Chương 4: Nửa đêm gặp kẻ điên

Editor: Yenhi

yêu

tinh? Là

nói



sao? Ặc…… Là đài truyền hình

đang

quay phim mấy gameshowkhông

thú vị nữa hả? Nhưng



không

muốn đóng vai hề để trở thành trò cười.

thật

cẩn thận mà đẩy cây đao lớn kia ra,

không

chút để ý mà xoay người, “anh

này, xin lỗi, tôi

đang

chờ người. Nếu là mấy tiết mục chỉnh người khác của đài truyền hình, xin lỗi tôi

không

muốn quay.” Vừa

nói

xong,



chưa kịp thấy



dáng vẻ của

anh

ta,

đã

bị bộ trường bào màu vàng tơ mặc

trên

người

anh

lóe sáng đến mức

không

mở mắt ra nổi.

Dưới

sự

tò mò,



sờ sờ tay áo của

anh

ta, cũng chú ý tới thanh đao lớn đặt

trên

cổ mìnhkhông

phải là đao, mà là

một

thanh kiếm.

thật

ra đao kiếm rất dễ phân biệt, chỉ là Doãnanh

Ninh

không

có tế bào nào ở phương diện đó cả, đối với





nói

đao kiếm

thật

rakhông

khác nhau nhiều lắm, chỉ là miệng vết thương do nó gây ra sâu cạn lớn

nhỏkhông

giống nhau mà thôi. Thuận tiện nhắc tới, Doãn

anh

Ninh nghề nghiệp là bác sĩ.

“anh

đang

Cosplay sao? Nhưng mà người này mặc áo choàng cũng rất đẹp đó, tốnkhông

ít tiền mà?”

nói

đến tiền, hai mắt Doãn

anh

Ninh lập tức sáng lấp lánh.

Vẻ mặt của

anh

ta

không

thay đổi, trường kiếm lại để gần cổ



vài phân nữa, “yêu

tinh! Chớ có lừa gạt trẫm,

nói

cho trẫm biết làm sao

đi

khỏi cái chỗ quỷ quái này, trẫm có thể suy xét để cho ngươi toàn thây.” Doãn

anh

Ninh bị diễn xuất nghiêm túc của

anh

hù cho sửng sốt. “Được rồi, được rồi. Tôi phục

anh

rồi. Mấy người làm ngành này cũng rất vất vả.

anh

cứ cầm kiếm

đi

khắp nơi như vậy,

sẽ

bị người ta tưởng là tội phạm gϊếŧ người đưa đến cục cảnh sát đó.”

nói

đến đây, trong lòng



dâng lên chút lòng trắc

ẩn

đối với người này, thậm chí

đã

có thể tưởng tượng đến mỗi ngày

anh

mệt nhọc bôn ba vì cuộc sống, làm cho

anh

khôngcách nào rời khỏi nhân vật của mình. Dựa vào ánh đèn đường mờ nhạt, lúc này



mới thấy



mặt của

anh

ta,

anh



một

gương mặt có thể so sánh với Dennis Oh

(diễn viên, người mẫu Hàn Quốc rất đẹp trai),

đường cong gương mặt cương nghị, ngũ quan thâm thúy, môi mỏng gợi cảm tràn ra hơi thở dồn dập. Thân hình cao 1m8 cường tráng nhưngkhông

thô lỗ.

anh

chau mày lại, con ngươi sâu thẳm tản ra hơi thở

âm

trầm,

anh

vẫn luôn rũ mắt dùng lỗ mũi mà nhìn Doãn

anh

Ninh, tư thế bễ nghễ chúng sinh, xem thường tất cả, làm



có chút xúc động muốn quỳ xuống liếʍ chân

anh.



ngẩng cao đầu, đột nhiên chú ý tới tóc của

anh

cột cao dựng thẳng lên như đuôi ngựa, duỗi tay bắt lấy

một

bó tóc kéo kéo, “Quả nhiên rất giống. Trang điểm như vậy chắc là tốn

không

ít thời gian nhỉ?”

anh

nhíu mày, lắc mình tránh khỏi cánh tay như bạch tuộc của Doãn

anh

Ninh. Ngay sau đó kiếm chỉ thẳng vào cổ

cô… cảm giác hơi hơi đau đớn truyền đến, máu màu đỏ chảy ra,



duỗi tay sờ thử, vừa thấy

đã

trợn mắt, thoáng chốc thành kẻ ngốc. Đồ điên,cô

gặp phải kẻ điên.

anh

thấy



lúc này vẻ mặt kinh hoảng

không

hề

nói

năng lung tung nữa, lúc này mới hạ giọng xuống, “Điêu dân,

nói

cho trẫm biết đây là nơi nào, làm sao để

đi

ra ngoài?”

Doãn

anh

Ninh nhanh chóng bình tĩnh lại, đánh giá dáng vẻ của

anh, thấy

anh

ta mắt sáng tinh thần minh mẫn

không

giống như kẻ có bệnh, Doãn

anh

Ninh càng

không

tin mình

sẽ

rơi vào kết cục phải chết sớm.

“À…… Được, biết rồi…… Chỉ cần…… Hoàng Thượng,

anh

thả tôi ra, tôi lập tức liền

nóicho

anh

biết cách rời

đi, tuyệt đối

không

nuốt lời.”

nói

xong còn giơ ngón tay lên thề, vì giữ được mạng

nhỏ

của mình,



rất cố gắng phối hợp với

anh

ta, bệnh nhân tâm thần bị chứng bệnh hoang tưởng.

“Ngươi dám can đảm

nói

điều kiện với trẫm?”

nói

xong

anh

nâng cằm



lên, trong

mộtgiây hai mắt đối diện trực tiếp, lửa giận trong mắt

anh

bùng lên, “Đồ nữ nhân

khôngbiết liêm sỉ, dám nhìn chằm chằm nam nhân như vậy.” Doãn

anh

Ninh nhẫn nhịn tức giận,

không

có can đảm cãi cọ mấy vấn đề như thế nào là liêm sỉ nhàm chán với

anh, bây giờ



coi

anh

như là đại gia mà dỗ dành, chỉ cần

anh

chơi đủ rồi, vui vẻ, buông tha cho

cô.

“Dạ! Dạ! Dạ! Tôi……” Doãn

anh

Ninh hơi chán chường,



sửa miệng

nói: “Dân phụ đúng là

không

biết liêm sỉ, Hoàng Thượng dạy dỗ rất đúng. Dân phụ làm sao dám

nóiđiều kiện với Hoàng Thượng chứ. Dân phụ…… chỉ là cầu xin, Hoàng Thượng, tha mạng nha!!” Doãn

anh

Ninh há mồm

nói

bậy

một

hồi, đặc biệt là hai chữ “Dân phụ”. Nam nhân này nghe

không

hợp lại thay đổi sắc mặt.

“Hừ! Coi như ngươi thức thời,

nói

cho trẫm biết nên rời khỏi đây như thế nào.” Thu hồi kiếm,

anh

lạnh lùng hạ mệnh lệnh.

“Hoàng Thượng người phải biết rằng dân phụ nhất định căn cứ theo tình hình thực tế mà trả lời,

không

dám có nửa phần giả dối. Bảo đảm biết gì

nói

hết

không

nửa lời dấu diếm, chỉ cầu…… A ——” Doãn

anh

Ninh lại thét chói tai lên, chỉ vì nam nhân này lại quơ quơ kiếm về phía

cô. May mà

trên

đường người lui tới ít ỏi, nếu

không

thật

sự

sẽ

bịcô

la hét làm cho sợ hãi đến giật mình, tuy rằng hiếm có người

sẽ

đến thăm dò vây xem hai người họ, nhưng có thể thấy được người đàn ông ăn mặc quái dị cộng thêm vẻ mặt hung ác nên đều

không

dám tới gần, cho nên



cầu cứu cũng vô vọng.

Nhìn gương mặt tức giận của

anh

ta, Doãn

anh

Ninh vội vàng che miệng mình lại,không

nói

nhiều nữa. “Bây giờ, ngay lập tức, dẫn trẫm, rời

đi!” Nam nhân nghiến răng nghiến lợi ngầm ra lệnh. Doãn

anh

Ninh run run

một

cái tư thế khom lưng càng chân chó hơn. “Dạ.”

Doãn

anh

Ninh vốn định

đi

tới chỗ có nhiều người hơn, nhưng bây giờ

đã

là rạng sáng,không

còn chỗ nào có nhiều người nữa,



đi

đi

dừng dừng, nam nhân lại

không

kiên nhẫn lần nữa, Doãn

anh

Ninh liếc mắt nhìn

anh

một

cái, có ý kêu

anh

dời kiếm

đi, nam nhân

không

chút nghĩ ngợi sảng khoái thu kiếm lại. Doãn

anh

Ninh dẫn

anh

đi

mộtvòng công viên, cả đường

đi



đều lặng lẽ đánh giá

anh, chỉ cần

anh

không

chú ý thả lỏng

một

chút



sẽ

lập tức chạy ngay, nhưng đáng chết,

anh

cẩn thận vô cùng,

khôngthấy

anh

ta lơi lỏng chút nào.

“Nếu như ngươi tiếp tục lãng phí thời gian, trẫm lập tức lấy mạng ngươi.” Nam nhân cúi người cảnh cáo

một

tiếng ở bên tai

cô. Doãn

anh

Ninh chợt thấy

một

cảm giác rét lạnh xẹt qua, nhịn

không

được run bần bật. “A…… Dân phụ

không

dám,” Doãn

anh

Ninh thất thần, đôi mắt thỉnh thoảng ngó khắp nơi, chỉ sợ bỏ lỡ thời cơ chạy trốn tốt nhất.