Hoàng Thượng bận rộn xử lý việc tiền triều cùng bát vương cửu vương, thi thoảng cũng triệu hạnh ta, nhưng chung quy lại không được tính là thịnh sủng, ân sủng trong cung nhất vẫn là Hoa Phi. Thẩm Mi Trang hậu phải chi tú cũng có chút đắc ý.
(*hậu phả chi tú: nhân tài mới nổi)
Hoàng hậu thậm chí còn bắt đầu để Thẩm Mi Trang xử lý một số việc, và thường nói với người khác: “Thẩm Thị tao nhã hào phóng, không chỉ có phong thái đoan trang đáng nể, quản lý sổ sách, an bài nhân sự lại càng lôi lệ phong hành, thật tiếc khi chỉ là một Quý nhân. Chỉ cần nàng mang thai hoặc chịu đựng vài năm nữa, làm một cung chủ thì có thể giúp bản cung nhiều hơn.”
(*lôi lệ phong hành: hệt như sấm nổ, tựa như gió bay, ý nói làm việc quyết đoán, thần tốc).
Được Hoàng thượng sủng ái và Hoàng hậu tán tưởng, Thẩm Mi Trang nhất thời vô lưỡng, bất quá quản công việc của người khác, khó tránh khỏi đối với vài người mà đắc tội, những lời phàn nàn thường là bất tuyệt vu nhĩ. Tuy nhiên, khi nghĩ đến tính khí của Thẩm Mi Trang, ta nhất thời cũng khó mở miệng.
Hôm nay, trong lúc đến thỉnh an Hoàng hậu, đúng lúc gặp Hoàng thượng cùng Mi Trang cũng ở đây. Mi Trang cùng Hoàng thượng, Hoàng hậu bàn chuyện trong cung. Hoàng hậu thường xuyên mỉm cười và gật đầu, hàm ý rằng Thẩm Mi Trang làm không tệ. Sau khi ta hành lễ thỉnh an, Thẩm Mi Trang nắm tay ta ngồi xuống cạnh nàng, phật ý hoàn toàn quên đi chuyện không vui ngày hôm đó ở Toái Ngọc Hiên.
Sau khi nói đôi ba câu chuyện phiếm, Thẩm Mi Trang đứng dậy hành lễ: “Hoàng thượng, Hoàng hậu, thần thϊếp có một đề nghị.”
Hoàng hậu nhấp một ngụm trà, rất hứng thú hỏi: “Đề nghị gì?”
“Thần thϊếp vừa cùng Hoàng thượng, Hoàng hậu tính toán, trong hoàng cung chỉ riêng tiền thắp nến hàng tháng đã hơn hai vạn lượng. Hơn nữa, trong các cung phi, phí chính là mỗi người có thịt lợn 6 cân, trần gạo 1 thăng 2 hợp, mì trắng 2 cân, đường trắng 2 lượng, dầu thơm 325 tiền, nước sốt ngọt 6 lượng, rau tươi 6 cân, sáp trắng 1 chi, sáp vàng 1 chi, sáp dầu cừu 1 chi, hàng tháng còn có rất nhiều đồ trang sức và trà, chưa kể các cung tần phẩm vị cao.”
Hoàng hậu nhìn vào khuôn mặt tràn đầy tiếu ý của Hoàng thượng, nói: “Cuối cùng Thẩm Quý nhân trẻ tuổi, bản cung lại không tính toán nhiều.”
Thẩm Mi Trang lại tiếp tục nói: “Rất nhiều các khoản phí bỏ ra kỳ thật rất lãng phí. Thần thϊếp cho rằng chi bằng tính toán lại một chút, số tiền dư thừa chiết khấu cho các cung phi là được rồi.”
Loading... Hoàng hậu chăm chú lắng nghe, lại hỏi ý kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng gật đầu tán thưởng. Thẩm Mi Trang lại nói tiếp: “Sắp đến mùa hạ rồi. Thần thϊếp cho rằng năm trước, các thái giám vì ngụm canh đậu xanh, đánh nhau cãi nhau cũng không ít. Chi bằng số tiền chiết khấu được ban phát cho các nô tài, tránh việc ngươi ăn của ta, ta lại ăn của người khác, gây ra oán giận.”
Hoàng hậu không trực tiếp trả lời vấn đề trên, chỉ cười: “Từ khi Thẩm Quý nhân tới, trong cung luôn vui vẻ an nhàn. Năng lực của muội muội được nội cung tín nhiệm, có thể tự làm chủ trong những việc vặt vãnh.”
Hoàng thượng tuy không nói gì, nhưng vẫn ngầm chấp thuận.
Sau khi rời đi, ta biết điều này là không đúng. Ta nghĩ đến tất cả chuyện xảy ra ở kiếp trước, nghĩ đến Thiên Lý Trì, nghĩ đến cảnh giam cầm của nàng ta sau này, ta cũng đã vài lần muốn khuyên.
Khi Thẩm Mi Trang nhìn thấy ta, ngọc thủ đặt lên tay vịn của liễm kiệu, nhìn ta và nói: “Muội muội có chuyện gì vậy?”
Ta không dám quên lễ nghĩa, thi lễ đáp: “Thẩm tỉ tỉ, việc này quả thực không thích hợp. Tỉ tỉ hiện giờ chá thủ khả nhiệt, an phận thủ mình mới đúng. Biến hóa này quá lớn, người ghen tị đỏ mắt với tỉ tỉ, muốn văn chương hàm ý như nào là tốt ưược.”
(*chá thủ khả nhiệt: ý nói nổi tiếng, có độ nhiệt)
Thẩm Mi Trang lắng nghe, cũng không ngẩng đầu lên mà đáp: “Ta đã bảo Thái Tính đến Nội Vụ Phủ, triêu lệnh tịch cải ta sau này đối với mọi người như nào, muội muội nói làm ta cũng nghĩ ta sau này chỉ cần thận trọng một chút có đủ không?”
(*triêu lệnh tịch cải: sáng nói chiều thay, thay đổi xoành xoạch)
Nói xong, nàng dặn dò ta bảo trọng hơn, sau đó lên kiệu quay trở về Hàn Phúc Cung.
Bên kia, Dư đáp ứng đã qua thời kì cấm túc, sủng ái cũng thiếu đi rất nhiều, mỗi ngày đều lấy đám nô tài ra đánh mắng để trút giận. Lần đầu tiên ta tới Tán Hiện Các – nơi ở của y, y đang đánh nô tì bằng chiếc khăn lau trên tay. Thị nữ kia bất quá mới mười hai, mười ba tuổi, bị nàng ta dọa đến không dám nhúc nhích, trên mặt có những vết bầm tím.
Ta đỡ lấy tay Bảo Quyên, nói: “Muội muội muốn lấy lại ân sủng, làm như này mà được sao?”
Y hỏi ta đầy nghi hoặc: “Ngươi là ai?”
Bảo Quyên lau bàn ghế cho ta, nói : “Đây là An Thường Tại của Diên Hi Cung.”
Nàng ta tựa hồ có chút cười nhạo, đối với ta nhếch mép mà nói : “Địa vị cũng không cách biệt mấy, nơi ở cũng không phải thượng thừa, tự nghĩ mình là Bồ Tát sống hay sao, hà tất đi giáo huấn ta ?”
Bảo Quyên có chút tức giận : “Cô là mang tội trong người, vừa chịu thiệt thòi như vậy. Chỉ cần tiểu chủ của chúng ta đi tới chỗ Hoàng hậu tố cáo chuyện của cô, cô nhất định bị cấm túc thêm.”
Y trừng mắt nhìn ta. Ta đỡ tay Bảo Quyên, ngồi xuống và nói : “Thái hậu phạt muội, là e ngại quy củ của muội không đủ tốt. Muội nên tìm chỗ xuất phát. Vị nương nương trước muội nương tựa nay không tới cứu viện muội. Nếu ta là Hoa phi trước đây sẽ rất coi trọng muội, muội dựa vào đó phải tới thăm nhiều hơn. Có Hoa phi để dựa vào, nghĩ tới cũng không ai dám nói muội hai lời, cho dù Hoàng hậu cũng phải bán ba phần mặt mũi.”
Nàng ta có chút suy nghĩ, ngồi xuống một bên ta : “Vậy ân sủng của Hoàng thượng thì làm thế nào ?”
Ta nhìn y và nói : “Muội muội không phải am hiểu nhất là Côn Khúc sao ? Cũng chính là dựa vào thứ này để mà đạt được ân sủng. Ta nghe nói Hoàng thượng thích nhất là khúc Ngọc Lâu Xuân.”
Lúc này, nàng mới có ý cười, đứng dậy đối với ta mà hành lễ : “Vừa rồi lời nói của muội muội có chút đắc tội, An Thường tại đừng khiển trách.”
Ta giúp nàng đứng lên: “Không trách muội. Ta với muội không cao hơn bao nhiêu, chỉ là đặc biệt thấy tiếc cho muội. Những lời này, muội cũng nên nói là Hoa phi hoặc Lệ tần dạy muội, sau này sẽ không ai dám nghi ngờ.”
Dư Đáp ứng sau đấy thì đi thăm Hoa phi, được an bài hầu hạ Hoàng thượng dùng bữa, dùng Ngọc Lâu Xuân ta dạy hắn một khúc kinh người, lấy lại được thịnh sủng.
Trong Hoàng cung tối tăm và yên tĩnh, luôn luôn nghe thấy tiếng hát của y:
“Lãnh lãnh thủy hướng Cao Đông khứ
Mạc mạc vân Quy Khê thượng trú
Sơ phong đàm nguyệt hữu lai thì
Lưu thủy hành vân vô mịch xứ.”
Dư Đáp ứng trước mặt Hoàng thượng thường xuyên nhắc tới Hoa phi mang theo ân huệ dạy dỗ, nhưng dường như lại quên ta, chỉ sai một cung nữ thô kệch mang tới ít lông thú, sau đó liền không thấy xuất hiện nữa.
Bảo Quyên một bên ta tức giận: “Tiểu chủ cùng nàng ta lên nhiều kế hoạch như vậy, nàng ta lại vong ân phụ nghĩa ta cẩn thận tỉ mỉ.”
Ta nhìn quyển Đường Sử rồi phân phó: “Hoàng thượng nghe nàng hát đều là một bài lặp đi lặp lại, e rằng sẽ chán. Muội đưa Kê Xí Mộc Bản cho nàng, nói rằng không cần cảm tạ.”
Đêm đó, lúc đang đánh cờ cùng Chân Hoàn ở Toái Ngọc Hiên thì Lưu Chu vội vàng xông vào. Lưu Chu tuy rằng tính cách nóng bỏng, nhưng lại là nha đầu hiểu quy củ, không phải đại sự tuyệt đối sẽ không xông vào như vậy, trên mặt Lưu Chu tràn đầy lệ ý nói: “Tiểu chủ không hay rồi, Thẩm Quý nhân rơi xuống nước.”
Ta biết ngày này sẽ đến, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó đến nhanh như vậy. Ta cùng Chân Hoàn không kịp chỉnh lại y trang, vội vội vàng vàng tới Tồn Cúc Đường. Thẩm Mi Trang sắc mặt trắng bệch, không còn một tia huyết khí. Kính Tần bên cạnh có chút khổ sở, lẩm bẩm không ra chủ vị. Không lâu sau, Hoàng thượng cũng đến. Nô tài trong điện đồng loạt quỳ xuống một hàng, Hoàng thượng cẩn thận lắng nghe từ đầu đến cuối. Thấy Chân Hoàn, có chút ngoài ý muốn, sắc mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi thăm nhiều lời.
Khi Hoa Phi đến, Thẩm Quý nhân đã uống thuốc sắc rồi, sắc mặt có chút khởi sắc, đã chìm vào giấc ngủ. Ta nhìn thân thể Hoa Phi uy nghiêm, trang điểm tinh xảo, kỳ đầu điểm xuyết trang sức dát vàng, khảm bảo hồng, hoa văn biên bức phát sáng dưới ánh nến.
Hoa Phi vẻ mặt lo lắng, nhìn bộ dạng yếu ớt của Thẩm Mi Trang rồi bắt đầu khóc, Sau khi khóc xong liền đối với Thái Nguyệt, Thái Tinh nói bọn họ không có khả năng chăm sóc.
Chân Hoàn đứng dậy nói: “Hoa phi nương nương xử lý việc nô tài đơn giản, nhưng vẫn là bọn họ hiểu rõ sở thích của Thẩm Quý nhân, nên trước tiên để bọn họ hầu hạ chủ tử đến lúc tỉnh dậy cũng không muộn. Hơn nữa sự việc lại xảy ra ở cung của nương nương, nếu để bọn tiểu nhân hỗn xược không biết đúng sai, cho rằng nương nương vội vàng muốn gϊếŧ người diệt khẩu cũng không tốt. Trong cung chưa bao giờ thiếu những tin đồn nhảm nhí.”
Hoa phi tràn đầy tức giận đang muốn bộc phát. Hoàng thượng nói: “Ni tử nói có chút đạo lý, chỉ là Hoàn Thường tại, nàng phải biết trong cung từ trên xuống dưới có trật tự, đối với nương nương nói chuyện phải có quy củ.”
Chân Hoàn gật đầu và không nói nhiều lời.
Hoa phi trên mặt lại biểu lộ tình ý với Hoàng thượng, đối với y mà nói: “Hoàng thượng chi bằng vào cung của thần thϊếp nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm thiết triều.”
Hoàng thượng gật đầu rồi phẫn nộ rời đi.
Hoàng thượng mấy hôm nay đều ở chỗ Hoa phi dung bữa. Lúc rảnh rỗi sẽ nghe Dư Đáp ứng hát một khúc. Sáng nay vừa mới tỉnh giấc, Bảo Quyên ở bên cạnh ta đã nói: “Dư Đáp ứng bị Hoàng thượng phán tự vẫn rồi.”