Chương 38: Của ăn xin
-
Editor: Yenhi
Sáng sớm, hôm sau.
“Nghĩ kỹ rồi sao?” Doãn
anh
Ninh ân cần múc cháo cho
hắn, ném Mục Tử Ni qua
một
bên
không
thèm hỏi tới.
Sáng sớm Doãn
anh
Ninh
đã
nhận được điện thoại của công ty giải trí gọi tới,
nói
bọn họ
đã
sắp xếp hoạt động, kêu
cô
dẫn Mộ Dung Phách Sùng
đi
phỏng vấn, chuyện vui bất ngờ đến làm Doãn
anh
Ninh đối xử với
hắn
tốt hơn.
Mộ Dung Phách Sùng yên lặng nhận chén cháo, bắt đầu nhai kỹ nuốt chậm. Doãn
anh
Ninh cũng
không
vội vàng,
cô
phải bình thường,
không
thể để Mộ Dung Phách Sùng nhìn ra manh mối gì, nếu
không
chuyện
sẽ
khó khăn hơn.
“thật
ra…… tôi chỉ đề nghị
anh
một
cách mà thôi, đương nhiên nếu tự
anh
có cách trở về,
thì
càng tốt……” Doãn
anh
Ninh
không
nhanh
không
chậm
nói.
“anh
là
một
người đàn ông,
không
nên ăn ở miễn phí ở chỗ của tôi.” Thấy
hắn
không
có phản ứng, Doãn
anh
Ninh bắt đầu
nói
tiếp.
Quả nhiên sắc mặt Mộ Dung Phách Sùng thay đổi, lập tức đứng dậy, “Ai
nói
tôi ăn ở miễn phí?
không
phải tôi
đã
đưa cho
cô
một
cái ngọc bội sao? Lòng tham của
cô
lớn quá rồi đó.”
Mục Tử Ni ở bên cạnh
không
xen mồm vào, yên tĩnh mà nghe.
Doãn
anh
Ninh
không
thèm để ý đến
hắn, chậm rãi múc cho mình
một
chén canh, mới
nói, “anh
sống ở chỗ này tiện lợi cỡ nào, sinh hoạt trước kia của
anh
có nhanh và tiện như vậy
không?
không
có đúng
không? Cho nên, ngọc bội của
anh
ở chỗ
anh
thì
đáng giá, nhưng ở chỗ tôi
không
đáng
một
đồng.”
Mộ Dung Phách Sùng trừng mắt nhìn
cô
một
lúc lâu, sau đó ngồi xuống, “Nếu như tôi biến thành người đàn ông giống như
cô
nói
thì
sẽ
có bạc đúng
không?
không
cần chịu đựng tính tình như bà la sát của
cô
nữa?”
“Biến thành người đàn ông nào? Cậu có ma thuật hả?” Mục Tử Ni
không
nhịn được lòng hiếu kỳ hỏi Doãn
anh
Ninh.
Doãn
anh
Ninh liếc mắt nhìn
cô
một
cái, tức giận nhắc nhở: “Chuyện
không
phải của cậu
thì
đừng xen mồm vào.”
“Soái ca, nếu
cô
ấy
không
thèm nuôi
anh,
thì
tôi nguyện ý nè.” Tuy rằng
không
hiểu được quan hệ của hai người, nhưng sắc đẹp trước mặt làm
cô
không
kiềm được lòng mình.
Mộ Dung Phách Sùng vừa nghe thấy, lập tức cảm thấy rất nhục nhã, bây giờ
hắn
mới cảm nhận được “Của ăn xin” nhục nhã và hèn mọn như thế nào.
“Tôi
đi……”
nhẹ
nhàng
nói
một
câu, mặt Mộ Dung Phách Sùng
không
có biểu cảm gì
đi
về phía phòng ngủ, ở trong lòng
âm
thầm thề sau này
sẽ
không
chịu khuất nhục như vậy nữa.
Thấy
hắn
rời
đi, trong lòng Doãn
anh
Ninh bỗng nhiên có cảm giác mất mát, ngồi ở
trên
ghế sau
một
lúc lâu cũng
không
lên tiếng.
“Haiz…. Hai người xảy ra chuyện gì vậy?” Mục Tử Ni nhìn
không
thấu quan hệ của hai người, hai ngày nay
cô
quấn lấy Mộ Dung Phách Sùng nhưng
hắn
vẫn
không
nói
một
lời.
“Quan tâm chuyện của cậu
đi.” Doãn
anh
Ninh tức giận giật lấy chén cháo chưa ăn xong trong tay Mục Tử Ni, quăng vào trong thùng rác, bắt đầu “Ping ping bang bang” thu dọn chén đũa, Mục Tử Ni khinh thường nhếch miệng,
cô
không
phải ngu ngốc, nhìn
đã
biết trong lòng Doãn
anh
Ninh
đang
oán trách
cô
nói
nhiều.
*
Mặt trời chói chang lên cao, Mục Tử Ni cũng
đi
theo Mộ Dung Phách Sùng ngồi lên xe của Doãn
anh
Ninh, căn cứ vào tâm lý nhiều chuyện,
cô
tự biến mình thành tường đồng vách thép, đón nhận vô số ánh mắt hình viên đạn của Doãn
anh
Ninh cũng
không
làm gì được
cô.
Ba người ngồi ở bên trong xe, bởi vì
không
ai
nói
chuyện,
không
khí có chút ngưng trọng. “Muốn nghe nhạc
không?” Mục Tử Ni chịu
không
nổi
không
khí như vậy liền mở miệng, Doãn
anh
Ninh “Ừ”
một
tiếng,
đang
định tìm CD nghe nhạc,
thì
Mục Tử Ni
không
biết xấu hổ tự nhiên mở miệng hát
một
bài hát tiếng
anh, Doãn
anh
Ninh đỡ trán cố gắng kiềm chế xúc động muốn đá
cô
ấy ra ngoài.
Còn Mộ Dung Phách Sùng im lặng
không
lên tiếng nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, toàn thân căng thẳng giống như chuẩn bị lên pháp trường Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương