Chương 50: khảo nghiệm sinh tồn

Edit: Jenn.

ở phía Tây Bắc của ngôi làng, Lục Cận Dao xoay nửa ngày mới phát hiện chính mình lạc đường. Nhóm chương trình chỉ thông báo bốn chữ “khảo nghiệm sinh tồn" rồi liền không có sau đó nữa, bất luận chuyện gì cũng không nhắc nhở, cùng VJ của đoàn phim đeo khẩu trang mang ba lô lớn không nói một lời, Lục Cận Dao đành phải đối diện với màn ảnh mà tự quyết định.

Ngôi làng rất hoang vắng và đổ nát, con đường cũng hỗn độn, những ngôi nhà đổ nát trông gần như giống nhau, làm cho Lục Cận Dao mù đường có chút nổi điên, thật vất vả mới nhìn thấy một căn hộ có người ở, hưng phấn đi lên chào một cụ bà, lại phát hiện cụ bà không chỉ lỡ đãng mà còn nói ngốn ngữ địa phương, khiến anh một chữ cũng không hiểu.

Trong nửa giờ đầu tiên, màn trình diễn của Lục Cận Dao khá thoải mái, một bên cùng máy ảnh trò chuyện, một bên ở trong thôn đi tìm người dân. Như thường lệ, là tìm người dân và thông báo nhiệm vụ, hỗ trợ việc thu hoạch thức ăn. Dù chưa từng làm công việc đồng áng nào nhưng làm việc tốt mang tiếng cười cũng không tồi. Nhưng mà không biết qua bao lâu, anh muốn cười cũng cười không nổi.

“Lục Cận Dao! Lục Cận Dao! Tôi không chơi! Tôi không muốn ghi lại! A!” Nghe giọng khóc của Kiều Khanh Khách, Lục Cận Dao nhất thời cũng hoảng sợ, Khanh Khách nhát gan lại thích coi phim kinh dị, nên ở thôn hoang vắng thế này nhất định sẽ sợ hãi!

“Khanh khách! Khanh khách! Cô đừng nhúc nhích! Tôi đi tìm cô!” Bất chấp dù đã chia tay, Lục Cận Dao theo thanh âm đi tìm khắp nơi. Thôn hoang vắng lại tựa vào núi, rất nhiều con đường đã hư hại, đứt gãy hoặc chồng chất nhánh cây, Lục Cận Dao một bên kêu Kiều Khanh Khách một bên thì chạy, một hồi lâu sau, mới tìm thấy Kiều Khanh Khách ngồi xổm bên chân tường cả người dính nước mưa.

“A dao!” Kiều khanh khách vừa thấy Lục Cận Dao liền khóc lóc phóng đến.

Lục Cận Dao theo bản năng bắt được, chờ phản ứng lại thì bọn họ đã chia tay,tưởng như buông tay nhưng có chút chậm.

“Không có việc gì, không có việc gì, có tôi ở đây, tôi ở đây, không phải còn có quay phim ở đây sao? Sợ cái gì.”

“Tôi cho rằng…” Kiều khanh khách bĩu môi, rào rạt mà khóc.

"Cô cho rằng có người cố tình trừng phạt cô?"

Kiều Khanh Khách gật gật đầu.

Lục Cận Dao thở dài.

“Tôi, tôi biết tôi không được lòng của mọi người, mọi người đều cảm thấy tôi có bệnh công chúa, làm cái gì cũng không muốn làm cùng tôi, nhưng từ nhỏ tôi đã vậy! Không có người nào nói tôi không đúng! Anh trước kia cũng sủng tôi! Vì cái gì đột nhiên thay đổi! Anh là vì Minh Minh mà thay lòng đổi dạ, vì cái gì nói tôi không đúng, vì cái gì nói tôi tuỳ hứng?”

“…”Lục Cận Dao liếc nhìn góc quay của máy ảnh, không muốn diễn , cũng không muốn muốn Kiều Khanh Khách xấu hổ trước ống kính, chỉ có thể lái sang chuyện khác: “Cô đói bụng không? Trước tiên tìm cái gì ăn cái đã”

“Tôi không ăn! Tôi không muốn ăn những thứ bẩn thỉu ở đây! "

Rôyj, rột, rột….Bụng Kiều Khanh Khách kêu như ca hát.

“Cô….”Lục Cận Dao nhíu mày, đang muốn nói cái gì, vừa lúc từ một hướng khác Bộ Văn Chi hạy đến.

“Văn Chi!”

Ở góc mà hai người không nhìn thấy, Minh Minh một bên đẩy mặt nạ lên và đưa dâu tằm lên miệng, vừa quay người vừa đi nới khác.

“Cô không phải đang đoàn tụ với họ sao?” Quay Phim đột nhiên hỏi cô.

“Quao? Anh có thể nói chuyện hả?”

Người quay phim nhịn xuống xúc động trợn mắt.

Minh Minh nhìn vào tai nghe Bluetooth trong tai VJ, biết rằng các VJ đã chịu sự chỉ đạo của tổ đạo diễn trong suốt quá trình, cô mỉm cười và nhìn lên trời.

VJ cũng giơ máy ảnh quay quay ở không trung, nhưng không quay được đồ vật gì đặc biệt đến con chim cũng không có, khi quay lại phía Minh Minh đã phát hiện cô nhanh nhẹn như khỉ đã chạy dọc theo theo bức tưởng đổ nát cao chạy xa bay!

Sao anh không thấy cô gái này có thể chạy như thế này trước đây? Ngay từ đầu, cô còn trực tiếp trèo lên cây, trong nháy mắt đã leo lên cao khiến anh kinh ngạc! Anh còn sợ cô ngã!

Vội vã đuổi kịp, anh thấy cô gái rất có chủ đích và dường như cố tình tránh đám đông, anh nghe thấy tiếng ai đó la hét vài lần, nhưng cô gái vẫn tiếp tục di chuyển.

Mới đầu nghe được kiều khanh khách khóc kêu, cô có vẻ căng thẳng, bây giờ cô vùi đầu leo núi, cô muốn đi đâu?

Đáp án là —— Cây lê rừng.

Đầu tháng tám, sau khi được mùa, cây dâu rõ ràng đã ít trái, cô tìm mấy lá dâu bọc lại, vừa đi trên đường vừa đặt ở một gian từ đường bị bỏ đi.

Anh không thể hiểu được hành vi của cô dù chỉ một chút. Chỉ trung thức mà dùng camera quay nhất cử nhất động của cô, xaem cô lưu loát trèo lên cây lê rừng nặng trĩu quả.

Cô lúc trước đã leo cây tìm quả dại? Xa như vậy? Này là thị lực gì đây? Mang theo kình viễn vọng hả?

Sau đó vấn đề đến, cô không có túi, bỏ quả ở đâu?

Răng rắc —— ào ào xôn xao…

Đương nhiên anh không hỏi.

Quay phim đã quay cận cảnh đoạn cành cây lê, yên lặng đi đến gốc cây lê giống như người vượn Minh Minh.

Đem lê rừng đến từ đường, Minh Minh lại bắt đầu nhặt lá khô cỏ khô khắp nơi, người quay phim đi theo cùng với ba lô lớn mồ hôi chảy đầy đầu, thở hồng hộc.

“Anh để túi xách ở đây, đêm nay chúng ta sẽ qua đêm ở đây.”

“Cái này?” Anh quay phim không nhịn được mở miệng.

“Ừ.” Minh Minh tiếp tục tìm cỏ khô, giống như con kiến cần cù khuân vác.

Người quay phim có chút đau lòng, bởi vì một số hình ảnh nếu lặp đi lặp lại sẽ không được lên phim, anh quay cũng như không quay nhưng không thể không quay.

“Mới buổi trưa, anh không đi tìm xem nhà có người dân để tá túc hoặc tìm đồ ăn sao?”

Minh Minh dừng động tác đặt lá khô xuống, mắt phượng xinh đẹp nhìn người quay phim bừng tỉnh.

“Không được!” người quay phim tức không thể phun một ngụm máu.

Nhìn biểu tình của người quay phim, Minh Minh thấp giọng bật cười.

"..." Cô gái này ... chơi anh?

“Tôi đã xem qau phia trước, thôn này hẳn là không có người”

“Có, tại cô không nhìn thấy?”

“Có, nhưng không nhiều lắm, hơn nữa đều là người già”. Minh Minh tiếp tục một tầng lá khô, lớp lát đã nhìn thấy rõ, giống như vảy cá đè lên nhau, nhìn có chút cảm giác nghệ thuật.

“Giống như thôn hoang vắng, hơn phân nửa là dời đi, chỉ còn những người già hoặc những người có tư tưởng cổ hũ không muốn trở về”

“Sao cô lại phán đoán như vậy?”

“Anh có thể thấy con nít hay nghe được âm thanh của chúng hay sao?”

Giống như… Thật đúng là không có. Người quay phim hồi tưởng một chút.

“Nếu không phải dời đi, nhất định phải có trẻ em. Có trẻ em nơi này liền có hy vọng, sẽ có người nhớ thương.”

“Cho nên… Cô không muốn gây rắc rối cho những người già?’

Minh Minh gõ gõ trên mặt mặt nạ “Làm người già sợ, tôi liền lôi anh cho người ta làm một đứa con ngoan một người cháu thảo”

“Ách…” Những gì cô nói không buồn cười, nhưng vì cái gì anh lại buồn cười?

“Ha ha ha ha….”

“Cô liền chuẩn bị lê rừng ăn đến ngày mai?”

“Ừ”

“Không đi tìm —— bọn họ sao?” Người quay phim đem ba chữ “Bộ văn Chi” nuốt vào. Không biết vì sao, anh không nghĩ đến việc kí©h thí©ɧ nữ nhân này, một chút cũng không nghĩ.

Minh Minh trải lá khô xong, liền trải đến cỏ khô.

Người quay phim rất có hứng thú nhìn.

“Các người hẳn là đem nam nữ khách mời từng đoàn đều không cách xa nhau phải không?”

“Cô phát hiện?”

“ Từ nơi khác nghĩ tới , sau khi chia tay, trong lòng còn quan tâm nhau và bước vào một môi trường khắc nghiệt xa lạ, đói với mắt với đoi khát, mưa rền gió dữ, hai người sẽ có biểu hiện như thế nào? Nếu là người xem, đương nhiên muốn xem”

“Ân…” Có đạo lý, “Ân? Mưa rền gió dữ?” Người quay phim nhìn sắc trời bên ngoài hơi trầm, không khỏi khẩn trương, nhưng cái này không có trong dự án! Bọn họ kiểm tra mấy ngày gần đây chỉ nhiều mây mà thôi!

“Cô khẳng định sao?”

“Ha hả…” Minh Minh cười cười, lắc đầu, “Không khẳng định.”

Cô có chút tức ngực. Trước mỗi cơn mưa ít hay nhiều cô điều cảm thấy tức ngực.

Người quay phim có chút do dự, xuất phát sự tin tưởng không thể giải thích được ở cô, anh ta đã phản hồi với đội đạo diễn về khả năng có mưa.

Minh Minh dùng cỏ khô làm thành chiếu rơm và bắt đầu làm một cái khác.

Cô gái đeo mặt nạ yên bình ngồi nhàn nhã chỉnh sửa cỏ khô, rõ ràng là giữa chốn hoang vắng, tuy nhiên, anh cảm thấy như đang xem hoạt hình của Hayao Miyazaki, sạch sẽ, thong thả,…

“Cô lớn lên ở nông thôn?”

Minh Minh lắc đầu.

“Vậy tại sao cô lại biết nhiều vậy?”

Một hồi lâu, Minh Minh mới mở miệng “Con người trong một thời điểm, cái gì cũng có thể học.”

Câu chuyện nhỏ:

Minh Huyên: Trung thu Lễ hội, Mọi người cùng thực hiện một điều ước!

Bộ Thiếu Văn: Còn sớm.

Hàn Duật: Thay đổi người.

Yến Sơ Phi: Công năng.

Hoa Vân Lâu: Ôn lại.

Lâm Phục: Còn tiền.

Minh Chấn: Huynh muội.

Minh Huyên: Anh không thể nói hoàn chỉnh hơn được không?