Gió vẫn thổi không ngừng, buổi sớm mai đẫm sương từng hạt theo hơi gió lạnh lùng quét ngang qua. Giáp sắt bên ngoài đã bị một làn nước mỏng manh bao phủ, hơi lạnh theo đó mà thấm nhập vào bên trong cơ thể.
Từng chút, từng chút một, sự lạnh giá đang từ từ xâm nhập tâm tạng, như con tằm gặm nhắm chiếc lá nhỏ, khiến bản thân cảm thấy khó chịu.
Chìm trong cái lạnh của buổi sớm mai, vài vạn người như sóng triều từng lớp đang xếp thành từng đội, từng dội, nghiêm trang hướng ánh mắt đầy địch ý về phía kẻ thù. Tất cả đã đến từ rạng sáng, nhưng hai phía chỉ là lẳng lặng nhìn nhau, binh khí nắm chặt tay cùng một cỗ sát ý đang bùng cháy.
Ò, ó, o.
Đâu đó tiếng gà rừng gáy vang, ánh dương chiêu bị sự lôi cuốn ấy mà vực dậy phía đường chân trời. Màu đỏ đang lấn áp ánh vàng, hay tròng mắt của người nhìn đã bị những gân xâm chiếm mà tạo ra huyễn tượng.
Hai cánh quân tập trung về Hồng Mông, một mảnh đất cằn cỗi nằm ở mặt trận phía sau của Đông Hiệu Lĩnh, nơi mà bốn vạn quân Việt sẽ phải chọi với mười tám vạn liên quân khí thế như hùm, như beo.
Long Cơ nhìn các cánh quân của địch đang tụ hợp về như sóng triều lai láng thì tiếu ý cười mỉa mai:
- Ông trời đối đãi với Long Cơ này quả thật không tệ, một trận chiến như thế này đúng là không thể không cười rồi.
- Chư vị huynh đệ cảm thấy hưng phấn chứ.
Giọng nói của Long Cơ làm cho ba con quái vật phía sau không hẹn mà gặp cùng đồng thanh đáp:
- Đánh như thế này mới gọi là đánh trận chứ.
- Chờ suốt một đêm, cuối cùng cũng đã đến lúc làm một trận ra trò.
Ba người ấy chỉnh lại giáp trụ, từ từ tiến lên phía trước, toàn quân thấy họ thì hò reo điên cuồng, ba chiến tưởng trẻ tuổi và mạnh bậc nhất Việt quốc lúc này. Tên của họ đang được tung hô, chiến tích của họ đang được ca tụng, và binh khí của họ cũng vì thế mà rung lên, rung lên vì sự khát máu đang ẩn chứa bên trong.
Long Cơ nhìn thấy một cảnh này thì trong lòng chợt vui, nhiều năm trước chỉ là đám trẻ vô tri mà giờ đây đều đã là những người gánh vác trọng trách lớn lao. Nhưng trong sự vui mừng ấy là ẩn chứa một tia lo lắng, nhưng hắn vội lắc đầu gạt bỏ một tia suy nghĩ bí ẩn trong tận thăm tăm, giục ngựa tiến về phía đám huynh đệ.
Long Cơ xem xét một lượt rồi nói:
- Quân địch tập trung lại thực lực thật là đáng sợ, dù chúng ta đã gϊếŧ được không ít nhưng xem ra quân số địch vẫn gấp ta sáu lần.
- Huynh đệ, trận chiến này quân ta lại nằm ở thế hạ phong rồi.
Đình Nguyên nghe vậy thì nói:
- Sợ gì chứ, quân ta từ trước tới giờ có trận nào không phải là một chọi mười, càng nhiều thì càng dễ gϊếŧ.
- Cứ lên hết cả đây, Đình Nguyên ta sẽ cho một giảng đi hết.
Triệu Phong cưỡi ngựa nhích tới vỗ mạnh vào lưng của Đình Nguyên rồi nói:
- Tướng lĩnh dũng mãnh là tốt, nhưng chiến trường không phải chỉ có mạnh là được, mà phải dùng cái đầu.
- Đình Nguyên tính mạng binh sỹ và an nguy cả quốc gia đều đặt cược trong trận chiến này, vì vậy lần này chỉ được thắng không được thua.
- Để làm được điều đó, trước hết là phải bình tĩnh, sau đó là tìm đối sách, chỉ có như vậy mới ngăn nổi đám người trước mặt mà thôi.
- Ta nói như vậy đúng chứ Cao Kỳ Viễn.
Triệu Phong chỉ về phía trước, nơi đội quân đông như kiến cỏ đang từng lớp từng lớp dàn trận, chỉ tính tiền quân đã có hơn hai mươi đội, người cằm đầu không ai khác chính là Cao Kỳ Viễn. Tuy hai bên cách xa nhau, nhưng Cao Kỳ Viễn dường như cảm nhận được địch ý đang hướng về mình nên ngoảnh đầu trông lại, chỉ thấy khuôn mặt hắn nở một nụ cười cuồng tiếu, cùng một cỗ sát ý kinh người. Hắn từ từ đảo bước trước một rừng người và binh khí sáng choang, ánh sáng của mặt trời càng khiến cho những thứ hung khí bằng sắt thép trơ mình ra càng trở nên lạnh lẽo đến rợn người.
Cao Kỳ Viễn chỉ tay mà nói:
- Đánh trống trận.
Phía sau, một dàn trống lớn mười mấy chiếc được đựng trên giá cao, mặt trống to như một chiếc bàn lớn bằng da, bên trên có vẻ hoa văn bằng mực đỏ hết sức tinh tế và sắc sảo. Phía trước, những binh sỹ được đặt cách đánh trống trận người nào cũng vạm vỡ, những bắp tay chắc nịch đang cằm những chiếc dùi lớn đánh từng phát, từng phát, vọng âm phát ra làm chấn động lòng người, khiến sỹ khí tăng lên cao ngất.
Liên quân đứng vào hàng ngũ chiến đấu, binh khí tuốt trần, quân tiên phong mười mấy đội xếp thành từng khối chữ nhật liền kề, hàng ngũ thẳng tăm tắp trông hết sức uy nghi. Mấy vạn quân dưới một hiệu lệnh kỳ thì hô vang một tiếng, bộ binh tiền phương chậm rãi chuẩn bị tiến lên phía trước, những lá chắn thép sáng choang xếp khít như những bức tường thành hướng về phía Việt quân.
Mặt đất như bị rung chuyển bởi tiếng bước chân của vạn người đang dậm chân tại chỗ tập hợp, cùng tiếng hét của quân sỹ hòa vào nhau khiến cho vạn vật cả kinh, cả những con chim đang tự do bay lại trên bầu trời cũng vì cỗ sát ý ngùn ngụt dưới đất làm cho kinh hoảng bay tán loạn.
Thấy khí thế của địch, Đình Nguyên vội giục Long Cơ:
- Long Cơ cậu mau phát hiệu lệnh đi, chúng ta lập tức xông vào gϊếŧ địch.
Nhưng trái ngược với sự xung động của Đình Nguyên và binh sỹ, Long Cơ vẫn giữ thái độ điềm tĩnh và quan sát, sau đó nói với Đình Nguyên:
- Chờ thêm một lúc nữa.
Đình Nguyên nghe mà không hiểu gì, phải biết quân địch đang dần tiến hành bủa vây, quân số của địch nhiều hơn gấp nhiều lần, nếu để cho địch thoải mái triển khai trận hình thì chẳng khác nào nhường chiến địa cho địch.
Đình Nguyên thấy vậy thì giục càng mau, nhưng Long Cơ vẫn giữ nguyên thái độ, và điều đó không ít người phía sau có ý bất bình.
Thấy Việt quân không chút động đậy, Cao Kỳ Viễn nghi nghi hoặc hoặc, nhưng do biết toàn bộ quân lực của Long Cơ đều ở đây nên với sự chênh lệch về quân số, Cao Kỳ Viễn quyết định đánh trộng trận thêm một lần nữa để thách chiến.
Chỉ trách là dù bao nhiêu tiếng trống được cất lên, quân sỹ hai bên đều sẵng sàng cho trận chiến nổ ra, nhưng Long Cơ vẫn bình chân như vại chỉ để quan sát. Thấy Long Cơ không phát trống tiến binh, Cao Kỳ Viễn cười mà nói:
- Tiên phát chế nhân, là bọn ngươi nhường quyền tiến công cho ta đấy.
- Long Cơ cẩn thận quân ta đến rồi.
Cao Kỳ Viễn giục thêm một hồi trống nữa rồi phất lệnh điều binh.
Tiền quân với bốn vạn bộ binh do Bột Hải chỉ huy, hai bên là hai nhánh kỵ binh quân số một vạn do Thân Minh và Phạm Trực dẫn đầu, chia thành ba mũi tiến công hướng về quân Việt.
Bột Hải y theo lệnh dẫn bộ binh xông thẳng về phía trước, quyết tâm mở một trận đánh trực diện với chủ lực của Long Cơ, trong khi hai tướng còn lại thì vòng xa hơn, tiến về hai cánh với quyết định đánh bọc sườn, sau khi quân của Bột Hải và Long Cơ đang chiến đấu.
Trận hình liên quân như nước lũ đầu mùa, từng hàng từng hàng như những cơn sóng nhiều màu sắc dồn dập, dồn dập xấn tới phía trước. Ánh sáng của binh khí được mặt trời chiếu rọi ánh lên chói lòa tỏa hào quang ra xung quanh, bên dưới vài vạn người sát ý ngùn ngụt lăm lăm gươm nhọn, đao bén hướng về kẻ thù.
Liên quân ai nấy đều hăng hái, trái ngược với sự trầm tĩnh của Việt quân, và sự trầm tĩnh này đã khiến cho liên quân hơi chột dạ khi tiến tới, đặc biệt là nỗi ám ảnh về những mưu kế quỷ khốc thần sầu từng khiến họ điêu đứng. Khoảng cách ngày càng gần, sự nghi ngại càng khiến cho những bước chân hơi chùn xuống, một tích tắc khiến cho nhịp độ bất ngờ bị chệch ra khỏi phương hướng định sẵng.
Chờ đợi mãi một phút ấy, Long Cơ hai mắt sáng như sao băng, thần thái vừa gấp rút vừa nghiêm nghị phất tay xuống rồi hét:
- Nổi trống trận.
Chỉ chờ có thế, sỹ khí quân sỹ như nước làm tràn ly dâng lên đến đỉnh điểm, chờ đợi bấy lâu cũng đã đến lúc ngọn lửa căm thù cháy rực lên.
Sát
Một tiếng thét cất lên, Long Cơ không chút ngần ngại dẫn toàn bộ quân sỹ mở ngay một trận đánh tổng lực. Long Cơ đi giữa cằm trường thương, hai bên có bọn Triệu Phong, Đình Nguyên, Ngu Tử Kỳ khí thế như hổ báo xông thẳng vào trung quân của địch, thậm chí chẳng cần quan tâm đến hai nhánh kỵ binh của liên quân.
Bột Hải thấy địch tới thì mừng rơn, vì bọn chúng như cá chui đầu vào rọ, lực lượng hai bên ngang nhau, chỉ cần vừa đánh vừa kéo dài, kỵ binh của hai tướng sẽ đánh đến ngay, chỉ cần có thế thì Long Cơ dù giỏi mấy cũng phải bó tay. Vì vậy Bột Hải cũng phát lệnh tấn công, nhưng mà liệu Bột Hải có biết Long Cơ chờ đợi bấy lâu là vì cái gì.
Liên quân bên dưới thấy Việt quân bất ngờ chuyển thủ thành công, trong phút chốc khiến cho binh sỹ hơi luống cuống, hơn nữa hình thức vận động chiến quá nhanh và quá nguy hiểm, làm cho tiên phong bên địch trở tay không kịp.
Triệu Phong nhanh ngựa đã tới trước, đao trong tay như sấm động ngang trời lại như cuồng vũ lôi oanh, hàng hàng lớp lớp binh thù vì cỗ sát ý của hắn mà rụng rời chân tay.
Máu tươi ấm nóng tràn đầy khắp không khí, bám víu vào cơ thể toát lên sự tanh tưởi nồng đượm, Triệu Phong như cơn gió xoáy hút lấy tất cả, huyết vũ như lưu thủy chảy dọc khắp ngóc ngách trên cơ thể. Một đường đao khiến chúng nhân khụy ngã, một đao tới làm cho tường trận lớp lớp bị khoét thủng, Việt quân theo lối ấy xuyên vào xâm nhập vào trận địa của liên quân như thanh trường kiếm sắc bén chia cắt vạn vật.
Một người đã đáng sợ như vậy, hai kẻ khác cũng chẳng chịu thua, Ngu Tử Kỳ từ sớm đã khiến cho liên quân tán loạn, những trận đánh trước đã khắc sâu ký ức kinh hoàng về tên tướng trẻ với tam tiên lưỡng nhận thương uy lực kinh nhân. Nơi nào Ngu Tử Kỳ đi qua là tướng điều trận nơi ấy đều tử trận, quân sỹ nơi ấy không còn người chống giữ thì bị quân sỹ dưới trướng của Ngu Tử Kỳ chém gϊếŧ không thương tiếc.
Còn Đình Nguyên thì đi theo kèm cặp Long Cơ, cùng Trung quân nối bước hai tướng Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ mà triển khai trận thế, khoét sâu vào lực lượng bộ binh của địch.
Trên mặt đất giờ tràn đầy thi thể, một trận can qua chỉ có máu mới có thể giải tỏa.
Mặt đất vốn yên lặng, nhưng trên mặt đất lại ồn ào.
Trời từ trên cao ngắm nhìn chúng sinh, người ngã xuống rồi ai oán nhìn trời mà vấn đáp.
Binh sỹ hai bên đánh trận kịch liệt, nhưng khí thế của liên quân được chấp vá sao có thể mạnh bằng cánh quân được trui rèn kỹ lưỡng, vừa chạm nhau đã biết được thiệt hơn.
Với cách đánh này Việt quân đã phá tan hoàn toàn kế hoạch tấn công bọc sườn của liên quân. Việt quân dưới sự chỉ huy của Long Cơ như con xú trùng tinh quái chui vào lòng địch nhân mà tận tình tàn phá, dù cho địch có biện pháp gì cũng không cách gì ngăn cản.
Kỵ đội hai cánh không ngờ rằng quân của Bột Hải lại thua nhanh đến thế, như lúc đầu tính toán bọn họ cần một thời gian để có thể tập kích hai cánh của Việt quân trong khi Bột Hải đang chống giữ. Nhưng sự thật không tưởng đang diễn ra, quân Bột Hải không chịu nổi một đòn đã dường như thất thủ, bây giờ họ có tới cũng là uổng công vô ích.
Cao Kỳ Viễn nhìn cách đánh của bọn Long Cơ mà lông mày nhíu chặt, hắn không ngờ rằng bọn Long Cơ lại dám liều lĩnh đến thế, chỉ huy toàn bộ lực lượng tổng công kích một cách bất ngờ. Nhưng điều hắn không ngờ nhất đó là tiền quân có đến sáu vạn quân, vậy mà đối phó với lực lượng chỉ có bốn vạn mà lại thất thế đến thế. Cao Kỳ Viễn biết nếu tiếp tục chiến đấu sẽ là vô ích, nên hắn đánh trống thu đội quân tiên phong về, sau đó lại phái mười đội quân lên chống giữ để tránh bị địch đuổi theo truy kích, mục đích là tái lập trận hình.
Trống trận cất lên, Long Cơ liền hiểu ra ngay, Long Cơ truyền lệnh cho bọn Triệu Phong và Ngu Tử Kỳ đánh sang cánh tả, xuyên qua lớp bộ binh vốn đã tán loạn nhắm thẳng vào đường chạy của kỵ binh do Thân Minh lãnh đạo.
Thân Minh bất ngờ hết sức, không ngờ Việt quân không đuổi theo đám bộ binh mà lại đuổi theo mình, tuy nhiên do Việt quân chủ yếu là bộ binh, kỵ mã chỉ khoảng ba ngàn nên đối với hơn một vạn kỵ trong tay Thân Minh cũng không mấy chi là sợ, hắn cắt phân nữa binh lực đón đầu, còn mình thì vẫn ung dung rút về.
Nhưng Thân Minh đã quá chủ quan, vì kẽ tiên phong nào phải phàm nhân, tuy kỵ binh chỉ có ba ngàn, nhưng ba viên hổ tướng mạnh nhất Việt quốc xông đến như vào chỗ không người, năm ngàn kỵ mã trước mặt đối với họ nào khác chi nhành cây ngọn cỏ, tường rơm vách đất, chỉ một hồi là đã xuyên thủng.
Triệu Phong dẫn ngựa lên trước mà hét:
- Chạy đâu cho thoát.
Tiếng của hắn như sấm nổ vang trời, hắc mã chồm vó nhảy về phía trước, lợi đao trong tay như lưỡi hái tử thần quất xuống một phát nhanh và chuẩn, Thân Minh khoa búa đón đỡ, nhưng lực đao quá mạnh búa và thân hình của Thân Mình bị chém làm hai đoạn ngã nhào xuống đất, máu phun ra thành vòi. Quân sỹ thấy chủ tướng bị chém chết dưới chân ngựa thì càng hoảng, mạnh người nào người nấy chạy, làm cho đội kỵ binh chủ lực bị thiệt quá nữa, xác người ngựa nằm chồng chéo suốt một tuyến dài.
Liên quân thua chạy như chó nhà có tang, còn Việt quân đại thắng nhưng không lấy làm vui vội, ngay lập tức chấn chỉnh đội hình tái lập trận tuyến.
Mở đầu thắng lợi, Đình Nguyên hớn hở ra mặt, tuy nhiên trong lòng vẫn có nhiều nghi vấn nên đến hỏi Long Cơ:
- Long Cơ, lúc đầu địch nổi hiệu trống tiến quân, sao quân ta lại không làm như vậy mà lại chờ đến lúc địch đến gần tới nơi mới thúc trống tiến quân.
- Chiếu theo binh pháp “kẻ chủ động mới là kẻ thắng” ấy vậy mà chúng ta lại làm ngược lại, đã vậy còn khiến địch bất ngờ dẫn đến đại thắng.
- Thiết nghĩ đây đúng là một chuyện lạ.
Long Cơ khuôn mặt thoáng nét cười, sau đó nhìn Triệu Phong rồi nói:
- Cậu có ý kiến gì không?
Triệu Phong nghe xong thì không nhanh không chậm đáp lời:
- Đánh trống trận chính là thúc đẩy sỹ khí quân sỹ, quân sỹ hăng hái nhất chính là ở lượt trống đầu tiên.
- Quân địch khai trận nhưng nhìn thấy quân ta bất động, tất sẽ sinh ra hoài nghi, không dám công ngay, sỹ khí theo ấy mà giảm đi một phần.
- Địch di chuyển về phía ta trên một đoạn đường xa, dù đội hình có tốt mấy thì cũng sẽ có khuyết điểm. Vừa có khuyết điểm lại vừa chần chừ, tất sẽ sinh ra sơ hở, quân ta nếu nắm được thời gian, xuất kỳ bất ý tất sẽ khiến địch trở tay không kịp.
- Hơn nữa trận này địch dùng trung quân chủ đạo bộ binh, kỵ binh bọc hai sườn, dựa vào quân số tất có thể toàn thắng quân ta. Nhưng địch lại quên rằng, nếu ta có thể một phát xuyên thủng vào bên trong bộ binh, thì dù kỵ binh có đánh tới cũng sẽ bị chính bộ binh của họ ngăn trở.
- Giả như chúng tìm được đối pháp, thì lúc đó chủ lực của địch cũng đã bị ta làm cho tan nát hết cả.
Long Cơ đối với nhận định của Triệu Phong thì thoáng kinh ngạc, nhưng một chút xuất thần ấy khó ai đoán được, sau đó hắn tươi cười đáp lời:
- Quả thật là vậy, Cao Kỳ Viễn dẫu có giỏi nhưng binh pháp của hắn quá tuân theo chiếu pháp thông thường, lại không thông tâm lý chiến nên bại ở lượt đầu cũng không có chi là lạ.
- Nhưng sai lầm này không thể tái diễn lần hai, sau khi địch hồi phục trận thế quân ta ắt phải khổ chiến.
- Chư vị huynh đệ đừng vì thắng một trận mà chủ quan, sát chiêu của địch lại sắp đến rồi.
Cả bốn tướng đều nhận sự tình nghiêm trọng nên ai cũng nghiêm nghị mà quan sát trận hình địch đang rục rịch thay đổi.
Cao Kỳ Viễn sao khi kiểm điểm lại lực lượng thì thấy thiệt quân gần hai vạn, lại chết thêm một viên mãnh tướng là Thân Minh nên trong lòng chẳng vui gì. Tuy nhiên hắn nhanh chóng lấy lại khí thế, tái lập trận hình và điều Trác Bất Phàm trám vào chỗ thiếu của Thân Minh, còn mình thì dẫn một cánh quân tiến chuẩn bị thành bốn đạo dẫn toàn bộ quân lực chuẩn bị tấn công
Một trận chiến tổng lực mong chờ bấy lâu cuối cũng cũng đã sắp diễn ra.