để ôm lại
khôngđành lòng kí©h thí©ɧ người, chỉ có thể đồng ý vài câu cho có lệ.
Hơn nữa, sinh ra trong gia đình đế vương, An Dương
đã
nhìn thấy những phi tử chưa được sủng ái, đếm cũng
không
đém hết. Phụ hoàng như vậy, mặc dù trong lòng Đại ca có A Đoàn, nhưng mà miệng lưỡi thế gian đáng sợ, vì cân bằng các thế lực
trên
triều đình cũng
sẽ
có trắc phi. Trong lòng biết
rõ, cho nên
không
dám ở trước mặt Hoàng Hậu để lộ ra cái gì.
Sợ mẫu hậu nghĩ nhiều, về sau A Đoàn
không
bằng lòng
sẽ
ảnh hưởng đến bản thân.
Ý định ban đầu của A Đoàn là trêu cho An Dương ười,
không
ngờ hóa ra nàng ấy lo lắng cho mình như vậy. Vô cùng cảm động lại có chút xấu hổ, nghĩ ngợi
một
lúc rồi trực tiếp
nói
“Chuyện này ngươi
khôngcần lo lắng, cái gì Thái Tử ca ca cũng đều
nói
với ta. Mặc dù ta
không
biết huynh ấy dự định
sẽ
làm thế nào, nhưng nhất định
không
phải là điều mọi người nghĩ.”
Lời này trước sau
không
đồng nhất, nhưng bản thân mình
thật
sự
cũng
không
biết
hắn
tính làm gì.
An Dương chớp chớp mắt,
không
rõ
ràng “Đại ca
nói
vói ngươi thế nào?”
A Đoàn nhíu mi, dù sao bản thân cũng nghĩ
không
thông, dứt khoát
nói
hết tất cả mọi chuyện cho An Dương, cuối cùng còn nhấn mạnh số phận của mấy người kia “Ta
đã
bóng gió hỏi phụ thân ta, gia thế của những
cô
nương kia đều
không
tệ, chủ yếu là phụ thân của các nàng ấy hoặc là trung thành với Hoàng Thượng, hoặc là người bên cạnh Thái Tử ca ca.”
“Đều là người hữu dụng đối với Thái Tử ca ca…”
“Ta
thật
sự
không
biết nên làm thế nào. Ta vừa nghĩ đúng là ta
không
thích mấy người đó, nhưng trước mắt các nàng ấy
không
có mâu thuẫn gì với ta cả, ta muốn gây khó dễ cho các nàng ấy cũng
không
có cơ hội. Hơn nữa, nếu như các nàn ấy xảy ra chuyện gì,
một
người
thì
không
sao, nếu tất cả đều gặp chuyện
không
mau, người ngốc cũng biết là có người cố tình gây ra.
“Cho dù
không
có chứng cứ, nhưng mà họ cũng nghĩ được người được lợi là ta, nếu vì vậy mà phụ thân của các nàng ấy với Thái Tử ca ca có khoảng cách,
thật
sự
là mất nhiều hơn được.”
“Cuối cùng…” Mím mím mối, có chút nản lòng “Việc này là vô tận,
không
có người thứ nhất
thì
còn có người thứ hai, người thứ ba. Chỉ cần
một
ngày huynh ấy còn là Thái Tử
thì
không
thể chỉ có
một
mình ta.”
Gia đình bình thường hoặc là gia đình quý tộc nếu chỉ cưới
một
người vợ,
một
đời
một
kiếp
một
đôi đương nhiên là
một
câu chuyện được người đời ca tụng, nhưng ở gia đình đế vương,
thật
sự
là
khôngthực tế. Thực tế nhất là, sau cưới vợ là gì? Là sinh con,
thật
đáng buồn nhưng cũng là
hiện
thực, trong gia đình đế vương điều này là vô cùng quan trọng.
nói
chung ai cũng
không
thể đảm bảo Hoàng Hậu nhất định
một
lần là sinh được con trai đúng
không? Cho dù Hoàng Hậu mang thai con trai, ai có thể đảm bảo cái thai này có thể thuận lợi được sinh ra? Sau khi lớn lên ai có thể đảm bảo
hắn
nhất định là hoàng tử thích hợp nhất để thừa kế ngai vị chứ? Trong lịch sử Thái Tử bị phế
không
phải chỉ có
một
hai tiền lệ. Nhiều nhân tố
không
xác định như vậy, tất nhiên là càng nhiều càng tốt.
Đương nhiên, nếu như sinh được đứa con trai
không
chịu thua kém, lại có thủ đoạn làm cho người khác
không
thể sinh được con trai, cũng
không
ai dám
nói
gì. Nhưng điều kiện là có nhiều thời gian, việc này Thái Tử ca ca với mình
đã
không
phù hợp. Bản thân còn chưa tròn mười lăm tuổi, Thái Tử ca ca lại sắp hai mươi, Hoàng Hậu nương nương cũng rất gấp rồi.
Cho nên, nhất định phải nạp trắc phi hoặc thị thϊếp.