CHƯƠNG 24
“Cậu nghe rõ đây cho tôi, hôm nay là một ngày quan trọng, người không phận sự không được đi vào.”
Lăng Hải Dương lạnh lùng nhìn Vương Nhất, đập đập chiếc dùi cui trong tay, uy hϊếp: “Thức thời thì cút cho tôi, nếu không, chiếc dùi cui không có mắt đâu.”
“Anh sao biết tôi là người không phận sự?”
Giọng điệu của Vương Nhất cũng trở lạnh: “Gọi người phụ trách của cao ốc các anh xuống đây.”
“Ha, còn muốn gọi Tăng tổng của chúng tôi xuống, cậu cho rằng cậu là ai? Cũng có tư cách gặp Tăng tổng?”
Nghe thấy lời của Vương Nhất, ý cười trên mặt Lăng Hải Dương càng sâu, hằn học nói: “Cậu cút hay không? Không cút đúng không? Các anh em, cho cậu ta nếm chút khổ!”
Lời này vừa dứt, những bảo vệ ở đằng sau Lăng Hải Dương không có ý tốt đi về phía Vương Nhất, đồng loạt rút dùi trong tay.
“Lăng Hải Dương, cậu dừng tay cho tôi—”nTải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Đột nhiên, trong tòa nhà Quốc Tế bỗng nhiên truyền đến tiếng gầm xé giọng.
Sau đó, một người đàn ông mập đến mức giống như trái bóng cất đôi chân ngắn ngủi phi nhanh tới.
Do thể hình của ông ta, cho nên dáng vẻ chạy lại đây của ông ta rất khôi hài.
“Tăng tổng, ngài sao lại xuống đây?”
Nhìn thấy một màn này, Lăng Hải Dương không khỏi sững người tại chỗ.
“Còn dám hỏi tôi tại sao xuống đây, đệch…”
Tăng Quốc Vinh cuối cùng thở hổn hển chạy tới cửa, nhưng còn chưa kịp thở d*c thì đã tát một cái vào mặt Lăng Hải Dương.
“Cậu tự đào hố chôn mình, đừng có kéo theo tôi!”
Một tiếng bốp vang dội, Lăng Hải Dương mù mờ: “Tăng tổng, tại sao đánh tôi?”
“Cậu nói tại sao ư?”
Tăng Quốc Vinh còn chưa tiêu giận, vẫn cái mặt mày đỏ bừng bùng gầm lên với Lăng Hải Dương: “Có biết cậu suýt nữa đánh người không nên đánh không? Bản thân cậu muốn tìm chết, ngay cả tôi cũng phải bị liên lụy!”
Vừa nghe thấy lời này, cả người Lăng Hải Dương chợt run rẩy.
Anh ta rõ ràng nhìn thấy, khi nói câu này, gương mặt đầy thịt của Tăng Quốc Vinh run rẩy, sợ hãi và tức giận.
Tăng tổng là chủ của tòa nhà Quốc Tế, người có thể khiến ông ta cũng phải kính sợ, chắc sẽ là nhân vật lớn gì đó?
Vừa nghĩ đến đây, Lăng Hải Dương mặt mày xám như tro, cũng không quan tâm cơn đau rát trên mặt, bụp một tiếng quỳ xuống: “Tăng tổng, tôi cũng không biết vị này là khách quý, nể tình tôi phạm lỗi lần đầu, tha cho tôi đi.”
“Hừ.”
Tăng Quốc Vinh lại hừ lạnh một tiếng, mặt không đổi sắc: “Tôi tha không tính, phải vị này đồng ý tha cho cậu mới được.”
Nói rồi, Tăng Quốc Vinh nhìn sang Vương Nhất mặt mày vô cùng bình tĩnh, giống như đổi bộ mặt, lập tức đổi sang vẻ mặt nịnh nọt.
“Cậu là Vương Nhất, cậu Vương sao?”