Mấy ngày nay rảnh rỗi, ta liền tới thăm Thẩm Mi Trang.
Khí sắc của Mi Trang đang dần tốt hơn một chút. Cả ta và Chân Hoàn đều rất tức giận khi nàng ấy rơi xuống nước, nhìn khuôn mặt không có chút huyết sắc mà thập phần đau lòng. Dù sao tiền kiếp ta cũng nợ y quá nhiều, kiếp này nên che chở cho y nhiều hơn một chút.
“An muội muội, An muội muội.” – Chân Hoàn làm gián đoạn suy nghĩ của ta. Trước đó, ta đã hỏi thăm rõ ràng nguyên nhân, được biết rằng hôm ấy Thẩm tỉ tỉ được Hoa Phi gọi đến viết sổ sách. Hoa Phi gây khó dễ đến khuya, Mai tỉ tỉ viết xong thì đi ngang qua ao nước cho cá ăn để giải tỏa căng thẳng, đúng lúc Hoa phi điều người đi trước, Mai tỉ tỉ nhớ rõ người đẩy Thẩm Mi Trang xuống nước chính là một thái giám què.
Chân Hoàn dừng lại, mắt có chút ngấn lệ: “Nhưng trong cung này, thái giám què chỉ có ở chỗ Hoa Phi. Hoa Phi liệu có dám không?”
Ta đáp một cách trịnh trọng: “Y dám.”
Chân Hoàn khóc không ngừng, nói: “Muội đã được sủng ái. Chuyện này tuy rằng chúng ta đã thu được nhiều chứng cứ, nhưng nội tâm Hoa phi phức tạp, đừng sốt ruột ôm bất bình cho Thẩm tỉ tỉ.”
Ta cảm thấy có chút buồn bực, gật đầu đồng ý.
Loading... Trên con đường dài, Bảo Quyên nắm tay ta, thấp giọng: “Tiểu chủ, nô tì đi hỏi qua Dư thị vì sao mà chết. Chỉ là người phía trước vây chặt, không phải, thập phần cẩn thận.”
“Vậy là tại sao?”
Bảo Quyên lắc đầu, nói nhỏ : “Không nói gì cả. Nghe nói là vừa hát vài câu tống từ, Hoàng thượng liền tức giận không kiềm chế được, tại chỗ gϊếŧ nha hoàn bên cạnh y. Dư thị không chịu vào lãnh cung lạnh lẽo, túm lấy váy của Hoa phi mà khóc lóc, nói rằng tuyệt đối trung thành với Hoa phi.”
Bảo Quyên nhẹ nhàng cài lại thùy châu trên kỳ đầu của ta rồi nói: “Trước đây y vong ân phụ nghĩa, nay tiểu chủ cũng thong thả. Hãy đến Ngự Hoa Viên đi dạo.”
Không ai để ý đến thất tuyệt đọc lịch sử trong quyển này, trong lòng ta có chút yên lặng: “Dư thị ngu xuẩn, dùng được tiện thủ, nhưng những người còn lại, liền không dễ đối phó. Ta muốn bảo vệ bản thân mình, và cũng muốn bảo vệ Chân Hoàn cùng Thẩm Mi Trang, vẫn là nên dùng chút thủ đoạn, cách phòng thủ tốt nhất là tấn công.”
Gió trong Ngự Hoa Viên dần ấm lên, những bông hoa trong vườn cũng đua nhau khoe sắc. Thế mà ta lại thấy Chân Hoàn cùng Hoàng Thượng ôm ấp nhau, từng bước đi về hướng Toái Ngọc Hiên. Ta nhìn bóng dáng dần dần đi xa, cũng không muốn quấy rầy, chỉ bước từng bước về phía trước.
Bảo Quyên nắm lấy tay ta và nói: “Tiểu chủ, đừng tức giận.”
Ta chỉnh lại thần sắc, đáp: “Ta không tức giận. Hậu cung tỉ muội tranh giành ân sủng là chuyện thường ngày, ta không có lựa chọn nào khác, Chân Hoàn cũng vậy, ta làm sao lại trách tỉ ấy được.”
Bảo Quyên thận trọng nói: “Nghe nói sau khi Dư thị bị đày vào lãnh cung, Hoàng thượng ngay cả cung Hoa phi cũng ít khi ghé đến, Lệ tần cầu xin gặp Hoàng thượng, cũng bị xa lánh.”
Ta nghĩ đến cảnh Dư thị bị Hoàng thượng ban chết trong kiếp trước, lại nghĩ đến những màn tra tấn của Hoa phi, liền không khỏi có chút ghê tởm.
Vừa trở về cung, liền gặp cung nữ hành lễ nói: “Có gia tín của An đại nhân.”
Theo lý mà nói, ở trong cung không cho phép người trong cung trao đổi thư tín. Có thư đến hẳn là việc thập phần hỏa cấp. Nhưng thư của ba ta, chín mười lần gửi đến đều là đòi tiền. Ta mở thư ra, quả nhiên là ngân lượng không đủ. Ta phân phó Bảo Quyên cất giữ tiền, chỉ đáp rằng nếu muốn giàu có thì nghe mệnh tại sự, tự mình cầu phúc.
Khi biết Chân Hoàn được phong làm Quý nhân, ta liền tới Toái Ngọc Hiên để chúc mừng. Hoàng thượng cũng đang ở đó. Thẩm Mi Trang cũng vậy. Ta sửa soạn lại y trang, vào trong điện và nói: “Cung hỉ Hoàn tỉ tỉ.”
Chân Hoàn nhẹ nhàng vẫy chiếc khăn lụa, nói: “Vẫn còn chuyện để chúc mừng, muội đừng vội.”
Chỉ thấy Mi Trang đoan chính đứng lên mà nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần thϊếp có hỉ rồi.”
Hoàng thượng ngạc nhiên: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Thẩm Mi Trang vẫn giữ dáng vẻ đoan trang, đáp: “Khởi bẩm, đã hơn ba tháng rồi. Thái y Ôn Thực Sơ chẩn mạch, chỉ e ngộ chẩn, lại mời qua Giang Trần Giang chẩn đoán lại, đều nói là hỉ tượng.”
Hoàng thượng càng lộ vẻ vui mừng: “Tính toán ngày tháng quả thực tương ứng, hơn nữa, hai vị thái y phụ khoa thiên kim nhất thủ đều nói, rất đáng tin cậy.”
Chân Hoàn có chút sợ hãi, nói: “Như vậy, lúc Thẩm tỉ tỉ rơi xuống nước là đang mang long thai?”
Hoàng thượng phẫn nộ xem lại vụ án: “Mấy tên thị vệ nội giám tuần tra đêm kia, đem gϊếŧ hết.”
Chân Hoàn chậm rãi đứng dậy, nói: “Hoàng thượng, thần thϊếp cho rằng nội giám và thị vệ đều đã bị trừng phạt rồi. Huống chi thần thϊếp cảm thấy canh tiết cũng không ở đây nữa. Nói cho cùng, bên ngoài Ngọc Hồ vốn nên một khắc một khắc tuần tra. Khi Thẩm tỷ tỷ rơi xuống nước đến cứu viện cũng gần nửa canh giờ không thấy nửa bóng người. Nói cho cùng là thủ lĩnh của đội này quản lý thất trách. Tuy nhiên, đội quân này cũng là thiết bản nhất khối, Mai tỉ tỉ trước đó cũng đã bị thương rồi, sau này nếu làm thương tổn các phi tần khác thì sao?”
Thẩm Mi Trang nghe xong lại hỏi: “Nghe nói đội quân này là Niên đại nhân đặc biệt huấn luyện điều động, thay đi e rằng không tốt.”
Hoàng thượng đáp: “Không cần lo lắng. Không cần cân nhắc đến các ngoại thần khi tuyển người vào cung. Phái chúng đi canh gác ở Tiên đế lăng viên là được.”
Hoàng thượng thay đổi thần sắc, đối với Thẩm Mi Trang mà nói: “Trẫm nhớ là nàng thích hoa cúc. Nội Vụ Phủ mới đến hoa cúc xanh và tím, lát nữa trẫm sẽ phái người mang đến cung của nàng.”
Hoàng thượng hàn huyên một lát rồi mới rời đi.
Chân Hoàn ảm đạm nói với Mi Trang: “Lúc trước Hoa Phi làm nhục tỉ như vậy, hiện giờ lại chỉ là...”
Thẩm Mi Trang đáp: “Dư thị cũng liên lụy y không ít, dĩ nhiên cũng không có động tĩnh gì. Lại nói ngày đó Dư thị hát cái gì mà chọc giận Hoàng thượng như vậy?”
Ta nhẹ nhàng buông chén trà xuống, nói: “Huyền Vũ Môn biến hóa.”
Chân Hoàn và Thẩm Mi Trang biết được sự ám thị này sau khi đọc sách. Đường Thái Tông bởi vì Huyền Vũ Môn bị hậu thế chỉ trích, hiện giờ Hoàng thượng cũng đang vì trừng phạt bát vương, cửu vương, bị thế nhân nghị luận, Dư thị cũng không phải đang chọc vào hoàng thượng, nói như vậy Chân Hoàn Mi Trang cũng không lên tiếng.