Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 20

« Chương TrướcChương Tiếp »


CHƯƠNG 20

Bộ dạng của mọi người cực kỳ vui mừng, Lý Thiên Dương nhìn mà cũng sững người.

Sau đó, ông ta nghĩ đến chuyện trước khi mình hôn mê, một mình ở trong phòng sách chuẩn bị phương án đấu thầu, chỉ uống một ly trà, uống cũng không vội, trực tiếp lên cơn đau tim.

Thuốc trị bệnh tim không biết đã đi đâu, ông ta không kiên trì được, ngất đi, cho đến bây giờ mới tỉnh lại.

Khi bản thân hôn mê, có người nhà hết lòng ở bên, Lý Thiên Dương cũng mỉm cười, nói: “Tôi không phải còn chưa đi hay sao, ai cũng khóc sưng cả mắt làm cái gì.”

Nói đến đây Lý Thiên Dương cũng sững người, cảm nhận trạng thái cơ thể của mình, nói: “Tôi bây giờ cảm thấy rất khỏe, không hề khó chịu chút nào, có phải mọi người đã mời thần y gì đó không?”

“Cái này…”

Lời này không nói còn tốt, vừa nói, tất cả mọi người ở đây đều cứng đờ.

Từ đầu đến cuối, đều là một mình Vương Nhất châm cứu chữa bệnh cho Lý Thiên Dương.

Lẽ nào là Vương Nhất—



Cùng một ý nghĩ này, đám người Châu Mỹ Ngọc, Châu Mỹ Hòa, còn cả Lý Mộng Đình càng giống như ăn phải con ruồi, vẻ mặt ngây ngốc.

“Không thể nào, không thể nào…”

“Nhất định là mèo mù vớ cá rán, đúng, nhất định là trùng hợp!”

“Chuyện gì vậy?”

Thấy mọi người nhìn nhau, sắc mặt của Lý Thiên Dương cũng đanh mặt.

Bệnh của ông ta đã khỏi rồi, cộng thêm là chủ của một nhà, cho nên nhìn trông mang theo một cỗ khí thế khiến người ta kính sợ.

Châu Mỹ Ngọc và Lý Mộng Đình ấp a ấp úng, không dám nói chuyện.

“Nói hay không, ngay cả lời của tôi đều không nghe rồi sao?”

Thấy vợ và con gái của mình cũng giấu mình, giọng điệu của Lý Thiên Dương càng nặng hơn.

Châu Mỹ Ngọc bị dọa giật mình, chỉ đành kiên trì mà nói một lượt chuyện Vương Nhất đã quay về.



Cho dù bà ta kể mà do mèo mù vớ cá rán, đó cũng là Vương Nhất đã chữa khỏi cho Lý Thiên Dương, kết quả sẽ không thay đổi.

“Cái gì? Tiểu Nhất từng đến sao?”

“Còn chữa bệnh cho tôi?”

Bằng mắt thường có thể thấy, cơ thể của Lý Thiên Dương run rẩy, nhéo mạnh lên người mình.

Rất đau.

Đây không phải là mơ.

Vì vậy, Lý Thiên Dương lúc này mới kích động hỏi: “Vậy nó đang ở đâu?”

Lời này vừa dứt, sắc mặt của Lý Mộng Đình cứng đờ, vẻ mặt xấu hổ nói: “Bị con đuổi đi rồi…”

“Cái gì?”

Nghe vậy, Lý Thiên Dương lập tức tức giận trợn tròn mắt, chỉ vào Lý Mộng Đình và mắng: “Hai đứa là từ bé lớn lên cùng nhau, lương tâm bị chó ăn rồi sao? Hơn nữa Tiểu Nhất còn chữa khỏi bệnh của ba, các người có tư cách gì đuổi nó đi.”

“Nhìn các người đã làm chuyện tốt gì đi, lấy oán trả ơn, vong ân phụ nghĩa, đây không phải là chuyện mà người của nhà họ Lý ta nên làm.”
« Chương TrướcChương Tiếp »