Chương 38: Ngồi xuống xin lỗi

Edit: Jenn

“Chờ em tốt nghiệp chúng ta liền kết hôn được không? Không được, hai năm quá lâu, chờ sang năm tôi đủ tuổi liền đi đăng kí, về sau chúng ta không cần ăn sinh nhật tôi, chỉ cần tổ chức kỉ niệm ngày cưới!”



“các vị sư huynh vừa thấy tôi liền có lòng, nếu tôi không đưa em đến. Tôi không đến, họ liền làm giống như sư muội trực tiếp bắt cóc em”



"Không được, tôi nhịn hai tháng không được tới gần em, không cùng em nói chuyện, tôi sắp nghẹn chết!”



“Mỹ nữ, cô rớt đồ kìa!”

“…Từ bỏ.”

“Sao anh không làm theo kịch bản”

“Bắt đầu lại một lần nữa”

“Được rồi! Mỹ nữ, cô rớt đồ kìa!”

“Tôi không có rớt đồ nha?”

“Cô có, rớt tôi”

“Tôi từ bỏ”

Trong giấc mơ mênh mông, những tấm ảnh trong album như ký ức bay ra, phát lại rồi nhạt nhòa.

Từ từ khép lại trang đầu tiên, mặt bìa thiếu niên ôm cô gái dần dần không thấy rõ dung nhan, tất cả những thứ liên quan đến cuốn album đều lặng yên biến mất như ở biển mây, chỉ có còn cảm giác mơ hồ…Tựa hồ như chưa từng ở đó.

Minh Minh từ trong mộng tỉnh lại, sau một lúc trì trệ, trong đầu chợt hiện xuất hiện ra những hình ảnh hỗn độn.

Một gương mặt đẹp trai, phong lưu, một đôi mắt với những cảm xúc vui vẻ, tức giận không đồng nhất, từng cái một hiện lên: hài hước và những nỗ lực đáng yêu ...

như một thứ gì đó mà cô ấy đã vô thức bỏ qua để thoát khỏi bất kỳ sự kiềm chế và cạnh tranh để đánh thức cảm giác tồn tại.

A…

Sáng sớm cô mới trở về chung cư , chỉ ngủ có mấy tiếng , dáng vẻ nhỏ nhắn có chút phờ phạc, nhưng tinh thần cũng không tệ lắm . Mới vừa ngồi vào bàn làm việc, âm thanh "ding" của điện thoại báo tin nhắn.

“Giao hoa hàng tuần chỉ có chín mươi chín tệ, vui lòng nhấn phím 1 để đặt hàng, nhấn phím 1 đến 99 để hủy đăng ký.”

Minh Minh nhìn người gửi tin nhắn, khẽ cười rồi nhấn phím “1”

Cũng giống như lần trước, công việc bị tạm dừng hai ngày sẽ phải dồn dập thêm ít nhất hai ngày, nếu làm không xong còn có thể mất luôn ngày cuối tuần. Nói đến tăng ca, Hoa Vân Lâu không biết vì sao vần luôn không tiện , thẳng thắn mà nói, có đoạn thời gian gặp mỹ nhân đã quen bây giờ lại không gặp có chút không khỏi liên tưởng.

"Cô Minh, hoa của cô, đây là một bình hoa. Xin cô ký tên."

Minh Minh kinh ngạc nhìn Lâm Phục đóng giả nhân viên giao hàng, kinh ngạc nhìn chiếc áo ghi lê rộng màu hồng che giấu vóc dáng đẹp của anh, trên áo còn in dòng chữ “chào mừng đến cửa hàng bán hoa” cùng với số điện thoại liên lạc , mái tóc nâu ấm áp của anh ấy được ép dưới chiếc mũ lưỡi trai màu hồng đào, đôi mắt to sáng ngời nở một nụ cười hạnh phúc, với chiếc mũi thẳng, ẩn hiện lúm đồng tiền, toả ra khí chất của soái ca.

“Anh….” Minh Minh nén cười nhìn xung quanh, các đồng nghiệp của cô dường như không chú ý.

Lâm Phục ấn vành mũ “mời ký tên”

Minh Minh thấy anh nghiêm túc liền cúi xuống kí tên.

“Chín mươi chín tệ, cám ơn!”

Gì?

“Tôi không có tiền mặt, tôi sẽ chuyển khoản cho anh.”

“Không, phải là tiền mặt.” Lâm Phục thì thầm với cô “tôi đưa điện thoại cho nhân viên để đổi lấy trang phục, không có tiền mặt không chuộc điện thoại về được”

Minh Minh dở khóc dở cười. Sau một vòng vay mượn tiền mặt của đồng nghiệp, giờ mọi người đã quen với việc thanh toán di động, và tiền mặt đã trở nên hiếm hoi.

“Tôi đang nhớ em, lần sau ‘ tìm ’ em có được không?” Lâm Phục chỉ ra.

Minh Minh cười khẽ, gật gật đầu.

Thật tiếc là trong hai ngày liên tiếp, Minh Minh tăng ca đẩy nhanh tốc độ, vẫn chưa đáp ứng lời mời của Lâm Phục.

Lâm Phục bắt đầu hoài nghi về mị lực của mình, chuẩn bị đi đon Minh Minh thì thấy Minh Minh leo lên xe của Hàn Duật.

Người phụ nữ này ... hơi được săn đón.

Minh Minh đang ngồi trong xe của Hàn Duật, thấy Hàn Duật lạnh như băng sương, cô đương nhiên sẽ không đặt khuôn mặt nóng bỏng của mình vào cặp mông lạnh giá của anh.

“Hoa Vân Lâu đâu?”

Trong căn hộ thông tầng với tông màu đen xám chủ đạo, sạch sẽ gọn gàng như phòng mẫu, Minh Minh nhìn một vòng, mà không thấy Hoa Vân Lâu đâu, liền mở miệng hỏi.

Hàn Duật không có trả lời, chắc là vẫn còn thay quần áo trên lầu.

Đây không phải là nhà của anh ấy sao?

Vừa nghĩ tới đây, cửa vang lên, một người đàn ông có dung mạo phi thường mặc bộ đồ trắng bước vào.

Sau khi nhìn thấy cô, trên khuôn mặt xinh đẹp như ngọc tươi cười, cô cảm thấy ngứa ngáy trong lòng , chủ động hướng Hoa Vân Lâu đi đến.

Thấy đang đến gần người đẹp, anh ta lùi lại một bước.

"Tôi đi tắm trước đi, tôi không muốn ôm em có mùi của phụ nữ khác”

"..."

Sau khi tắm xong, Hoa Vân Lâu có hương thơm dễ chịu, dưới áo choàng tắm là cảnh xuân vô hạn. Minh Minh bị anh ôm vào trong ngực hôn cái miệng nhỏ, cô còn tò mò việc khi nãy.

"Người phụ nữ khác? Anh có thể chạm vào những người phụ nữ khác không?"

“Không có.”

“Vẫn là không được sao? Khi nao mới đến bước lên giường?”

"Nếu anh ta có thể ngủ với những người phụ nữ khác, cô sẽ trở nên vô dụng." Hàn Duật không biết khi nào đã đi xuống tới, mặc đồng phục màu đen mềm mại, cầm ly rượu đỏ, giọng điệu của anh ta có vẻ không tốt.

Minh Minh lập tức lạnh mặt, từ trên người Hoa Vân Lâu xuống đất “Hoa Vân Lâu, tôi không biết lý do gì khiến anh muốn đến gặp tôi thông qua Hàn Duật, nhưng tôi không muốn trong cuộc sống riêng tư của tôi có liên quan bất cứ thứ gì với anh ta!”

Chán ghét nhìn Hàn Duật, cô liếc mắt một cái, Minh Minh cầm túi xách, đi về phía cửa. Yến Sơ Phi nói Hàn Duật là ngoan cố muốn sờ lông đầu của con lừa ( ý nói anh cứng đầu ).

Vấn đề là anh ta chỉ là bạn giường cũ của cô, có tư cách gì khiến cô ngoan ngoãn?

“Đứng lại!”

Minh Minh tiếp tục bước đi.

“A!”

Hàn Duật bước tới, nắm lấy cổ tay cô ôm vào trong lòng, đôi tay ôm eo ném cô xuống ghế sô pha

Hoa Vân Lâu đứng dậy thuận thế tiếp được , một lần nữa ôm vào trong ngực ngồi xuống.

Minh Minh bị hai người ăn ý làm cho ngạc nhiên, cô trợn mắt nhìn.

“Các người…”

“Hàn Duật, xin lỗi.” Hoa Vân Lâu nói.

“Xin lỗi? Nữ nhân này cô…” Hàn Duật đột nhiên ngậm miệng.

“Nói đi, tôi cũng rất muốn biết tôi đã chọc nơi nào của anh? Làm anh năm lần bảy lượt giễu cợt nói chuyện, còn lợi dụng chứ vụ can thiệp công tác của tôi! Chúng ta biết nhau thời gian không ngắn, tôi nhớ rõ đã nói với anh trên giường anh có thể tuỳ ý làm, công việc của tôi, một ngón tay cũng không được nhúng vào, cung không cho anh trêu chọc! Cái kia việc Kiều Hàn Thu là do anh an bài đi? Tôi không vu oan cho anh chứ?”

“Tôi…” Hàn Duật có chút hỗn loạn, “cô đều lấy cớ! Cô lợi dụng Yến Sơ Phi để đẩy công tác kia?”

“Nếu không phải bởi vì anh thì tôi sẽ trêu chọc anh ta sao?”

Hoa Vân Lâu trấn an vỗ nhẹ phía sau lưng Minh Minh, Minh Minh quay đầu thấy gương mặt xinh đẹp liền bớt giận.

“Cho dù tôi không nên can thiệp vào công việc của cô, thì trước đó cô cũng vi phạm trước” Hàn Duật oán hận nói.

“Tôi vi phạm?’

“Cô thay đổi mật mã nhà, còn không tiếng nào tìm nàm nhân mới! Không tiếp điện thoại, nếu không bắt cô đi công tác thì cô sẽ chủ động tìm tôi sao?”

Minh Minh vẻ mặt quái dị.

Nàng chỉ chỉ Hoa Vân Lâu “anh giới thiệu tôi cho anh ấy, chính anh kết thúc quan hệ, tôi đổi mật mã có gì sai sao?”

“Nhưng tôi đã nói là khôi phục…”

“Tôi đáp ứng sao?”

“Cô….”

“Về việc tôi sẽ không trả lời cuộc gọi của anh hay trả lại tin nhắn của anh, thì anh tự xem sổ liên lạc đi!”

Sổ liên lạc?Tong…

Hàn Duật móc di động ra, lướt đến tên Minh Minh mở ra. Có sáu văn bản màu xám dưới cái tên trắng rõ ràng — đã được thêm vào danh sách đen.

Vì vậy, không phải cô bỏ qua, cự tuyệt anh, chính là anh ...

Hàn Duật trên mặt biểu tình trở nên cực kỳ phức tạp, như là khó chịu, nhưng cũng mang theo ý cười nhàn nhạt.

“Thực xin lỗi, là tôi hiểu lầm.”

“…”Minh Minh dùng đầu ngón tay sờ rõ ràng khuôn mặt của Hoa Vân Lâu , không xem Hàn Duật.

“Rõ ràng là anh ấy không cố ý.” Hứa Vận Ngôn cũng thuyết phục.

“Không phải lúc nào xin lỗi cũng sẽ được tha thứ” Minh Minh ôn nhu giải thích “Đổi chỗ đi, tôi không muốn gặp anh ấy.”

“Minh Minh! Tôi có thể bảo đảm, bảo đảm những việc như này sẽ không phát sinh lần thứ hai.” Hàn Duật vội la lên.

Nhìn thấy Hàn Duật luôn kiêu ngạo như thế mà lại hạ bản thân xuống, Minh Minh trong lòng cũng có một chút khác thường , nghĩ xong liền lấy điện thoại di động ra đặt ở trên sô pha.

“Quay video thủ da^ʍ đưa cho tôi làm thế chấp, tôi sẽ tin tưởng sự bảo đảm của anh.”

Hàn Duật nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia sắc bén, chợt nở nụ cười xấu xa, cởϊ áσ ra, lộ ra cơ ngực và bụng cường tráng.

Đi đến bàn trà đối diện cô ngồi xuống, mở rộng hai chân Hàn Duật kéo thắt lưng ngay bụng xuống.

Câu chuyện nhỏ:

Minh Huyên: (huýt sáo) Annh Duật thật mất mặt! Khâm phục!

Lâm Phục: Đối với nữ nhân mình thích thì làm gì cần mặt mũi .

Minh Huyên: Anh cho rằng ai cũng giống anh hả?

Bộ Thiếu Văn: Mặt mũi không có ích.

Minh Huyên: Coi như tôi chưa nói gì!”