Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chân Lộ

Chương 55: Nguy hiểm bất ngờ tìm đến

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ở phía sau, nhìn bóng lưng đã trở nên vô cùng to lớn của Vô Thường, ba người Quan Vũ trong lòng đại động, cảm xúc khó tả, mỗi người mỗi kiểu.

Đối với Quan Vũ, khi nghe Vô Thường giảng giải kiến thức linh lực hoàn toàn mới mẻ và cũng đã dùng chính bản thân để nêu lên ví dụ điển hình, Quan Vũ như mở ra một trang kiến vô cùng quý giá cho cuộc đời mình. Lòng ngưỡng mộ, học hỏi, kính trọng và thắc mắc đối với tất cả mọi thứ của Vô Thường là rất lớn bởi lẽ trên thế giới tu luyện, tri thức về sức mạnh là thứ quý giá nhất, còn quý giá hơn cả thiên phú.

Đối với Phượng Tiên Nhã, ban đầu nàng đến đây chỉ vì không muốn đi chung với Tiêu Thần, vả lại sâu xa trong cảm xúc có một tia gì đó gần gũi với Vô Thường, muốn được Vô Thường che chở, nhưng từ sau vài phút ngắn ngủi trải qua hàng loạt cảm xúc đến từ sự thay đổi chóng mặt của Vô Thường, cũng như khả năng, triết lý về linh lực của Vô Thường, Phượng Tiên Nhã đã hoàn toàn bị “hố đen” Vô Thường hút đi đôi mắt, chẳng biết từ lúc nào mà khi nhìn bóng lưng Vô Thường, tim của cô bé 11 tuổi Phượng Tiên Nhã đã lần đầu tiên trong đời loạn đập “thình thịch”.

Đối với Mị Ảnh Lam, nàng từ cảm giác ban đầu thấy Vô Thường khá thú vị vì câu truyền âm khen nàng của Vô Thường, chấm điểm cho Vô Thường lọt vào cặp mắt của mình. Nhưng rồi chỉ mới vừa xảy ra nhiều chuyện trong vài phút, cảm giác ấy của nàng đã chuyển sang mong muốn chiếm đoạt, giữ hắn làm riêng cho nàng, không cho hắn thoát khỏi bàn tay của nàng.

Ẩn ở đằng sau mái tóc của Mị Lam Ảnh là một đôi mắt với hoa văn kỳ lạ, ẩn đằng sau tính cách rụt rè, lúng túng, yếu đuối nhưng vô cùng dễ thương đó của nàng lại là gì?

-Xem ra Thường huynh mới đúng là người mạnh nhất trong bốn người, mà không, là người mạnh nhất trong cả mười người được truyền tống đến mảnh đất này mới phải, haizz.

Nhẹ nói một câu, Quan Vũ hô lên với Vô Thường đã đi được hơn 30m phía trước.

-Thường huynh đợi ta.

Quan Vũ đồng thời chạy đến, định học hỏi thêm vài điều.

Mị Ảnh Lam và Phượng Tiên Nhã cũng lập tức phiêu động tiến lên cùng Quan Vũ, theo sau Vô thường.

ÙM ÙM...

Bất quá cũng ngay chính lúc này, từ hai bên đường đất đá cách nhóm người 300m, hai vật thể sinh vật phân chia một trái, một phải di chuyển dưới mặt đất cực nhanh, thân hình to lớn cùng tốc độ rợn người của chúng khiến mặt đất rung chuyển, lớp đất đá cứng bên trên mặt đất nức ra, khói bụi, đất cát mảnh vỡ từ dưới nảy lên cao tạo thành một làn khói đậm như bão cát sa mạc hướng về nhóm Vô Thường, mà chính xác là hướng về phía ba người của Phượng Tiên Nhã, Quan Vũ, Mị Ảnh Lam tấn công qua.

-Nguy hiểm!

-Lôi Thần Nhập Thể!

Cảm nhận được sức mạnh khủng bố ẩn chứa nơi hai cái bão cát truyền đến, Quan Vũ tức thì hét lớn lên, cơ thể cũng đồng thời bộc phát ra khí thế khủng bố.

Khắp người Quan Vũ có lôi điện bỗng xuất hiện bao trùm lấy hắn nhưng lại hoàn toàn không phá hủy quần áo bình thường của hắn, cơ bắp của hắn nở to một vòng chắc khỏe, cả đôi mắt và thân thể đều đầy ánh sáng chớp giật của lôi, của điện hệt như một vị bán lôi nhân.

-Nhập Ảnh!

Đồng lúc với Quan Vũ, Mị Ảnh Lam cũng dung nhập thần thông cơ sở*, cả thân thể bề ngoài tuy không có biến đổi khác lạ so với ban đầu nhưng những bước chân nàng đạp lên nơi đâu, nơi đó đều nở ra một đóa hoa đầy sự mị hoặc tồn tại trong hai, ba giây mới biến mất.

*Lôi Thần Nhập Thể của Quan Vũ hay Nhập Ảnh của Mị Ảnh Lam, hai thứ này tuy tên gọi khác nhau nhưng đều chung một cơ sở thực hiện, đó là việc dùng lực lượng Tâm Đan nhập vào thân thể, nhờ đó Quan Vũ và Mị Ảnh Lam đều có thể xuất toàn lực tất cả các chiêu thức hai người có bao gồm thần thông, công pháp hay ý cảnh một cách dễ dàng và mạnh nhất có thể đánh ra. Đây được gọi chung là thần thông cơ sơ, cũng có thể gọi là bí pháp chỉ có những tổ chức cực lớn nắm giữ.

Cả Quan Vũ và Mị Ảnh Lam đều đã chuẩn bị sẵn sàng tốt ứng chiến và phân biệt người trái, người phải, kéo dài khoảng cách xa nhau để sinh vật không tấn công được cùng lúc cả hai. Tiếp đó họ chỉ cần đợi hai sinh vật có vẻ to lớn kia bước vào phạm vi liền công kích, tung ra tất cả các chiêu thức mà hai người có được.

Nhưng mà khác xa so với hai người, Phượng Tiên Nhã nếu đã không cảm nhận được khí tức quái thú, quái vật thì không nói, nhưng nếu nàng đã cảm nhận được khí tức của chúng thì nàng cũng sẽ đồng thời phân tích ra được sự mạnh yếu của nó, đem nó ra so sánh với sức mạnh của chính mình.

Lần này, sau khi cảm nhận được khí tức sức mạnh của hai sinh vật đang tiến đến, mặt đẹp của Phượng Tiên Nhã vô cùng thất sắc, mặt mũi tràn đầy sự trắng bệch của sợ hãi, nàng vội dùng linh lực khuếch đại âm thanh về cả phạm vi và âm lượng lên mà quát.

-Không được, hai con quái thú này đã vượt quá sức mạnh Linh Nhân cảnh, đạt đến Linh Sư cảnh, chúng ta không thể nào đối phó được, mau chạy thôi!

Vừa quát, Phượng Tiên Nhã vừa xoay bước chân di chuyển lùi nhanh về sau.

-Làm… làm sao có thể?

Quan Vũ trong trạng thái Lôi Thần đang hừng hực khí thế muốn chiến đấu thì bỗng nghe Phượng Tiên Nhã quát chói tai, đồng thời hai sinh vật kia cũng đang càng lúc càng gần, khí tức sức mạnh phát ra từ người bọn chúng càng ngày càng lớn, chẳng mấy chốc khi hai con nằm vào phạm vi 200 mét so với ba người, khí tức sức mạnh to lớn tựa như hai vị Linh Sư cảnh bạo phát khí thế của bọn chúng đã hết sức rõ ràng trong nhận thức của ba người, khiến cả ba người giật mình kinh hãi.

Linh Sư là một tồn tại mà nếu có cùng thiên phú sợi xích thì một Linh Sư sơ kỳ sẽ mạnh gấp 10 Linh Nhân cảnh đại viên mãn. Khí tức của hai con quái thú lại ngang với hai vị Linh Sư mà có thể khiến ba vị Linh Nhân cảnh viên mãn với thiên phú kinh người 98, 99, 100 sợi xích kinh hãi, đó thật sự là hai con quái thú kinh khủng.

Ba người Quan Vũ quá mức không ngờ, bọn họ chỉ vừa đi đường được hơn một giờ đồng hồ lại đã gặp phải loài quái thú mạnh mẽ như vậy, phải chăng cuộc tranh giành sinh khí vì Nhân Giới của họ đến đây đã kết thúc?

-Chạy?

Thế nhưng lúc này dù biết là hai con quái thú sắp tiến đến rất mạnh mẽ, chỉ cần một bộ phận từ nó đánh trúng cũng sẽ khiến bất kỳ người nào trong bốn người mất năng lực chiến đấu hoặc chết đi, Quan Vũ bước chân thoáng khựng, trong đầu chợt nhớ về luồng thông tin Tiên Nhã và Mị Ảnh Lam cung cấp, hắn có nụ cười buồn trên môi nói.

-Chạy được sao?

Thông tin đã từng nói, nếu ngươi bị quái thú phát hiện thì chỉ có đối chiến, thoát, hoặc chết, căn bản không thể chạy, vì chạy chúng sẽ đuổi theo, đuổi cho đến khi ngươi sức cùng lực kiệt mà nộp mạng.

Hiện tại nhóm bốn người họ chính là đang bị hai con quái thú chưa rõ hình dạng, kích thước nhưng có khí tức mạnh mẽ bằng Linh Sư cảnh phát hiện, họ chạy làm sao được, vả lại tốc độ có nhanh hơn chúng?

-Chiến đi!

Đối với Quan Vũ, nếu đã không chạy được thì hắn đành liều mình một trận chiến, chiến cho khoái, cho đã, cho sướиɠ mình rồi mới thoát ra ngoài.

Quan Vũ thu lại gương mặt ảm đạm, linh lực trong cơ thể của hắn bỗng trở nên bạo động bất thường, hắn hét lên trong khi lôi điện bao quanh người hắn lại càng thêm dày đặc một vòng.

-Lôi Linh Thể!

Dồn ép linh lực trồng lên linh lực, Quan Vũ chấp nhận tiêu hao gấp đôi linh lực để đổi lại sức mạnh của linh lực, sức phòng ngự của lôi thể tăng gấp đôi, đây chính là Lôi Linh Thể Quyết của Quan Vũ, là một bộ Công pháp Thánh cấp mà Quan Vũ đang học tập.

Chỉ tiếc hắn hiện tại chỉ luyện thành tầng thứ nhất của Lôi Linh Thể Quyết, chưa trồng linh lực được cao hơn, cũng chưa thể câu thông được với thiên địa để tạo ra Lôi Vực có khả năng cung cấp không ngừng lôi đình chi lực cho bản thân vận dụng. Ngoài ra thì còn vài chiêu thức mạnh mẽ khác vẫn đang chờ hắn đủ điều kiện để lĩnh ngộ đến.

“Phải rồi, Thường huynh…”

Quan Vũ chợt xoay cổ nhìn về hướng Vô Thường.

-Một Cánh Hoa!

Cách Quan Vũ chừng 15m, Mị Ảnh Lam ngay từ đầu đã biết không thể chốn tránh quái thú công kích, giờ lại càng thêm phát hiện quái thú mạnh mẽ liền khiến lòng nàng buồn bã.

Ở Mị Ảnh Lam, không giống Lôi Điện Tâm Đan của Quan Vũ thích hợp công kích vật vô tri, Tâm Đan của Mị Ảnh Lam chỉ thích hợp cho huyễn thuật, dùng để mê hoặc thần trí sinh linh có trí tuệ nên hầu như nàng và ngay cả Phượng Tiên Nhã đều không thể xuất ra công kích mạnh bạo như Quan Vũ.

Điều nàng có thể thực hiện được lúc này chỉ lấy ra một chiếc vòng tay, là vũ khí được mẹ nàng tặng, sau đó kết hợp cùng với linh lực để thi triển ra một chiêu thức công kích mạnh nhất mà nàng hiện đang có, nó được kết hợp từ linh lực Tâm Đan, Thánh cấp Công Pháp - Phiêu Ảnh Hoa Kinh cộng với vũ khí của nàng. Tập trung tích tụ linh lực để tạo ra một cánh hoa, một cánh hoa có sức mạnh đơn giản nhưng lại không phải đơn giản.

Ở bên trong nội tâm, Mị Ảnh Lam tiếc nuối, vì sao bản thân lại xui đến như vậy, chưa gì đã gặp phải quái thú quá mạnh mẽ tựa như ca ca của nàng. Cuộc tranh giành sinh khí vì Nhân tộc của nàng đến đây là kết thúc? Chưa kể là còn tên nam nhân đầu tiên trong đời khiến tim nàng đập mạnh, khiến nàng mong muốn chiếm hữu làm của riêng, chẳng lẽ đã đến lúc chia tay? Sau này liệu có gặp lại?

Không, nàng không muốn, ít nhất cũng phải khống chế được tên nam nhân đó trước, cho hắn nuốt độc tình, mãi mãi chỉ yêu một mình nàng.

“Hưm, còn hắn…”

Nhớ đến Vô Thường, Mị Ảnh Lam bất chợt xoay người nhìn về phía trước, nhìn về lưng

của người đã đi cách họ hơn 30m.
« Chương TrướcChương Tiếp »