Chương 54



CHƯƠNG 54

Vẫn là Châu Mỹ Ngọc hiểu sự lợi – hại trong đó, kéo tay của Lý Mộng Đình, khuyên nhủ: “Mẹ cũng không muốn đi, nhưng tình thế ép người, không ngờ tên phế vật này thật sự là ăn may, thật sự để cậu ta trúng thầu.”

“Bây giờ xé rách mặt với cậu ta không có bất kỳ lợi ích gì cả, ba con cũng là đồ không có lương tâm, đi bênh người ngoài, chúng ta trước tiên mời cậu ta về nhà, chỉ cần cậu ta còn phạm sai lầm, chúng ta vẫn có thể đuổi cậu ta ra ngoài, cần giờ phải vội vàng nhất thời?”

Lý Mộng Đình đã bị thuyết phục, chỉ có thể cắn môi uất ức nói: “Vậy được.”

Nói rồi, hai mẹ con bọn họ cũng đi ra khỏi tòa nhà Quốc tế, muốn tìm kiếm bóng dáng của Vương Nhất, nhưng Vương Nhất sớm đã đi mất rồi.

Lý Mộng Đình rút điện thoại ra gọi điện cho Vương Nhất, lại truyền đến tiếng thông báo ‘số máy quý khách gọi không tồn tại’.

Lý Mộng Đình tức giận giậm mạnh chân: “Tên phế vật chết tiệt này…”

Cùng lúc này, trên đường lớn, một chiếc Rolls Royce màu đen chạy bình ổn, xe cộ xung quanh đều tránh né, lũ lượt nhường đường cho nó.

Vương Nhất ngồi ở ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, người lái xe vẫn là Lãnh Nhan, cô ta cung kính bẩm báo: “Thiếu chủ, Tôn Lập đã khai hết, bao gồm cả chuyện bán bí mật thương nghiệp của tập đoàn Ẩn Long.”



“Nhưng do không có bằng chứng, bên phía nhà họ Kim đã phủi sạch quan hệ.”

“Tôi biết rồi.”

Vương Nhất lạnh nhạt đáp lại, vốn cũng không trông mong một Tôn Lập nhỏ nhoi có thể lật đổ Kim Thúy Như.

Hơi trầm tư, Vương Nhất lại hỏi: “Chuyện đám cưới chuẩn bị như nào rồi?”

“Thưa thiếu chủ, tất cả đều thuận lợi, dựa theo căn dặn của anh, nặc danh thông báo cho tất cả gia tộc thượng lưu có danh vọng ở toàn Thiên An.”

Lãnh Nhan nói: “Chỉ thiếu một chiếc nhẫn kim cương, 6 giờ tối, Tân Giang Hội dưới trướng nhà họ Kim sẽ tổ chức một buổi đấu giá, trong đó có chiếc nhẫn kim cương đắt giá và lớn nhất trong ba thành phố G, thành phố C và thành phố T.”

Nghe vậy, ánh mắt của Vương Nhất lóe lên: “Đến Tân Giang Hội.”



Màn đêm buông xuống, Tân Giang Hội bắt đầu kinh doanh.

Một chiếc xe Rolls Royce màu đen khiêm tốn chạy vào bãi đỗ xe.



Xung quanh đỗ đầy các loại siêu xe, từ vài tỷ đến vài chục tỷ, nhưng so với chiếc xe này, bỗng trở nên lu mờ không ít.

Bởi vì, chỉ biển số xe “A88888” kia, đủ để bỏ xa những chiếc xe này mười mấy con phố.

Cửa xe mở ra, một thanh niên mặc vest dáng người cao ráo, sắc mặt lãnh khốc từ trong xe bước xuống, chính là Vương Nhất.

Lãnh Nhan lúc này đã thay một bộ lễ phục cúp ngực màu đen, bớt đi một chút sát khí dã tính, nhiều thêm một chút phong vị của phụ nữ hiếm thấy.

“Rất đẹp.” Vương Nhất mỉm cười nói.

Mặt của Lãnh Nhan đỏ ửng, ánh mắt tham lam lén nhìn Vương Nhất.

“Cô Lãnh Nhan, cô đến rồi.”

Lúc này, một người trung niên chạy tới đón, nở nụ cười nói: “Tôi đợi cô rất nhiều rồi rồi.”

“Ừm.”

Lãnh Nhan trở lại dáng vẻ lạnh lùng, lạnh nhạt đáp lại.