Hôm sau lúc đến trường học, Nghiêm Húc Minh đem quần áo cũ đã thu dọn và đóng gói, ném vào hòm đồ từ thiện của tiểu khu.
Có cái áo khoác da của Saint Laurent, anh mua lúc đi du lịch Mỹ, là nhất thời hứng thú mà mua, gần như chưa từng mặc, bảo vứt bỏ lại cảm thấy đau lòng, bèn móc ra khỏi bao.
Buông bỏ không phải là cảnh giới dễ dàng đạt được, phải tiến lên dần dần - anh tìm bậc thang cho mình.
Buổi trưa, mẹ anh gọi điện thoại tới, hỏi anh thứ bảy có thời gian không.
"Mẹ, mẹ lại đi chợ bán thức ăn à? Lại chọn trúng cải trắng nhà ai rồi?"
Chợ bán thức ăn là cách gọi đùa của anh đối với việc mai mối, mẹ anh nóng lòng tìm mùa xuân thứ hai cho anh, cứ như mỗi sáng đều đi họp chợ.
"Mày thằng nhóc này sao lại nói vậy, mẹ còn không phải vì tốt cho mày à? Mấy chục năm sau này, mày một mình cô đơn, làm sao qua nổi? Hay là mày với Trần Cẩm Như quay lại đi, mẹ thấy nó cũng không có người khác."
Trần Cẩm Như là vợ trước của Nghiêm Húc Minh. Tái kết hôn là không thể, bọn họ vất vả lắm mới tính toán rõ ràng.
"Vậy tối thứ bảy mày đi xem mắt đi," Thái hậu không nói thêm gì, truyền ý chỉ, "Con bé lần này là nghiên cứu sinh, rất ưu tú, nếu như không thành công, quen thêm người bạn nữa cũng tốt."
"Vâng." Nghiêm Húc Minh miễn cưỡng nhận lời.
Mẹ anh gửi ảnh sang, ảnh nghệ thuật, cô gái khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc lễ phục màu lam đậm, ôm violon ngồi trên ghế, dịu dàng nhã nhặn lịch sự. Là kiểu mẹ anh thích, nhưng anh không có cảm giác gì. Anh thích kiểu phụ nữ tinh quái, khiêu gợi, như con mèo hoang khiến người thần hồn điên đảo. Trong môi trường mai mối, đó là loại động vật rất hiếm có, gần như tuyệt chủng. Mà cho dù có cô gái như vậy, cũng sẽ bị đóng gói thành hiền thê lương mẫu tương lai, bằng không sẽ không có giá trị buôn bán.
Mà anh sẽ bị đóng gói thành loại hình gì nhỉ?
Chủ nhật có tiết, anh còn phải đến trường học. Làm ông chủ là vậy đấy, cả năm không nghỉ, tuyên truyền, chiêu sinh, huấn luyện nhân viên... đều phải tự mình ra tay. Có lúc anh cảm thấy quá mệt mỏi, muốn tìm người quản thay, thế nhưng tìm rất lâu cũng không tìm được người thích hợp. Dù sao cũng không phải sản nghiệp của người ta, sao người ta phải tận tâm tận lực bán mạng cho anh? Xã hội thực tế ở chỗ đó.
Lúc sắp tan học, anh rời phòng làm việc. Phụ huynh tới đón học sinh tụ tập trong hành lang tán gẫu, xem điện thoại di động. Có người quen mặt, có người chưa từng gặp, Nghiêm Húc Minh lần lượt thăm hỏi. Lúc ngẩng đầu lên, anh đột nhiên nhìn thấy một bóng người cao gầy bên cửa sổ.
Là Ngô Dục. Cậu mặc áo len có tua rua, khoác áo măng tô bên ngoài. Khăn quàng hờ hững trên cổ, trên mũi là một cặp kính gọng to, tóc xoăn xõa xuống vai, chỉ cột một chút trên đỉnh đầu. Ăn mặc thế này như hạc đứng trong bầy gà, vô cùng thời thượng, lại còn rất hợp với ngoại hình anh tuấn của cậu, thật giống như sắp đi trình diễn thời trang.
"Thầy Nghiêm!" Cậu vẫy vẫy tay.
Nghiêm Húc Minh đi tới, "Hôm nay vẫn phải đi làm sao?"
"Anh cũng đi làm mà." Ngô Dục nói, "Tôi đến đón đại tiểu thư, lát nữa không cần phải làm thêm giờ."
Khó trách cậu ta tích cực như vậy, hóa ra là có mưu đồ khác.
Nhà hàng mẹ anh chọn cùng hướng với nhà của Từ Tử Lăng, Nghiêm Húc Minh tiện đường đưa cô bé về, ra khỏi tiểu khu, anh ngừng lại ở ga tàu điện ngầm, "Hôm nay tôi có hẹn, không đưa cậu về được."
"Bạn gái?" Ngô Dục hỏi thăm.
"Có thể là bạn gái tương lai." Nghiêm Húc Minh nói, từ gương chiếu hậu nhìn sang, cậu thanh niên chớp chớp mắt, dường như không hiểu, anh giải thích, "Mai mối."
"À..."
Sao, cậu ta không cười ha ha nữa à?
"Thầy Nghiêm, hẹn gặp lại, chúc anh mai mối thành công." Ngô Dục lạnh mặt.
Có phải anh không đưa cậu ta về nhà nên chọc giận cậu ta rồi? Nghiêm Húc Minh nghĩ. Đúng là một bát gạo nuôi ơn, một đấu gạo nuôi thù. Thái độ này của Ngô Dục khiến lòng anh cũng thấy không thoải mái, ánh mắt lướt qua áo khoác da đặt trên ghế phó lái, anh gọi đối phương lại, "Đợi đã."
Người trẻ tuổi đã xuống xe, khom lưng cúi đầu nhìn anh.
Nghiêm Húc Minh đưa áo khoác cho cậu, "Cái này cho cậu, mấy hôm trước tôi dọn dẹp nhà tìm được, còn mới." Những thứ đồ dùng khác anh đều cho nhân viên cả, chỉ còn dư lại chiếc áo này, Nghiêm Húc Minh cảm thấy nhất định cậu sẽ mặc vừa, hơn nữa cậu còn tương đối thích hợp với phong cách quyến rũ thế này.
Ngô Dục biết nhìn đồ, nhìn thấy nhãn hiệu, không dám nhận, "Cái này quá đắt, tôi không thể nhận được."
"Cậu mặc được thì nhận đi, tôi lại không mặc nó." Quần áo treo trong tủ Nghiêm Húc Minh tất cả đều là Âu phục, anh là hình ảnh của trường học, phải chú trọng hình tượng. Mặc đồ xa xỉ ảnh hưởng không tốt tới hình ảnh, nếu tỏ ra giàu có, người khác sẽ tưởng anh đang hốt bạc từ ngành nghề này.
"Vậy sao anh lại mua?"
Nghiêm Húc Minh ăn ngay nói thật, "Cô bán hàng đẹp lắm, ba hoa thổi phồng với tôi, tôi quên hết tất cả, thế là mua."
Ngô Dục bị anh chọc phá lên cười. Cậu cười lên đôi mắt cong cong, vô cùng cuốn hút, tâm trạng Nghiêm Húc Minh cũng theo đó mà trở nên thoải mái.
Người trẻ tuổi do dự một chút, "Thế này vậy, thầy Nghiêm, tôi tra giá cả rồi chuyển tiền lại cho anh, xem như tôi mua."
"Phiền phức lắm." Nghiêm Húc Minh nhìn cậu vui vẻ, "Cậu không muốn làm lỡ thời gian của tôi thì dứt khoát một chút đi, nếu nhất định phải trả tiền, vậy đưa tôi một khối tiền là được, không thể nhiều hơn."
Ngô Dục không lay chuyển được anh, thở dài mở bóp tiền ra, "Không có một khối tiền." Cậu đưa cho Nghiêm Húc Minh một tờ 100.
"Cũng được." Nghiêm Húc Minh nhận, một tay giao tiền một tay giao hàng.
Ngô Dục lập tức cởϊ áσ măng tô, khoác áo da vào.
"Thế nào?"
Không chỉ vừa vặn, lại còn phù hợp với khí chất của cậu. Nghiêm Húc Minh rất vui mừng, giống như vừa đem một mảnh ghép hình ghép vào đúng chỗ.
"Còn có thể nói gì nữa đây? Phóng khoáng."
Công lực buông bỏ của anh lại tiến thêm một bước rồi.
Đối tượng hẹn hò hơi khác một chút so với tưởng tượng của Nghiêm Húc Minh, tính cách khá mạnh mẽ, không ngừng đặt vấn đề, đặc biệt là đối với cuộc hôn nhân trước đây của anh, 360 độ không góc chết đào bới toàn bộ. Nghiêm Húc Minh có loại ảo giác, anh đến để phỏng vấn. Anh không chuẩn bị trước, cũng không biết mình trả lời đạt yêu cầu được mấy phần.
Bữa cơm này ăn rất nhạt nhẽo, sau khi nhân viên phục vụ mang đồ ăn tới, cô gái rốt cục cũng tạm ngừng oanh tạc, uống một hớp, "Anh có gì muốn hỏi tôi không?"
"Xin hỏi cô làm nghề gì?" Mẹ anh không nói, Nghiêm Húc Minh cũng không hỏi.
Anh chàng này đến những thứ căn bản cũng không biết rõ, cô gái hơi kinh ngạc, nhưng không thể hiện ra ngoài, "Tôi làm nhân sự."
Vẫn là đoán đúng rồi.
Cơm nước xong, Nghiêm Húc Minh theo phép lịch sự, mời đối phương đi xem phim. Cô nàng uyển chuyển từ chối, hai người nói lời tạm biệt.
Trên đường rộn rộn ràng ràng, biển hiệu, đèn nê ông xanh đỏ đủ màu, các loại âm thanh hỗn tạp, ong ong như bầy ong khổng lồ, anh đi giữa đám người đông đúc, lại cảm thấy mây đen che trên đầu, thật giống như chỉ có anh bị trắng đen bao phủ.
Cuộc đời, thật mẹ nó tẻ nhạt. Hôm nay chẳng qua là ngày hôm qua lặp lại, thậm chí so với hôm qua còn tệ hơn, bởi vì con người không ngừng già đi. Giả dụ cứ như vậy mà qua, sống đến 60 tuổi và sống đến 90 tuổi khác nhau chỗ nào? Nghiêm Húc Minh thấy mệt mỏi, anh muốn kết thúc tất cả những thứ này, lại không có cái can đảm đó. Anh biết, đa số cách thức tự kết liễu mình đều rất đau, hơn nữa sẽ mang đến phiền phức cho người khác, anh không muốn để người thân hổ thẹn vì anh, nếu có thể yên lặng rời đi thì tốt rồi.
Điện thoại di động reo, túi tiền chấn động. Nhất định là mẹ anh hỏi anh thấy thế nào. Nghiêm Húc Minh bèn nghĩ vài lời giải thích, nhìn màn hình điện thoại, lại là một dãy số xa lạ.
"Thầy Nghiêm, anh còn đang xem mắt sao?"
Là giọng Ngô Dục. Anh từng gọi cho cậu ta, nhưng cảm thấy sẽ không gọi nữa, cho nên không lưu số.
"Xong rồi."
"Hiệu suất cao như vậy á? Tôi còn chưa tan tầm."
Không phải trước đó cậu ta đã về rồi sao?
"Cậu bị tóm à?"
"Không phải," Ngô Dục cười trộm, "Tôi tự chạy về, để các đồng nghiệp xem Saint Laurent một chút!"
Cậu như trẻ con có đồ chơi mới, hận không thể khoe cho cả thế gian nhìn.
Nghiêm Húc Minh không khỏi mỉm cười, "Bọn họ nói thế nào?"
"Bọn họ hỏi có phải là tôi được bao nuôi không! Tôi nói giảm giá nên mua, 100 khối, hiện tại bọn họ đều xếp hàng bảo tôi mua hộ đó!"
Có lẽ cậu ta muốn sang tay, gọi điện thoại hỏi ý kiến anh, Nghiêm Húc Minh đoán.
"Cho cậu rồi thì là đồ của cậu, cậu bán bao nhiêu cũng được, không cần cho tôi biết."
"Bán? Sao lại bán?" Ngô Dục không hiểu, "Tôi còn chưa mặc đủ mà." Bên kia điện thoại có người gọi cậu, cậu cao giọng trả lời, sau đó nói, "Không quấy rầy anh nữa, thầy Nghiêm, sau này nếu anh muốn lấy về mặc, cứ nói với tôi, đừng ngại."
"Được."
Cuộc điện thoại kết thúc.
Nghiêm Húc Minh thấy cậu như thế, cảm thấy ước ao. Cậu có thể vì một cái áo mà vui vẻ đến vậy, còn anh đã lâu lắm không biết đến cảm giác vui vẻ vì có được thứ mình muốn, có thể anh không còn thứ gì muốn có, hoặc là, anh đã buông bỏ mưu cầu.