Chương 22



CHƯƠNG 22

Dường như ở trước đôi mắt này, tất cả mọi thứ của anh ta đều bị nhìn thấu

“Tuy cậu là một tiểu tốt không quan trọng, nhưng kết quả của cuộc chiến, đều là tốt thí quyết định.”

Vương Nhất lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ không lập tức hủy diệt Kim Thúy Như, như vậy đối với cô ta quá nhân từ, tôi muốn khiến cô ta biết, cái gì là tuyệt vọng thật sự.”

Nói rồi, anh từ trong ngực móc ra một viên thuốc màu trắng: “Uống.”

“Đây là cái gì?” Tim của Kim Thành Phong đập thình thịch.

“Thuốc độc.”

Giọng điệu của Vương Nhất lạnh nhạt: “Làm nội ứng của tôi. Thuốc giải của thuốc này cả thế giới chỉ có một mình tôi có, cho nên không cần tốn sức, cách một khoảng thời gian, dùng tình báo của nhà họ Kim tìm tôi đổi lấy thuốc giải.”

“Đương nhiên, cậu cũng có thể không uống, Lãnh Nhan”

“Vâng, thiếu chủ.”



Một giây sau, một lưỡi dao xẹt qua gò má của Kim Thành Phong, khiến đồng tử của anh ta lập tức giãn to.

“Chọn đi.”

“…”

Sắc mặt của Kim Thành Phong vặn vẹo, lúc xanh lúc tím, nhưng vẫn nuốt viên thuốc độc đó.

Giống như trong dự liệu, trên mặt Vương Nhất vẫn không dao động, nói: “Lãnh Nhan, đưa cậu ta xuống xe.”

Két một tiếng, chiếc Rolls Royce dừng lại, sau khi Kim Thành Phong xuống xe thì tiếp tục chạy đi.

10 phút sau thì đỗ ở một khu thương nghiệp phồn hoa.

Xung quanh đều là các tòa nhà cao tầng, tòa nhà hùng vĩ nhất cao nhất ở trung tâm, chính là tòa nhà Quốc Tế.

Sau khi xuống xe, Vương Nhất khoát tay, bảo Lãnh Nhan rời đi, anh ngẩng đầu nhìn cả tòa tòa nhà Quốc Tế, ánh mắt trở nên kiên định.

“Khinh Hồng, Tử Lam, anh/ba đến rồi…”



Đang muốn đi vào, một chiếc xe thương vụ chạy đến chỗ đậu xe dưới tầng hầm, hai người phụ nữ mặc vest từ trong bãi đỗ xe đi ra.

Chính là hai mẹ con Châu Mỹ Ngọc, Lý Mộng Đình.

Chỉ có điều, Lý Mộng Đình mặt mày lạnh lẽo, Châu Mỹ Ngọc chỉ có thể dùng lời hay khuyên nhủ.

“Mộng Đình con yên tâm, lần này mẹ là đứng về phía con, đừng nói con lần này đuổi đồ sao chổi đó đi, dù không đuổi, sau này mẹ cũng sẽ đuổi.”

“Còn bên phía ba con, mẹ sẽ nói chuyện, chỉ cần chúng ta chiều nay trúng thầu, ba con cũng không dám nói gì.”

“Dạ!”

Sắc mặt của Lý Mộng Đình lúc này mới dễ chịu hơn một chút.

Nếu hai mẹ con bọn họ trúng thầu, bọn họ có tự tin để nói chuyện.

Hai người đi về phía cổng lớn.

“Vương Nhất! Anh sao lại ở đây?”

Tuy nhiên, còn chưa đi vào thì nhìn thấy Vương Nhất đứng ở cửa.