Thẩm Mi Trang tuy rằng đắc ý, nhưng cuối cùng cũng là thế gia nữ tử, tiếp nhân đối vật cũng vẫn vô cùng chu đáo, khó mà tìm thấy lỗi sai, khiến cho người người đều trầm trồ cho rằng Thái Hậu thật là có mắt nhìn.
Hoàng Hậu cũng muốn Thẩm Mi Trang bên cạnh học cách lo liệu hậu cung, Hoàng Thượng dĩ nhiên ưng thuận. Câu nói của Thẩm Mi Trang: “Thà cành cây ôm hương chết đi cũng không từng bị gió Bắc thổi”, càng làm cho Hoàng Thượng thấy rằng hậu cung lại có một người có tiếng nói. Hoàng Thượng hiện tại, còn không biết Toái Ngọc Hiên ở góc Ngự Hoa Viên, sẽ trở thành người tâm tâm nguyện nguyện cả đời của Người, cũng sẽ là người mệt mỏi chán ghét cả một đời.
Khi ta gặp Phương Nhược, nàng vẫn bộ dáng cung thuận như vậy, có lộ ra chút ngạo khí. Tuy rằng có thất ý một lúc, nhưng vẫn không vì thế mà đánh mất đi phong cốt. Nàng cung cung kính kính hành lễ với ta: “Nô tì nghe nói tiểu chủ muốn gặp nô tì, không biết là có chuyện gì?”
Ta hơi hạ thân, xem như là một chút kính trọng. Sau đó, ta cầm lấy An Tức Hương mà Bảo Quyên mang tới: “Cung nữ Bảo Tước trong cung của ta, cùng với thân cận bên cạnh cô cô là đồng hương. Nghe nói gần đây cô cô ngủ không yên, ta có hiểu biết một chút cách thức điều chế hương liệu, đây là An Tức Hương, có thêm một số hương thơm thật: đinh hương, giáng hương, tô hà hương, có thể khai thông hỗn loạn.”
Bảo Quyên khom người và đưa nó cho Phương Nhược. Phương Nhược dường như đã quen với việc này, khom người nói: “Thân thể nô tì đã già yếu, âu cũng là bệnh cũ. Nô tì thô nhân, sao có thể dùng thứ tốt như vậy. Tiểu chủ sau này cần tới nô tì, nô tì nhất định sẽ tận lực. Những việc lớn hơn, tiểu chủ nên tìm Tô Bồi Thịnh, hoặc là thân cận bên hắn.”
Ta đột nhiên biết, những người trong cung, tiền nhân hậu nhân đều cung cung kính kính gọi Tô Bồi Thịnh một tiếng Tô công công, nhưng Phương Nhược thì không như vậy. Bởi vậy, có thể thấy được Phương Nhược cũng là không can tâm tình nguyện trấn phục.
Ta khẽ gật đầu: “Cô cô lo lắng quá rồi. Cô cô từng là giáo tập cô cô của ta và Hoàn Thường Tại, ta không biết mấy tháng nay đã có chuyện gì xảy ra với cô cô, ta chỉ biết rằng cô cô đã từng chỉ giáo ta, cũng không vì ta là con gái nhà tiểu môn tiểu hộ mà coi thường ta. Lăng Dung chỉ muốn trong hậu cung này có một người đáng tin cậy, cô cô cũng không ở lại quá lâu.”
Phương Nhược trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng nhận lấy túi hương: “Tạ tiểu chủ ban thưởng. Nô tì tin rằng tiểu chủ cũng vậy.” Sự tin tưởng của Phương Nhược rất kiên định và vững chắc.
Hạ qua đông tới. Phương Nhược đã ngủ yên giấc hơn nhờ vào hương liệu của ta. Y cũng đến cảm tạ ta vài lần, và ta biết chúng ta đều đang chờ đợi cơ hội.
Những ngày sau đó, Hoàng Thượng phát hiện ra Diệu Âm trong vườn mai. Diệu Âm nương tử nhất thời xinh đẹp vô cùng, nhưng lúc này, người biết nội tình chỉ sợ chỉ có ta và Chân Hoàn. Nhưng Diệu Âm này cũng giống như tiền kiếp vậy, tự cho mình cùng một phe với Hoa Phi, gây thù chuốc oán khắp nơi, ngay cả Thái Hậu cũng không vừa ý với nàng ta.
Lúc Thẩm Mi Trang vừa mới được sủng ái, thường an bài đại nha hoàn Thái Nguyệt mang đến chút vật dụng bổ sung, dần dần lại do các tiểu nha đầu ta không biết tên mang tới. Bây giờ thì không thấy đến nữa. Nàng mỗi ngày đều cần phải học cách quản lý sổ sách, hiện giờ lại muốn đối phó với quan nữ tử, cũng không rảnh mà bận tâm tới ta. Vì thế người của Nội Vụ Phủ thấy gió trở mình, đối với ta càng ngày càng hoang phế, thậm chí ngay cả ánh nến trong cung cũng phải dung lại, e là hạ nhân trong cung Hoa Phi cũng không đến nỗi bần hàn như vậy.
Ta chậm rãi nghiêng mình, Bảo Quyên vừa nhẹ nhàng giúp ta tẩy trang, vừa lẩm bẩm: “Nô tì đến Nội Vụ Phủ để lĩnh bổng lộc hàng tháng, Hoàng Quế Toàn tức giận ra mặt, bất quá trên đường lại nghe một chuyện hiếm thấy.”
Ta nghiêng cổ, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Bảo Quyên có vẻ tự hào, nói: “Quan nữ tử họ Dư kia không phải gần đây được phong vị Đáp ứng sao? Hoàng thượng hôm qua lại đích thân ban danh Diệu Âm, nàng càng thêm đắc ý. Hôm qua, Hân Quý Nhân thắp đèn ngồi kiệu, lại có chút xô xát với xe ngựa, lại để cho người ta đem Hân Quý Nhân đi Thận Hình Ti.”
Ta hơi gật đầu: “Nàng không có gia thế, lại không biết kiềm chế, cho rằng dựa vào Hoa Phi, này…” Ta khe khẽ lắc đầu.
Lại phân phó Bảo Quyên đem nước hoa từng chút từng chút thoa lên đầu. Bảo Quyên hơi nghi hoặc nhìn ta, Bảo Tước đấm lưng cho ta. Ta giơ tay lên phân phó: “Bảo Quyên, muội đến trước cửa canh chừng. Hoàng Thượng đến thì truyền.”
Bảo Tước khó hiểu: “Hoàng Thượng muốn đến sao?”