Chương 11

Nghiêm Húc Minh rất được nhân viên hoan nghênh, mọi người dồn dập chúc rượu anh, anh bị sức sống của người trẻ tuổi ảnh hưởng, không cẩn thận uống hơi nhiều, nằm úp sấp xuống bàn. Ngô Dục cùng một giáo viên nam đặt anh lên xe, Nghiêm Húc Minh bản thân đã ngã trái ngã phải vẫn nhớ tới cậu, lôi kéo cánh tay cậu lầm bầm, "Hôm nay tình huống đặc biệt, không thể đưa cậu về được..."

Tất cả mọi người trên xe bị anh chọc cười, Ngô Dục dỗ dành anh như dỗ con nít, "Hôm nay tôi đưa ngài về, thầy Nghiêm."

Người lái xe không biết địa chỉ, thầy giáo kia cũng mới nhận chức chưa từng đến, bèn gọi điện thoại khắp nơi hỏi xem. Nghiêm Húc Minh nằm ở ghế sau vốn đang ngủ, nghe bọn họ nói chuyện bỗng nhiên ngồi dậy thẳng tắp, mắt cũng không mở ra, "Hướng dẫn, về nhà." Nói xong ngã vào lưng ghế dựa, ngủ tiếp.

Hệ thống hướng dẫn bật lên, tự động cài đặt đường đi. Vừa nãy anh thật giống xác chết sống dậy, Ngô Dục cười đến chảy nước mắt, chưa từng thấy ai nằm mơ rồi mà vẫn tỉnh táo như vậy.

Rượu dùng trong tiệc là vang đỏ, hơi nặng, lúc xuống xe Nghiêm Húc Minh không nhận rõ Đông Tây Nam Bắc nữa, chỉ bậy chỉ bạ khiến bọn họ đi vài vòng trong tiểu khu mới tìm được đúng tòa nhà.

"Được rồi, mọi người đi đi, tôi tự đi được." Anh nói, rồi đặt mông ngồi ở bồn hoa ven đường.

Ngô Dục thấy không được, sợ anh nửa đường bất tỉnh trong hành lang nên không để ý anh phản đối, cứ thế khiêng anh đi. Nghiêm Húc Minh cao một mét tám mấy, bản thân cậu không có cách nào giữ thăng bằng, lảo đà lảo đảo, phải hai người đàn ông kèm hai bên trái phải mới miễn cưỡng đưa anh đến nhà, tốn hết sức lực rốt cục cũng mở cửa vào nhà, ném anh lên giường.

Nghiêm Húc Minh thật sự say rồi, tựa như cái bao tải, ngã xuống liền bất động.

Ngô Dục bình thường không rèn luyện gì, mệt ra một thân mồ hôi ngồi ở bên giường nghỉ mệt, đang định đứng dậy muốn đi, bỗng nhiên bị chỉ đích danh gọi lại.

"Ngô Dục, cậu ở lại." Nghiêm Húc Minh nhắm mắt lại, nhìn cũng không nhìn cậu, nói là nói mơ nhưng giọng nói lại đặc biệt rõ ràng, giọng điệu như ra lệnh.

Ngô Dục cùng thầy giáo kia hai mặt nhìn nhau.

"Hay là anh đi trước đi, tôi sẽ tự gọi xe sau." Ngô Dục nói.

"Được."

Trong phòng chỉ còn lại cậu và Nghiêm Húc Minh. Nhìn khuôn mặt cương nghị của người đàn ông, tim Ngô Dục có chút loạn nhịp, đoán không được vì sao anh lại giữ một mình cậu ở lại.

Cậu cúi người vỗ nhẹ vai Nghiêm Húc Minh, "Thầy Nghiêm, ngài gọi tôi có việc gì không?"

Nghiêm Húc Minh không trả lời, nhịp thở đều đặn như đang ngủ say, Ngô Dục đợi một lúc, định bỏ đi thì anh đột nhiên thở ra một hơi, lẩm bẩm nói, "Cậu ở xa như vậy, về làm gì, nghỉ ở đây đi."

"...Chuyện này... không tiện lắm đâu."

"Tôi từng ở nhà cậu, cậu không ở nhà tôi thì thiệt thòi rồi."

Chuyện này còn phải trả lễ sao? Kỳ thực Ngô Dục cũng không muốn đi, "Vậy cũng được."

Cậu đi lòng vòng trong nhà Nghiêm Húc Minh tìm chỗ ngủ. Ngôi nhà ba gian hai phòng, phòng ngủ chính là phòng Nghiêm Húc Minh, phòng còn lại trang trí đáng yêu, tràn ngập phong cách thiếu nữ, nhìn cũng đủ biết là khuê phòng của công chúa nhỏ, cậu cũng không thể ngủ trên giường con gái nhà người ta được. Gian phòng còn lại chỉ có hai cái tủ sách cùng một bộ bàn, miễn cưỡng xem là phòng đọc sách. Khắp nơi đều gọn gàng sạch sẽ, không có bất kỳ vật dư thừa nào, đến đồ trang trí cũng đặt chỉnh tề bên trong tủ kính. Căn hộ không hề có không khí cuộc sống mà giống như nhà mẫu dùng để đón khách tham quan hơn, theo phong cách tối giản của chủ nghĩa cấm dục.

Ngô Dục trở lại phòng ngủ chính, tựa vào khung cửa nhìn người đàn ông đang nằm nghiêng trên giường, bỗng nhiên cảm thấy thương cảm.

Ly dị nhiều năm, con gái không ở bên cạnh, trong trò chơi xem mắt dài đằng đẵng loại bỏ người khác, cũng bị người khác loại bỏ, mãi đến giờ vẫn không tìm được đối tượng hợp ý, có lẽ tâm hồn của Nghiêm Húc Minh cũng giống như căn hộ lớn này vậy, lạnh lẽo mà cằn cỗi.

Ngô Dục thay anh buồn bã một lúc, nghĩ lại lại cảm thấy chính mình thật khôi hài. Cậu có tư cách gì từ trên cao nhìn xuống thương hại người khác? Cậu đến con gái còn không có, nhà thì lại không lớn bằng nhà người ta.

Sự cô quạnh mà cậu thấy được nơi Nghiêm Húc Minh, chẳng qua chỉ là bóng dáng nỗi cô quạnh của chính cậu mà thôi.

Ngô Dục đi tới bên giường, ngồi xổm xuống, "Thầy Nghiêm, tôi về đây, chỗ này của ngài không có chỗ ngủ."

"Ngủ ở đây đi..." Nghiêm Húc Minh lười biếng vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, "Hay là mông to quá ngủ không đủ?"

Anh bình thường vô cùng chú ý lời nói cử chỉ, uống say lại nói đến loại từ ngữ bất nhã như cái mông. Ngô Dục trong lòng cảm thấy buồn cười, bò lên giường.

"Vậy tôi ngủ đây."

Nghiêm Húc Minh cũng không kiên nhẫn, "Ngủ thì ngủ đi, còn báo cáo cái gì."

Sáng hôm sau, đầu Nghiêm Húc Minh đau muốn vỡ ra, theo bản năng xoa xoa, cả cánh tay tê rần không nhúc nhích được, quay đầu nhìn lại thì thấy Ngô Dục đang gối đầu lên vai anh ngủ say.

Nghiêm Húc Minh bối rối, nhìn kĩ xung quanh một chút, là phòng ngủ của anh, không sai.

Tối hôm qua anh rốt cuộc đã làm chuyện gì? Anh nhớ tới đoạn uống hết một ly lại một ly rượu, những chuyện xảy ra sau đó hoàn toàn không có ấn tượng.

Ngô Dục thằng nhóc này thật sự có chút tà môn, lần đầu tiên gặp mặt không biết tại sao Nghiêm Húc Minh lại tới nhà cậu, hiện tại lại không biết tại sao cậu ở đây.

"Dậy, đi làm." Anh gọi đối phương.

Ngô Dục mơ màng tỉnh lại, nhìn đồng hồ để bàn trên tủ đầu giường, vén chăn nhảy dựng lên như cá chép.

"Tám giờ, trời ạ! Đồng hồ báo thức của tôi sao không kêu!" Cậu lấy điện thoại di động ra, hết pin tắt máy từ lúc nào.

Nghiêm Húc Minh không vội vã, vẫn nằm đó, tay gối lên đầu, rất hứng thú nhìn cậu phát điên.

"Đừng vội, từ đây qua đó nhiều lắm là nửa tiếng thôi."

"Đúng đúng đúng..." Cậu không ở nhà mình, không cần dậy sớm đón tàu điện ngầm.

Rửa mặt xong xuôi, Nghiêm Húc Minh dù sao cũng phải ra ngoài, thuận tiện đưa Ngô Dục đi.

"Hôm qua sao cậu thông minh vậy, biết ở lại nhà tôi." Nghiêm Húc Minh vừa lái xe vừa hỏi.

"Là ngài bảo tôi ở lại."

"Hửm?"

"Ngài quên rồi?" Ngô Dục thấy vẻ mặt ngây ngốc của anh, "Say rượu mất trí nhớ sao?"

"Không sao cả," Nghiêm Húc Minh nói, "Không thất thân là được."

Ngô Dục suy nghĩ một chút, vẫn là thẳng thắn nhận sai, "Thất thân thì không có, nhưng lại trượt chân."

Hôm qua lúc lên lầu, Nghiêm Húc Minh té ngã trong thang máy, Ngô Dục không kịp đỡ, đầu anh đập xuống đất.

Khó trách anh đau đầu. Nghiêm Húc Minh còn tưởng do say rượu làm hại. Đưa tay lên sờ sờ, đầu quả nhiên u một cục. Đúng là uống rượu hỏng việc.

"Đúng là không nên tiếp tục uống nhiều như vậy. Còn uống nữa tôi là heo." Nghiêm Húc Minh thề thốt.

"Không nên xem thường heo, heo là động vật thông minh thứ ba thế giới đó." Ngô Dục nói.

"Thứ nhì là con gì?" Nghiêm Húc Minh hiếu kỳ.

"Cá heo."

"Còn thứ nhất?"

"Tinh tinh."

"Loài người đâu?"

Sinh vật ở đỉnh chuỗi thức ăn lại không nằm trong bảng xếp hạng.

Ngô Dục làm mặt quỷ, "Người là động vật ngu xuẩn nhất trên thế giới."

"Nói nhảm."

Cậu trai trẻ mỉm cười. Nghiêm Húc Minh nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy có đạo lý, loài người ngu xuẩn ở chỗ đều tự tìm muộn phiền.

Nghiêm Húc Minh ngừng xe trước cửa phòng triển lãm, Ngô Dục xuống xe, vừa vặn gặp được ông chủ của mình, như học sinh tiểu học đi trễ bị tóm, dừng lại đứng nghiêm, "Chào tổng giám đốc Từ."

"Chào cậu." Ông chủ cậu khẽ gật đầu, bảo cậu đi vào. Quay mặt sang Nghiêm Húc Minh, "Thầy Nghiêm, quan hệ giữa anh và Tiểu Ngô thật tốt."

"Trùng hợp, trùng hợp thôi..."

"Anh đừng có đυ.c tường nhà tôi đó." Tổng giám đốc Từ nửa đùa nửa thật nói.

"Tôi với cậu ấy chuyên ngành khác xa nhau, không đυ.c được." Nghiêm Húc Minh lừa dối qua ải. Xe phía sau ấn còi thúc giục, anh vội vã nói tạm biệt.