Chương 7: Quan sát

Editor:

Yenhi


Nhìn khăn trải giường trắng tinh dính vết máu màu đỏ, vẻ mặt Mộ Dung Phách Sùng hơi ngại ngùng, “Trẫm…… Cho rằng ngươi……”

“Được rồi, đừng trẫm nữa.” Doãn

anh

Ninh nghe thấy

hắn

nói

từ “Trẫm” liền đau đầu,cô

xốc chăn bông lên lộ ra thân thể trơn bóng mê người, đứng lên lấy đại mấy thứ

đi

vào phòng tắm. Nhìn bộ ngực



rung động, mông

nhỏ

đầy đặn, khí thế Mộ Dung Phách Sùng bị chọc giận

nói

lớn, “Ngươi…… Lớn mật, ngươi

đi

làm gì đó?” Doãn

anh

Ninh vứt lại cho

hắn

một

cái nháy mắt, ái muội

nói: “Đương nhiên là

đi

tắm gội.”

Chớp chớp mắt, dụ hoặc

nói: “anh

muốn tắm chung với nhau hay

không?” Mộ Dung Phách Sùng

không

có chút do dự nào, đứng lên liền

đi

nhanh qua, Doãn

anh

Ninh nhìn côn th*t thẳng thắn của

hắn

cùng với khí thế bừng bừng,



bị dọa hét lên

một

tiếng, kéo cửa lại, nhưng vẫn bị bàn tay to của

hắn

ngăn cản, cũng theo khe hở chui vào trong phòng tắm.

Trong sương khói mờ mịt, da thịt trơn bóng của Doãn

anh

Ninh lộ ra trong hơi nước, thân thể



dựa vào nền gạch men lạnh lẽo, nhìn thân hình cường tráng của Mộ Dung Phách Sùng bị cột nước từ vòi hoa sen bắn ra chạy xuống, nước từng giọt từng giọt chạy xuống người

hắn, dọc theo cổ đến bộ ngực, đến bụng

nhỏ, lại đến chỗ nhúm lông ngay hạ thể

hắn. Cây gậy đỏ sậm ở rừng rậm vẫn có tinh thần sáng láng như cũ,

không

hề có dấu hiệu héo rút, làm



nhìn thấy miệng khô lưỡi khô tâm ngứa khó nhịn.

Dưới

sự

đánh giá của Doãn

anh

Ninh

hắn

cũng đồng thời nhìn kỹ

cô, nhìn biểu cảm hơi ngượng ngùng lại có chút

yêu

mị của

cô, côn th*t lại hung dữ thêm mấy phần. Doãn

anhNinh tự nhiên cũng chú ý tới, khi nhìn chỗ kia nhịn

không

được nuốt nước miếng, trong đầu

hiện

lên hình ảnh

hắn

đem bảo bối nhét vào trong thân thể của mình, dùng sức va chạm thọc vào rút ra.

“Ưm……” Doãn

anh

Ninh nhè

nhẹ

thở dốc kích động rên lên, thân thể truyền tới cảm giác khô nóng làm



ngâm khẽ

một

tiếng, cảm giác suy yếu giữa hai chân lần thứ hai trở lại. Khóe môi Mộ Dung Phách Sùng giương lên, duỗi tay đυ.ng vào đầu v*

cô, “Muốn

không?”



ngửa đầu vẻ mặt hưởng thụ, cái mông chống

trên

nền gạch men sứ, đôi tay để

trên

bầu ngực, cảm nhận kɧoáı ©ảʍ của hai tay vuốt ve bộ ngực.

Mộ Dung Phách Sùng kinh ngạc, vừa mới nếm được ngon ngọt

đã

học được cách tự mình làm rồi? Chỉ là chưa đủ, dạy dỗ thêm

một

thời gian, nhất định

sẽ

tự xử tìm niềm vui.

không

khó tưởng tượng đến cảnh



nằm ở

trên

giường hai chân giang ra, ngón tay mảnh khảnh tự mình bỏ vào trong hoa huy*t càng lúc càng gần, sau đó lại hung hăng cắm vào, cái miệng

nhỏ

còn thỉnh thoảng phát ra tiếng rêи ɾỉ cao vυ"t mất hồn.

một

bóng đen bao phủ lấy

cô, khi



chú ý tới, run rẩy

một

cái,



mới phát

hiện

năm ngón tay của

hắn

không

biết khi nào

đã

đặt

trên

bộ ngực cao ngất của

cô, cônhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn chóp mũi của mình

đã

đặt rất gần gương mặt của Mộ Dung Phách Sùng,



không

hề che dấu

sự

phóng đãng của mình, nên nhìn thấy



như thếhắn

cũng

không

cho rằng



là xử nữ. Nếu

không

phải dấu vết

trên

khăn trải giường đỏ tươi tanh hồng,

hắn

cũng

sẽ

không

tin tưởng.



vặn vẹo thân hình chủ động dán lên người

hắn, dáng người mỹ diệu là vũ khí dụ hoặc đàn ông tốt nhất, hơn nữa khóe miệng kia còn mang theo vẻ tươi cười hồn nhiên ngọt ngào, quả thực là vũ khí trí mạng của nam nhân.

hắn

bị mê hoặc…



gái

này rốt cuộc là người như thế nào?

Vũ khí sắc bén của

hắn

bị bàn tay

nhỏ

mềm mại của Doãn

anh

Ninh nắm lấy,



chôn ở ngực

hắn, thấp thấp hơi thở dốc, “Tôi thích nơi này của

anh.” Mộ Dung Phách Sùng ngẩn ra, hít sâu

một

hơi, ngón tay tìm tòi dưới thân

cô, đầy cánh thịt mềm mại ra, trực tiếp cắm vào hoa huy*t, hào phóng mà ca ngợi: “Nơi này của ngươi có thể làm tất cả nam nhân mất hồn.”