Chương 31

Edit: Jenn

“Yến đổng, kỳ thật, cái điều kiện kia chính là tôi tùy tiện nói, ngài thật sự không cần để ý!”

"Tôi chưa bao giờ nợ ai cả."

"Anh không nợ tôi! Tôi chẳng phải giải thích mọi chuyện rồi sao? Video cũng đã được đã xóa, tại sao anh lại cố chấp như vậy?”

Ở bãi đậu xe, Minh Minh tận tình giải thích.

Yến Sơ Phi dừng lại bước chân “ý cô là chúng ta đã giải quyết xong, mọi chuyện trở lại như chưa từng có chuyện gì”

“Đúng vậy! Coi như chúng ta chưa quen biết nhau”

"Vậy thì tôi có thể chính thức theo đuổi em không?" Yến Sơ Phi mỉm cười tên cô đúng là rất ma mị.

Minh Minh hoá đá. Ba giây sau “xe của anh ở đâu? Đi chúng ta đánh nhanh rút gọn”.

Có chuyện gì vậy! Người đàn ông này được ông trời gửi đến để sửa chữa cô!

Yến Sơ Phi đi phía sau Minh Minh, và nụ cười trên mặt anh vẫn chưa tắt kể từ khi anh bước ra khỏi văn phòng của Hàn Duật.

Nhảy ra khỏi tư duy cố hữu đã phát triển trong vòng tròn, nhìn nữ nhân trước mặt anh, câu trả lời đơn giản đến mức anh giở khóc giở cười.

Cô ấy chỉ là một người phụ nữ coi đàn ông như thức ăn, không cần chăm sóc cô, không cần theo đuổi, cô là người phụ nữ sợ rắc rối.

Những lời giải thích của cô ấy cũng xuất phát từ ý định ban đầu của cô.

Cô không nghĩ đến việc quấy rầy sinh hoạt của Bộ Chi Văn, không để ý Lâm Phục cố tình dụ dỗ.

Phiền phức quá không từ chối được thì cô chấp nhận, người đàn ông ngon thì cô ăn - cô sẽ không quan tâm đến ý định của người khác.

Với lý lẽ rõ ràng và thẳng thắn như vậy, tại sao hắn lại cho rằng cô trước kia thâm sâu lại đen tối khó hiểu như vậy?

“Nếu không vẫn là hôm nào đi, giờ nghỉ trưa không có nhiều, sau khi ăn xong cũng không nên lập tức vận động ——” Minh Minh cười khẩy, vẫn muốn cứu mình một lần nữa.

Yến Sơ Phi đi lên trước, anh ôm cô đến bên hông xe anh, mở cửa nhét cô vào ghế phụ.

Trong khi khởi động xe, Yến Sơ Phi một tay lái xe, mốt gọi điện thoại:

“Minh Minh có việc đi cùng tôi, buổi chiều không trở về công ty”

“Minh Minh? Được, Yến đổng”

Minh Minh vừa nghe há hốc mồm “Ai ai ai!”

Yến Sơ Phi thuận tiện liếc cô một cái “ngày mai cũng có việc!”

Minh Minh mắt mở to như trăng tròn.

“Ngày mai? Ngày mai Minh Minh muốn đi cấp —— không có việc gì, Yến đổng, tôi sẽ an bài tốt.”

“Vậy anh làm đi”

Khi nghe câu trả lời cô có chút kích động nhưng giờ đã bình tĩnh trở lại.

So với việc đi chỉnh ảnh cho Kiều Hàn Thu rồi đoán khúc mắc đằng sau thôi thà cô lên giường với Yến Sơ Phi.

Yến Sơ Phi cảm thấy lần trước cô làm anh mất hết mặt mũi, nên suy đi tính lại vẫn đến chỗ cũ.

Nhưng khẩu khí của anh không cho phép về sau lữo như còn xảy ra chuyện mất mặt thì mất hết tự trọng của nam nhân, thật đúng là phiền toái.

Cùng Yến Sơ Phi trở lại phòng khách sạn của anh. Minh Minh cởi giày, tự ném bản thân lên sô pha.

“Em muốn ăn gì?”

“Cái gì cũng được”

Yến Sơ Phi gọi cơm xong liền ngồi vào sô pha bên cạnh.

“Em hình như không có hứng thú?”

“Ừm”

“Cùng tôi lên giường miễn cưỡng đến vậy sao?” Yến Sơ Phi không nghĩ tới chính mình sẽ nói ra câu nói này.

"Không phải vậy đâu. Gần đây có rất nhiều chuyện phiền phức, tôi không có hứng thú lắm."

Yến Sơ Phi đưa tay trái lại gần Minh Minh.

Rõ ràng là nằm một hồi, cô mới chậm rãi đứng dậy đi tới, cô bắt lấy bàn tay lớn của Yến Sơ Phi, người đàn ông nhẹ nhàng bắt lấy ôm cô vào lòng.

Bàn tay anh ấm áp rắn chắc, l*иg ngực kiên cố, không hề có mỡ thừa ôm hai người như cô cũng còn dư.

Dựa vào vai anh có thể ngửi thấy một đàn hương trắng xa xôi, làm tâm cô an tĩnh.

Chỉ là giữa mông cô có cái gì cộm lên.

“Xin lỗi.” Yến Sơ Phi đột nhiên xin lỗi.

“Ân?” Trong nháy mắt Minh Minh cho rằng anh nghe được cô nói thầm trong bụng.

“Phiền muộn trong lòng anh hơn một nửa là do tôi gây ra” Còn có Bộ Văn Chi, Lâm Phục, còn có anh.

Anh e rằng đối với cô gái này, họ đều bị xếp vào loại phiền phức.

“Hì, hì…” Minh Minh cười khẽ “Xem ra sau khi tôi khẳng định, anh cũng không khó chịu như vậy.”

Yến Sơ Phi nhẹ nắm lấy bàn tay nhỏ xoa nắn “Tốt như vậy? Nếu em lại giải quyết phiền phức của anh thì sao?”

“Lợi hại như vậy? Vậy anh nói nói tôi biết anh phiền cái gì?”

“Hàn Duật.”

“…”

“Tôi gặp Hàn Duật lúc hắn vừa mới về nước. Hắn rất thông minh, ngoài hình tốt, biết làm việc, rất mau liền có tên tuổi, đặc biệt có yêu cầu tương đối phiền toái đối với phụ nữ, việc đối phó với các nữ minh tinh đều giao cho anh ta”

“Chậc”

“Đừng hiểu lầm, anh ta không có bán mình, anh ta dựa vào mị lực cá nhân.”

Minh Minh đem năm ngón tay của mình ấn vào năm ngón tay của anh, giống như bấm phím đàn piano.

“Trong công việc anh ấy tuyệt đối chu đáo, đúng giờ, nguyên tắc, tuyệt đối giữ lời hứa và tôn trọng phụ nữ. Phụ nữ thích làm việc với anh ấy tất nhiên cũng thích ngoại hình của anh ấy, nhưng điều mọi người thích hơn cả là sự thấu hiểu mà anh ấy dành cho họ. Sự tôn trọng của anh ấy không chỉ đơn giản là đối xử bình đẳng mà còn hiểu vai trò của người phụ nữ khi đối mặt với áp lực, anh ấy có thể tinh tế phát hiện và giúp đỡ mọi người. Vì vậy rất dễ có được tình cảm của mọi người. Tại thời điểm này tôi thật sự ngưỡng mộ anh ấy!"

“Những điều này không liên quan đến tôi!”

“Nhưng cái gì cũng có hai mặt của nó, có lẽ anh ta dùng nhiều tâm tư cho công việc, nên trong sinh hoạt cá nhân cũng sẽ không bao giờ dành tình cảm cho bất kì người phụ nữ nào, không có kiên nhẫn thậm chí có chút bá đạo”

Hình như Minh Minh đang hồi tưởng

“Cho nên em ngoan cố muốn con lừa phải sờ lông?”

“Phốc!” Minh Minh phun cười, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Yến Sơ Phi ngũ quan như điêu khắc, thật sắc bén, cô nhát thời thích thú.

Một đại nam nhân, thanh âm như sa mạc mênh mông, không chút khó chịu, thật sự khiến cô tò mò…

Tò mò không biết hắn là người thế nào, tò mò về đôi mắt trong suốt và sâu thẩm chứa đầy du͙© vọиɠ, cô tò mò nó sẽ loại phong tình như thế nào?

Cô thay đổi tư thế ngồi lên người anh, Minh Minh dùng hai tay ôm lấy cổ anh, nhìn đôi môi mỏng cân đối của anh.

Lúc đứng dậy, người đàn ông đặt ngón tay lên đôi môi hồng của cô.

“Ăn cơm trước.”

Minh Minh ánh mắt lạnh lùng, đầu ngón tay cô nhảy lên.

Con sói đói cắn chặt môi anh như muốn ăn, buộc anh phải đáp lại, ngấu nghiến chiếc lưỡi vẫn còn biết nói của anh, hai người trao đổi nước bọt cho nhau, cọ xát qua lại.

“Từ từ, từ từ.” Yến Sơ Phi bắt lấy tay cô đang cởi thắt lưng của anh.

“Ăn cơm trước đi, tôi chuẩn bị một số thứ, còn chưa tới.”

Đồ vật? Minh Minh cảnh giác nói: “Tôi không chơi đồ chơi tìиɧ ɖu͙© hay lạm dục tìиɧ ɖu͙©!”

Yến Sơ Phi cười khẽ “Những thứ đó sau này sẽ nói, lần này chỉ là một ít tinh dầu và chất bôi trơn cho vui, tôi không muốn làm tổn thương em.”

Câu chuyện nhỏ:

Hàn Duật: Anh đang giúp tôi hay lại lừa dối tôi?

Yến Sơ Phi: Anh nghĩ gì?

Hàn Duật:… Không đúng, anh nói ai là con lừa? Ah?

Tôn Bình Minh: Cái kia, Hàn tổng, Minh Minh ngày mai muốn đi công tác, kiều ảnh hậu ta đây an bài những người khác thì sao?

Hàn Duật: Đi công tác? Đi đâu?

Tôn Bình Minh: Cái này ta cũng không biết rõ ràng, Yến đổng đã giao.

Hàn Duật: Yến Sơ Phi, anh công và tư chẳng phân biệt.

Yến Sơ Phi:Đây là đặc quyền của tôi.

Minh Minh: Chờ một chút chờ một chút, các anh đợi chút, Yến Sơ Phi anh giải thích cho tôi một chút anh không muốn tôi bị tổn thương là có ý gì?

Yến Sơ Phi: A…