Chương 56



CHƯƠNG 56

“1050 tỷ.” Vẫn là giọng nói đó.

Thần sắc của Vương Nhất hơi trở lạnh, hỏi: “Người ở phòng số 8 là ai?”

Anh buộc phải có được nước mắt của thần Venus, đâu thể để cho người khác tranh với anh được?

Hồ Hoàng Việt cân nhắc một hồi, nói: “Hình như là cậu cả Kim Thành Vũ của nhà họ Kim, cũng có hứng thú với chiếc nhẫn kim cương này, phải đấu giá rồi tặng cho người phụ nữ trong lòng.’

Sắc mặt của Vương Nhất vẫn lạnh nhạt, liếc nhìn Lãnh Nhan.

Lãnh Nhan gật đầu, sau đó nhập 13 con số.

Bỗng chốc, người đấu giá ở bên dưới trở nên điên cuồng.

“Trời ạ, vị khách ở phòng số 0 trả 3000 tỷ, còn có thể có cái giá cao hơn 3000 tỷ nữa không!”

Lần này, giọng nói đó không vang lên nữa.



“3000 tỷ lần thứ nhất, 3000 tỷ lần thứ hai, 3000 tỷ lần thứ ba.”

Người bán đấu giá gõ búa: “Chúc mừng nước mắt của thần Venus thuộc về vị khách ở phòng số 0!”

“Chúng ta đi!”

Đấu giá được kim cương máu, Vương Nhất không tiếp tục nán lại nữa, trực tiếp rời khỏi phòng bao.

Nói thật, ngoài nước mắt của thần Venus ra, những thứ khác, anh thật sự không nhìn trúng.

Phòng bao số 8.

Sắc mặt của Kim Thành Vũ u ám đến mức có thể vắt ra nước.

Ở địa bàn của mình bị người khác cướp mất đồ anh ta nhìn trúng, điều này đối với anh ta mà nói là một loại sỉ nhục.

“Vị khách trong phòng bao số 0 đó là ai?” Kim Thành Vũ hỏi với giọng điệu bất thiện.

Ông chủ của Tân Giang Hội toát mồ hôi lạnh: “Cậu cả, là người giàu nhất Thiên An, Hồ Hoàng Việt.”

Xoạt—

Trong nháy mắt, trong mắt Kim Thành Vũ nổi lên sát cơ mãnh liệt: “Hồ Hoàng Việt, giỏi lắm Hồ Hoàng Việt, vậy mà dám đối đầu với tôi…”



Trong một đêm, tin tức một vị phú hào thần bí ở trong buổi đấu giá Tân Giang đã dùng 3000 tỷ đấu giá được nước mắt của thần Venus đã truyền khắp cả Thiên An.

Tất cả mọi người đều muốn tìm được vị phú hào thần bí đó, tùy tiện ném ra 3000 tỷ, khiến người khác kinh ngạc và cảm thán.

“Tại Hồ Hoàng Việt làm hỏng chuyện tốt của tôi!”

Tập đoàn Kim Thị, Kim Thành Vũ đập mạnh xuống bàn, tức giận nói.

Đối diện của anh ta có một người phụ nữ trầm tĩnh giống như trích tiên, tuy mặc vest công sở, nhưng vẫn không che đậy được khí chất cổ điển trên người, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.

“Chỉ có mình Hồ Hoàng Việt thì sẽ không dám tranh với anh.”

Sắc mặt của Kim Thành Vũ hơi thay đổi: “Em út, ý của em là—”

Kim Thúy Như mỉm cười mà không nói, chỉ rút ra một tấm thiệp cưới được làm rất kỹ lưỡng, đưa đến trước mặt Kim Thành Vũ.

“Đám cưới nặc danh này, anh đại diện nhà họ Kim đi.”

Thời gian ba ngày, càng lúc càng có nhiều gia tộc ở Thiên An nhận được thiệp mời cưới nặc danh.

Điều khiến người ta sửng sốt, nhà họ Lý vậy mà cũng được mời.