CHƯƠNG 15
Lời này vừa dứt, hiện trường trở nên xôn xao.
Tất cả mọi người của nhà họ Lý đều như bị xung kích, Lý Mộng Đình càng ngây ra, ánh mắt ngây dại.
“Không, nói cho em biết, đây không phải là thật…”
Sau cơn bàng hoàng ngắn ngủi thì là sự oán hận vô tận, tất cả mọi người của nhà họ Lý đều mang sắc mặt âm trầm đi về phía Trần Cảnh.
“Trần Cảnh, uổng công mọi người tin tưởng cậu như vậy, thì ra đều do cậu!”
“Cậu tại sao lại làm như vậy?”
“Nhà họ Lý chúng tôi rốt cuộc làm gì cậu, vậy mà muốn hại chúng tôi như vậy?”
Mặt mày của Vương Nhất cũng xanh mét, trong ánh mắt nhìn sang Trần Cảnh vụt qua một tia sát cơ lạnh lẽo.
“Cậu làm cái mẹ gì vậy!”
Thấy Kim Thành Phong không do dự bán đứng mình, Trần Cảnh tức đến mức hét lên.
Có điều rất nhanh, anh ta đã rén.
“Không phải, mọi người nghe tôi giải thích… chủ ý là cậu ta…”
“Không phải tôi! Thật sự không phải tôi!”
“Cứu mạng!”
Trong tình thế khẩn cấp, Trần Cảnh vậy mà chạy trốn.
“Đứng lại, đừng chạy!”
Thấy bóng lưng chạy trốn của Trần Cảnh, đàn ông của nhà họ Lý nói rồi thì muốn đuổi theo ra ngoài, Vương Nhất lại thản nhiên phi ra một chiếc ngân châm, cả chiếc châm đâm vào đầu của Trần Cảnh.
Mới vừa chạy ra đến cổng lớn của nhà họ Lý, Trần Cảnh đã mềm oặt ngã xuống.
“Đây…”
Một màn này bị mọi người nhìn thấy, bỗng chốc đều ngây ra.
“Cậu ta, cậu ta làm sao rồi?”
Châu Mỹ Hòa lắp bắp nói, sau đó lại nhìn sang chồng của mình: “Thiên Hạo, ông mau đi xem thử.”
Lý Thiên Hạo đến bên cạnh Trần Cảnh, thăm dò hơi thở, bụp một tiếng, bị dọa cho ngồi bệt xuống đất.
“Cậu ta, cậu ta chết rồi…”
“Cái gì?!”
Biết được kết quả này, tất cả mọi người của nhà họ Lý không nói câu nào hết, không biết nên làm sao mới được.
Vương Nhất quay lại bên cạnh Lý Thiên Dương, tiếp tục chữa trị.
Anh đã giúp nhà họ Lý giải quyết hung thủ, công việc hậu kỳ còn lại, không phải là vấn đề anh nên suy nghĩ.
“Tôi đã nói thật rồi, có thể đi rồi chứ?”
Kim Thành Phong nhìn bóng lưng của Vương Nhất, run rẩy hỏi.
Sớm biết Vương Nhất khủng bố như vậy, anh ta không nên tự ý hành động.
Vương Nhất không lên tiếng.
Kim Thành Phong còn tưởng Vương Nhất đã đồng ý, vì vậy, tay chân luống cuống định rời khỏi nhà họ Lý.