Chương 35: trò chơi ghép đôi

Edit: Jenn

10h30 sáng ngày 13/7, , Yến Sơ Phi đi ra khỏi thang máy.

“Yến đổng!” Tôn Bình Minh ở ngoài thang máy chào hỏi sau có chút hồ đồ, Yến đổng không phải nói hôm qua có việc sao? Anh cẩn thận hồi tưởng, Yến đổng cũng chưa nói là ai có việc. Hôm nay Minh Minh không có tới, vậy mặt khác là an bài Minh Minh đi công tác.

Tôn Bình Minh có chút tưởng tượng.

Yến Sơ Phi đến Hoa Thước công ty như được đổi vận, ngày xưa van xin thế nào cũng không có chút tài nguyên, bây giờ lại dễ như trở lòng bàn tay, thậm chí đến người đại diện cũng phải chọn lựa.

Sơ yếu lịch cũng không phải là người chìm nghỉm dưới đáy biển, thậm chí còn có cơ hội thử vai, còn có bản thảo, ảnh chụp, tỉ lệ lộ diện ngày càng cao, ảnh đẹp của nhóm nghệ sĩ cũng không đủ dùng. Đặc biệt là ảnh chụp Tử Đồng, Diệp Lăng tỉ lệ click chuột, chuyển phát, đăng lại tương đối cao.

Đúng là nhờ Ngô Ngôn và Minh Minh cao tay, mặt khác người đại diện của các nghệ sĩ đều sôi nổi đến tìm anh hẹn trước sau hai quý tuyên truyền, Ngô ngôn bên kia anh đã chào hỏi, Minh Minh bên này còn không kịp nói, bởi thời gian nói chuyện không có nên mới yêu cầu ra gặp mặt để nói chuyện tiền lương.

Độ nổi tiếng của các công ty tuyên truyền là rất lớn, anh ta sớm đã đề phòng, đặc biệt là Minh Minh.

Kiều Hàn Thu tuy không phải nghệ sĩ Hoa Thước, nhưng cô tự mình mở studio riêng, ở đó ngẫu nhiên mượn vài người trong giới, cơ bản đều nể tình, huống chi cô thông qua Hàn Duật đến mượn người. Chuyện đem người đi rồi mới báo cáo không còn là chuyện hiếm, cũng không phải là chuyện chưa từng có.

Lần này Yến đổng an bài Minh Minh đi công tác để né tránh việc mượn người, vì mặt mũi của Hàn Duật và Kiều Hàn Thu, Tôn Bình Minh không thể không cho, nhưng lại vì mặt mũi của Yến Sơ Phi, cứ như một vòng lặp.

Trở lại văn phòng, Yến Sơ Phi kiểm tra lịch trình mới nhất và bắt đầu xử lý email công việc.

Anh có thói quen mỗi buổi sáng trước khi vào văn phòng một tiếng không ai được quấy rầy anh, trợ lí và thư kí đều đã quen thuộc với thói quen này của anh

Hôm nay anh đến tương đối trễ, mọi người cũng tự giác điều chỉnh lịch trình đảm bảo cho anh có một giờ an tĩnh.

Ngón tay đánh trên bàn phím không biết khi nào mới dừng lại, bỏ không phụ kiện bằng sứ ở phía trên, Yến Sơ Phi nhìn chung quanh văn phòng bố trí có chút lạnh lẽo, không biết nhớ tới cái gì, anh giãn đôi mày cười cười, cầm di động.

“A vực, giúp tôi thay đổi thiết kế của văn phòng."

"Được rồi! Phong cách nào?"

“Văn phòng tiện ích” ( giống một ngôi nhà bình thường trong văn phòng có đầy đủ phòng, tiện nghi)

“…”

Giải thích xong, Yến Sơ Phi cúp điện thoại.

Cô vẫn không đồng ý làm bạn giường của anh, nhưng anh luôn trong tư thế chuẩn bị làm cô trong chuyến công tác sắp tới.

Buổi sáng cô còn đang ngủ thì bị anh thao cho đến tỉnh, nụ hôn dịu dàng chủ động của cô đã khiến trái tim anh run lên trong sự câm lặng suốt nhiều năm.

Anh đã đóng vô số vai diễn, đều nếm trải những cảm xúc và ham muốn, làm anh tiêu hao quá nhiều tình cảm, đóng phim đối với anh không hề có cảm giác thành tựu, nên anh lấy lí do mất giọng để lui về sau.

Mấy năm nay, những người hoặc vật khiến anh dao động là rất hiếm hay có thể nói đây là lần đầu tiên.

Có một lần vào hai năm trước, anh vô tình thấy Bộ Chi Văn đóng thử phim ngắn. Đôi mắt vừa yêu vừa hận rất động lòng người, anh quan sát Bộ Chi văn trong nửa năm, mới xuống tay huấn luyện cũng giúp anh ta có thêm mối quan hệ, giúp giải quyết các rắc rối của anh.

Bộ Văn Chi là một miếng ngọc bích tốt, có giá trị chạm khắc.

Và hiếm khi gặp được một người phụ nữ thú vị và có thể làm hài lòng anh, anh không có lý do gì để không giải toả khao khát của mình.

Tuy nhiên, anh không vội vàng.

Minh Minh lại lần nữa tỉnh dậy trên giường của Yến Sơ Phi, một ngày trong kỳ nghỉ đã trôi qua một nửa.

Sáng sớm đã bị ấn trên giường làm hai lần, buổi sáng nam nhân đặc biệt cương lại kéo dài, nộn huyệt bị cọ xát đến tỉnh ngủ còn bị côn ŧᏂịŧ đó căng ra mà phải chống người lên.

Đưa ngón tay vào trong hoa huyệt ẩm ướt, gốc ngón tay áp vào tiểu huyệt, ngón tay ở cửa huyệt tham lam cắи ʍút̼ giữa hai chân kẹp lấy bàn tay nhỏ nhắn, làm tiểu huyệt vui thích nhanh chóng thiêu đốt trở thành hoả huyệt.

Thân thể hoàn toàn như nước mà rơi xuống, đầu óc cũng thoải mái hơn rất nhiều, anh nghỉ ngơi một chốc liền rời khách sạn.

Hoa Vân Lâu nói gần đây không thuận tiện, huấn luyện tạm dừng. Hàn Duật từ đêm đó cũng không có liên lạc.

Ông chủ Yến sắp tới đều ở công ty mẹ, nghe nói chỉnh sửa văn phòng, anh trai cô cũng bận rộn, nhưng đều gửi điểm tâm đến công ty cho cô.

Cuộc sống của cô bỗng yên bình trở lại, sau giờ làm việc, cô thỉnh thoảng đến nhà sách xem truyện tranh và tiểu thuyết sẵn tiện quan sát tình hình tiêu thụ truyện tranh của em trai.

Thỉnh thoảng cô vẫn đi xem phim và dạo phố một mình, trượt băng, bắn cung, đi SPA, thật sự nhàn rỗi, sau đó mua một túi thức ăn cho cá đến công viên cho cá ăn, những chú cá sặc sỡ nhảy nhót với thức ăn làm cô ngắm nhìn nửa ngày.

Điều cô ấy thích nhất là được vui vẻ một mình, đặc biệt còn được tăng lương, càng mừng rỡ hân hoan!

Vì vậy khi tiểu Viên nhắc nhở cô về buổi ghi hình thứ hai vào ngày 20 tháng 7, cô gần như không phản ứng!

Thật tình cờ, vào thang máy khách sạn thật giống lần trước: “Trùng hợp!”

“Lâm tiên sinh? Thật là trùng hợp? Chúng ta lại gặp nhau!" Lần này Tiểu Viên lên tiếng chào hỏi trước.

Minh Minh cười như không cười mà nghiêng mình ngó qua chỗ khác: “Đúng vậy, thật trùng hợp!”

Lâm Phục miễn cưỡng cười cười, không giống như lần trước vui vẻ cười đùa.

Lâm Phục tới tầng lầu trước, nhìn có vẻ không ổn còn có sợ hãi mà ấn cửa thang máy. Cửa vừa mở liền lao đầu ra ngoài, làm cô suy nghĩ có phải lần trước lơ đãng nói câu nào chọc đến chỗ đau của anh hay không mà lại phản ứng như vậy?

Nhưng cái gì cô cũng chưa nói? Video cũng xoá.

Có lẽ anh vội đi WC.

Giai đoạn thứ hai của nội dung của một lời mời phức tạp hơn giai đoạn một, đội sáu mươi đứa trẻ mẫu giáo phối hợp với chương trình, 12 khách mời thông qua các đứa trẻ mà kiếm điểm.

Vì những đứa trẻ mà chọn quà, ăn cơm, trả lời câu hỏi. Sau khi phân đoạn kết thúc mọi người đều có hai cơ hội tìm hiểu sau đó tự do ghép đôi đều có thời hạn. Mỗi đội ghi điểm thưởng của hai người đều giống nhau thừa 10 điểm, vì vậy tất cả mọi người phải làm trong thời hạn. Có thể tìm đồng đội có điểm cao để ghép đôi mới có thể gia tăng điểm, nhưng giữa họ không ai quyền chia điểm cho nhau, cho nên ghép đôi trở thành phân đoạn biểu diễn EQ, không ai có thể đoán được kết quả, tổ đạo diễn rất chờ mong.

Điều mà đội ngũ giám chế không mong đợi là tình hình đã vượt quá tầm kiểm soát trong quá trình kiếm điểm.

Ngoại trừ tiếp viên hàng không La Tâm Mỹ cùng với người mẫu Trương Ngọc, hầu như những người khác đều không có kinh nghiệm chăm sóc con cái.

Trẻ con thường đại diện cho những điều chưa biết, không thể đoán trước, không thể giao tiếp hiệu quả, và vẫn là hàng quý, dễ vỡ, chịu áp lực ghi bàn và ống kính, mọi người đều nhân nhượng, đi lấy lòng, nhẫn nại, mặt dày xin người khác giúp đỡ…

Nước và thức ăn đều dựa trên điểm để đổi lấy và những khách mời không đủ điểm cơ bản thậm chí không đủ tiêu chuẩn để đổi thức ăn.

Trong giờ đầu tiên, Kiều Khanh Khách bị nắm tóc đến phát đau, khóc lóc muốn rời khỏi chương trình, người đại diện an ủi, một nữa trang điểm xong mới tiếp tục quay.

Trong giờ thứ hai, Kiều Khanh Khách bị đá cẳng chân, suýt nữa đánh trả, người đại diện khẩn cấp ngăn lại, từ bỏ ý định.

Trong giờ thứ ba, chuyên viên trang điểm Ninh Lan thuyết phục ăn cơm liền bị mắng là "phù thủy già". Lưu Triệu Vũ hất bát cơm trong tay Ninh Lan, liền khiến Ninh Lan và mọi người từ bỏ.

Bị mắng không khóc, Ninh Lan chống tay lên vai Lưu Triệu Vũ liền khóc như mưa.

Trong giờ thứ tư, một số người đủ điểm cơ bản lần lượt đi ăn. người mẫu Trương Ngọc đem đổi đồ ăn cho người yêu cũ Trần Bác Xa, Trần bác xa không cần, cô thành thật nói: “Trong túi không có thuốc đau dạ dày”, vốn đã kiệt sức vì không kiếm được điểm nào, còn có một đám trẻ con khóc đến mức ngồi xổm không đứng dậy nổi.

Sau khi hết sáu giờ, sáu mươi đứa trẻ hôn những vị khách yêu thích của chúng rồi rời đi, tất cả những vị khách không kiêng nể gì ngồi sụp xuống đất, cười khổ với nhau.

Toàn bộ địa điểm chuyển từ tiếng ồn cực độ sang tiếng kim rơi còn nghe được.

Minh Minh đang dựa vào tường, cô vươn tay với nhân viên công tác: “Xin thương xót, thưởng cơm đi!”

“Phốc ——” Lục Cận Dao phun cười.

Lục Cận Dao cười không quan trọng, Các vị khách khác và nhiều nhân viên cũng không thể nhịn được cười, mấy khách mời không ăn cơm còn bắt chước học theo duỗi tay : “Xin thương xót”, đem tổ đạo diễn đều dở khóc dở cười, vội vàng đem nước và đồ ăn đưa đến.

Phiên ghép đôi bắt đầu lại sau khi mọi người ăn tối và tắm rửa sạch sẽ.

Tổ đạo diễn cho rằng nếu không xuất hiện sẽ làm mọi người khẩn trương.

Có lẽ là vì ban ngày hoạt động khổ sai nên tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi, ban đêm mọi người đều cư xử rất hoà nhã.

Tuy rằng điểm số không được công bố, nhưng đại khái có thể đoán được đội có điểm thấp nhất có lẽ là Kiều Khanh Khách cùng Trần Bác Xa, nữ khách mời có điểm cao nhất có lẽ là La Tâm Mỹ. Còn nam khách mời có lẽ là Lâm Phục hoặc Bộ Văn Chi.

Không thể không nói đến Lâm Phục lần này biểu của anh rất tốt, bàn tay như có ma thuật đem bọn trẻ con thành thật mà nịnh nọt.

Đại gia ngoài dự kiến chính là Bộ Văn Chi, nhìn thế nào cũng không giống người có tính tình hoạt bát nhưng vào buổi sáng như biến thành con người khác, giống như vua của những đứa trẻ mang những đưa trẻ chạy ngược chạy xuôi, thu hoạch một đám tuỳ tùng, ăn cơm cũng không yên, liền bắt con người ta thi đấu xem ai ăn nhanh thì sẽ thu phục.

Lục Cận Dao trêu ghẹo hắn: “Thật không ngờ anh lại thích trẻ con?”

“Tôi không thích, nhưng tôi là diễn viên.” Bộ Văn Chi đáp.

Cuộc ghép đôi cuối cùng cũng kết thúc, thực giống như bắt chước việc chọn lựa bạn đời.

Ví dụ như La Tâm Mỹ và Bộ Văn Chi, cả hai đều biết đối phương có điểm số cao, Bộ văn Chi chọn La Tâm Mỹ khác nào mây tầng nào gặp mây tầng đó, đôi bên đều có lợi.

Kiều Khanh Khách không biết điều nên không ai chọn cô ta, cô không muốn phải lựa chọn mạo hiểm đi tìm người khác, chỉ có thể liên tục nháy mắt với Lục Cận Dao.

Lưu Triệu vũ cùng Ninh Lan, mọi người có thể thấy rằng họ vẫn đang yêu nhau, không cần phân biệt cũng chả sao cả.

Các khách mời nữ còn lại siêu mẫu Kiều Khanh Khách, ảnh hậu Kiều Hàn Thu và Minh Minh, Minh Minh khi bắt đầu chơi được hai giờ có lẽ vì mặt nạ cô mang nên chẳng có bạn nhỏ nào dám tiếp cận cô, cho nên cơm trưa ăn cũng không xong, Kiều ảnh hậu đúng là không biết dỗ trẻ nhỏ nhưng vì vẻ đẹp của cô đúng nghĩa già trẻ đều không tha nên hấp dẫn được một đám trẻ con.

Không công không tội, ba người giá trị điểm số không thể đoán, nhưng cao thấp là xấp xỉ nhau.

Mười hai khách mời đã quyết định cho một sự kết hợp mạnh mẽ, cặp còn lại vẫn đang yêu, và những cặp còn lại thì đặc biệt hơn một chút.

Giống như tiếp xúc thị trường, tin tức không giống như tình huống thực tế, làm thế nào để có thể kén vợchồng bây giờ?

Nếu chọn sẽ có bao nhiêu xác suất là hối hận.

Câu chuyện nhỏ:

Minh Huyên: Anh Phục sao phải chạy? Thật sự mắc tiểu hả?

Lâm Phục: Sao anh nhàn rỗi thế? Tháng này không cần nộp bản thảo nhỉ?

Minh Huyên:…Nếu không đề cập đến vấn đề bản thảo chúng ta có thể làm bằng hữu. Anh Duật không có ở đây sao?

Yến Sơ Phi: Anh ta đang ở giai đoạn đầu của thử thách

Minh Huyên: Nga nga! Chị và anh Văn xuất hiện rất nhiều trên màn ảnh đó!

Hoa Vân Lâu: Anh ta nói tạm thời sẽ không xuất hiện ở đây.